CHƯƠNG 78: ĐỪNG LIÊN LỤY ĐẾN ANH ẤY

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Seok Jin ngẩn người, quay đầu lại thì thấy Kim Nam Joon vào phòng nghỉ từ khi nào, anh ra ngoài xã giao với đối tác, định phải tối mới về, trước đó hai người có gọi điện thoại, vốn Kim Nam Joon nói khi nào xong không đến trường quay mà về thẳng khách sạn.

Kim Nam Joon cởi áo khoác đưa cho Min Ha, nhìn Kim Seok Jin: "Nếu đi thật thì sao? Lén lẻn vào phòng thử đồ của anh?"

Nói đùa chuyện khi mình còn vô danh với trợ lý thì không sao, bị Kim Nam Joon nghe thấy hơi xấu hổ, vành tai Kim Seok Jin đỏ lên, ấp úng đổi đề tài: "Anh... Sao anh về sớm vậy?"

"Gặp người ta rồi, nói chuyện xong thì lười ở lại lâu."Mắt Kim Nam Joon ngậm cười, không rời khỏi Kim Seok Jin, hỏi lại: "Nói xem, nếu đó nếu đi thật thì có đến tìm anh không?"

Các trợ lý lia mắt nhìn nhau, mạnh ai nấy hiểu, cười rời khỏi phòng nghỉ.

Ác độc quen thói, Kim Nam Joon đặc biệt có hứng thú với những hành động của Kim Seok Jin thời còn yêu thầm mình, lần nào hóng được chút xíu manh mối nào cũng phải hỏi cho đến cùng, bắt Kim Seok Jin kể mình nghe, hôm nay bắt tại trận, càng không thể bỏ qua, trong phòng nghỉ chỉ có một cái sofa, Kim Nam Joon đặt nhẹ tay lên vai Kim Seok Jin không để cậu đứng lên nhường chỗ cho mình rồi ngồi lên tay cầm cạnh cậu, nới lỏng cà vạt, gác cặp chân dài đè Kim Seok Jin xuống sofa, châm thuốc, mặt mày suy nhược, "Thương em... Sợ em mệt, gần một tuần không đụng vào em rồi, nói nghe mấy câu cho đỡ nghiền cũng không được à? Định nhõng nhẽo hả?"

Kim Seok Jin đỏ mặt, thật thà khai báo: "Không có... Lúc đó em thật sự không nghĩ nhiều, chỉ muốn được gặp anh thôi..."

"Bỏ bao nhiêu công sức như thế chỉ để gặp mặt?" Kim Nam Joon phì cười, "Chí tiến thủ đâu? Ít nhất cũng phải bắt chuyện chứ?"

Kim Nam Joon bắt đầu tưởng tượng, Kim Seok Jin non trẻ mới hai mươi chưa tốt nghiệp đại học, thấp thỏm bắt chuyện với mình, ngứa ngáy muốn chết, không nhịn được liền véo tai cậu, "Lúc đó nếu không có chướng ngại vật tên Park Han, em chủ động một chút nữa thì không chừng chúng ta đã..."

Kim Nam Joon mấp máy môi, rít thuốc, không nói tiếp.

Nếu chúng ta có thể quen biết sớm hơn ba năm, em đã không phải chịu khổ nhiều như vậy.

Kim Nam Joon lừa Kim Seok Jin, anh không đi gặp đối tác gì cả, chỉ đi gặp riêng trưởng phòng quan hệ xã hội của văn phòng mà thôi.

Nhớ lại những chuyện biết được từ chỗ người đó, Kim Nam Joon đang bực bội trong lòng.

Quen biết Kim Seok Jin sớm hơn thì tốt rồi.

Trong lòng biết mấy năm nay cậu bước từng bước một đến gần mình khó khăn vô cùng, nhưng nghe người khác nói lại vẫn thấy rất khó chịu.

Quen biết Kim Seok Jin sớm hơn thì tốt rồi.

"Lúc đó đã rất chủ động rồi..." Kim Seok Jin rụt cổ, nhưng không tránh, để Kim Nam Joon vò tai, cậu nghĩ Kim Nam Joon muốn nghe mình lãm nũng, quyết định nói thật luôn, để Kim Nam Joon vui, "Thật ra em... luôn rất chủ động tiếp cận anh, tấm thiệp mời đó em nhờ người quen lấy cho bằng quan hệ, lúc đó tài nguyên có hạn, chỉ lấy được vé vào cửa, về sau càng ngày càng nổi tiếng, tài nguyên rộng hơn... Đã được đóng phim chung với anh đó thôi?"

Kim Nam Joon bật cười, thầm nghĩ rồi để lại điểm yếu cho đối thủ của em thế à.

Đóng phim không cát sê luôn là tâm bệnh của Kim Seok Jin, càng là chuôi dao mà công ty cũ nắm trong tay, lăm le mãi không xuống tay.

Vẫn là một cái gai.

Nhờ bên quan hệ xã hội mà biết, Kim Seok Jin thật sự đang vận dụng các mối quan hệ của bản thân để khơi thông chuyện với Seo Jongho.

Mấy hôm nay thỉnh thoảng Kim Seok Jin lại ngẩn người, trong lòng phiền muộn cũng có nguyên nhân, thật ra cậu biết cả rồi.

Trước đây nghe tin phong phanh, cậu lập tức báo cho văn phòng của Kim Nam Joon, nhắc mọi người chuẩn bị trước, nhưng âm thầm, cậu cũng đang dốc sức.

Không ngoài dự đoán, điều kiện mấu chốt duy nhất của Kim Seok Jin cho phương án giải quyết lần này vẫn như cũ: đừng liên lụy đến anh ấy.

Đừng liên lụy đến anh ấy.

"Anh ấy" là ai, không nói cũng biết.

Kim Nam Joon cúi xuống nhìn Kim Seok Jin, nghĩ thầm kiếp trước mình chắc là Bồ Tát cứu khổ cứu nạn.

Kim Nam Joon dụi nửa điếu thuốc còn lại vào gạt tàn, thầm nói, lần này, chúng ta nhổ bỏ cái gai đó đi.

...

Tiệc kỉ niệm của "BTS" sắp được cử hành, địa điểm được chọn là Busan, cách địa điểm quay của đoàn "Lee Sung" hơn hai giờ bay, Kim Nam Joon là dẫn chương trình danh dự nên phải đến trước vài hôm chuẩn bị, sau khi tiệc mừng kết thúc còn phải tham dự tiệc rượu VIP của các thành viên câu lạc bộ, tới tới lui lui tổng cộng phải đi ba ngày bốn đêm, vừa đúng vào thời điểm Kim Seok Jin quay cảnh quan trọng nhất của phim.

Tuy cảnh ấy không có phần diễn của Kim Nam Joon nhưng anh hiểu rõ nết quay của Kim Seok Jin, có mình ở đó Kim Seok Jin sẽ nhập vai nhanh hơn nhiều, Kim Nam Joon suy xét đi ăn vạ với Min Yoongi, nhờ anh sửa lại lịch, gác cảnh đó lại chờ mình về rồi quay.

"Không cần đâu anh." Kim Seok Jin mở két sắt, lấy mấy thứ đắt tiền như đồng hồ của Kim Nam Joon ra, xếp ngay ngắn vào hộp trang sức, cho vào vali, "Ít nhiều gì cũng được ảnh đế chỉ dẫn bấy nhiêu lâu, cai sữa được rồi."

Kim Nam Joon cười khẽ, "Thật à? Lỡ lại bị mắng thì biết làm sao?"

Min Yoongi đặc biệt hà khắc với Kim Seok Jin, hỡ chút là quay đi quay lại mấy chục lần, hơi không vừa ý là cao giọng, trước giờ ở trường quay Kim Nam Joon chưa từng ngăn cản, nhưng cũng không có nghĩa là anh đồng ý để Kim Seok Jin bị mắng.

Kim Nam Joon bênh con lắm.

"Cố gắng không bị mắng." Kim Seok Jin đếm ngày, ngại ngùng nói, "Hôm đó chắc chắn sẽ quay giỏi mà... Em phải cố nghỉ sớm để về khách sạn xem anh lên hình trực tiếp chứ."

Kim Nam Joon rung rinh, cười, "Yên tâm, các fan của anh trong đoàn thể nào cũng xem trực tiếp ở trường quay mà, không làm lỡ giờ em ngắm anh đâu."

"Trước mặt người khác ngại ngắm anh chằm chằm lắm." Da mặt Kim Seok Jin giờ dày rồi, nói: "Cũng ngại không dám tới sát quá."

Kim Nam Joon phì cười, "Cục cưng... Dù sao chúng ta cũng yêu nhau lâu vậy rồi, không tới nỗi vậy chứ? Người cũng bị em ngủ rồi, sao vẫn như fan cuồng thế?"

"Em quen rồi hơn nữa..." Kim Seok Jin cúi đầu dọn hành lý, "Càng yêu lâu... càng thích."

Kim Nam Joon cười ngạc nhiên, không biết hôm nay Kim Seok Jin sao vậy nhỉ, miệng ngọt quá đi, nhưng nghĩ một tí thì hiểu ngay, sắp phải tách ra mấy hôm, Kim Seok Jin không nỡ rời.

"Này... Nói em nghe cái này." Kim Nam Joon cố ý không nói tiếp, đổi đề tài, "Mấy hôm trước, chúng ta bị đồn chút chút vì chuyện uống nước ấy. Nửa thật nửa giả... Nhiều người quen biết lắm, hôm nay Jeon Jung Kook gọi cho anh, nói là bản cắt sửa thô của 'Nhiếp chính vương' đã xong rồi, đang làm hậu kỳ, hỏi anh, vai qua đường lộ được nửa khuôn mặt của em ấy, ghi là..."

Kim Nam Joon cố ý dài giọng, chờ Kim Seok Jin ngẩng đầu nhìn mình mới liếm môi, nói như thờ ơ: "Ghi là, Kim Seok Jin, diễn vì tình nghĩa, hay là... Kim Seok Jin, diễn vì tình cảm?"

Kim Seok Jin giật mình, vô thức đứng thẳng lên, tay vẫn nắm chiếc áo sơ mi của Kim Nam Joon, mặt mũi đỏ bừng, "Đương nhiên là vì tình nghĩa, chứ sao là, là..."

Diễn vì tình cảm, vậy chẳng phải...

"Thật ra Jeon Jung Kook cũng thoải mái lắm, anh ấy chỉ nhờ anh hỏi hộ, xem ý em thế nào, để em quyết định." Kim Nam Joon ho ho, quay người, "Đừng xếp đồ nữa, anh nhắn tin bảo Min Ha dậy sớm một tiếng dọn cho, ngủ đi."

Kim Seok Jin hoảng hốt hốt nằm lên giường, tắt đèn rồi tròn mắt nằm đó không biết bao lâu, đột nhiên hầu kết trượt nhẹ, nói khẽ: "Anh, anh không sợ..."

"Anh từng sợ gì chưa?"

Trong bóng tối, Kim Nam Joon cười khẽ, ôm Kim Seok Jin trong lòng, "Xem em kìa... Anh biết hiện tại chưa phải lúc công khai, nhưng làm chơi chút chút thì không sao đâu, xem như cưng em thôi, em thích viết tình nghĩa hay tình cảm đều được."

Kim Seok Jin mím môi, cậu muốn giải quyết chuyện Seo Jongho đã, chờ cậu dọn dẹp xong mớ bòng bong vì tiếp cận Kim Nam Joon vướng mắc mãi chưa xử lý xong sẽ trả lời Kim Nam Joon sau.

Trong lòng Kim Nam Joon hiểu, anh không giục cậu./.

#leuleugaudan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro