Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lễ rửa tội của Lucy ban đầu được sắp lịch ngay tuần đầu tiên khi cả nhà về đất liền, nhưng rồi bị hoãn lại vì Cha Norkells cứ "khó ở" mãi. Cuối cùng Lucy được rửa tội ngay trước ngày cả nhà trở lại Janus, đầu tháng Giêng. Buổi sáng nắng gắt đó Ralph và Hilda đi bộ đến nhà thờ cùng với Tom và Isabel. Bóng râm duy nhất mà cả đoàn tìm được lúc đợi nhà thờ mở cửa là một đám cây bạch đàn malle cạnh nghĩa trang.

"Mong là hôm nay Cha Norkells không say quắc cần câu" Ralph lên tiếng.

"Ralph! Thiệt tình!" Hilda đáp lời. Rồi bà nhanh chóng đổi chủ đề, ái ngại chặc lưỡi về phía một tấm bia đá hoa cương còn mới chỉ cách đó vài bước chân. "Thật là tội."

"Gì hả Hilda?" Isabel hỏi.

"Thì đứa nhỏ với cha nó đó, hai người bị chết đuối đó. Thôi thì cuối cùng cũng có tang lễ."

Isabel sựng người lại. Trong giây lát cô sợ mình sẽ ngất đi, những âm thanh xung quanh trở nên xa văng vẳng rồi đột nhiên dội lại đến chói tai. Cô khổ sở đọc dòng chữ vàng chói trên bia. "Tượng niệm Frank Johames Roenfeldt, người chồng thương yêu của Hannah, và con gái yêu Grace Ellen của hai người. Yên nghỉ trong tay Chúa." Rồi dưới đó là dòng chữ. "Selig sind die da Leid tragen." Trước bia mộ có hoa tươi. Nắng nóng như thế này mà hoa vẫn còn tươi thì hẳn người viếng chỉ mới về khoảng một giờ trước đó.

"Là chuyện gì vậy?" cô hỏi, khắp người tê tái.

"À, chuyện kinh khủng lắm." Ralph vừa nói vừa lắc đầu. "Hannah Potts đó." Isabel nhận ra tên người đó ngay lập tức. "Septimus Potts, ông già Potts lắm của như người ta hay gọi. Giàu nhất xứ này. Năm chục năm trước ổng tới đây từ London, mồ côi mồ cút tay trắng không một xu. Rồi phất lên nhờ làm gỗ. Vợ chết sớm, gà trống nuôi hai con nhỏ. Cô kia tên gì hả Hilda?"

"Tên Gwen. Hannah là chị. Cả hai học cái trường nội trú cảnh vẻ gì đó ở Perth."

"Rồi vài năm trước Hannah cưới một tay Hung... Ban đầu ông già Potts từ mặt. Không cho một xu. Hai vợ chồng sống trong cái nhà dột gần trạm bơm. Cuối cùng ông già cũng chịu sau khi đứa nhỏ ra đời. Chuyện là, Lễ Anzac đó, chỉ mới năm ngoái thôi chứ đâu..."

"Giờ không phải lúc mà, Ralph." Hilda nhìn ông chồng ra hiệu.

"Chỉ kể lại thôi mà..."

"Không đúng lúc đúng chỗ chút nào cả." Bà quay sang Isabel. "Đại khái là hôm đó có sự hiểu nhầm giữa Frank Roenfeldt và đám thanh niên bản xứ, rồi cuối cùng anh ta nhảy vào thuyền cùng với đứa nhỏ...Mấy tay đó gây sự với Frank vì anh ta là người Đức. Hay cũng gần vậy. Mà thôi ở đây đừng nên nhắc tới chuyện đó nữa, ngày lễ rửa tội kia mà. Nên quên đi thì tốt hơn."

Isabel nín thở nghe chuyện, rồi đột ngột thở há hốc, cô thấy cả người mình như ngốt cả lên.

"Ừ, tôi cũng thấy vậy!" Hilda nói, bày tỏ sự đồng tình với sự phản ứng của Isabel. "Mà chưa hết đâu..."

Tom nhìn Isabel thảng thốt, đôi mắt anh mở to, mồ hôi rịn ra từng giọt trên môi. Anh tự hỏi không biết những người xung quanh có nghe được tiếng tim anh đang đập hay không, cứ như sấm nổ điên dại trong lồng ngực.

"Anh ta đâu phải dân đi biển gì." Ralph tiếp lời. "Từ nhỏ đã có bệnh đau tim, kiểu gì anh ta cũng không chọi nổi với hải lưu này. Bị kẹt bão rồi không ai biết tăm hơi gì nữa. Chắc là chết đuối rồi. Ông gia Potts còn treo giải thưởng cho ai có manh mối: một ngàn guinea!" Ralph lắc đầu. "Chừng đó thì có xa xôi mấy người cũng sẽ tìm tới nếu có biết gì. Thực tình tui cũng muốn đi kiếm họ lắm! Nói thiệt với anh tui cũng không gì dân Đức. Nhưng đứa nhỏ...Chưa đầy hai tháng nữa. Đứa nhỏ thì có tội gì phải không? Tội nghiệp quá."

"Hannah vẫn chưa bình phục," Hilda thở dài. "Ông già chỉ mới thuyết phục được cô ta đồng ý tổ chức tang lễ cách đây có vài tháng." Bà ta ké giăng tay lên. "Chuyện đời thiệt ngộ đúng không? Sinh ra trong nhung lụa giày sang; đi tận Sydney đi học Đại học đại hiếc; cưới người mình yêu... vậy mà giờ đây thỉnh thoảng người ta thấy cô ấy đi tha thẩn, như là không có nhà cửa gì."

Isabel thấy như mình vừa bị nhúng vào nước đá. Mấy bông hoa cạnh bia mộ như ám ảnh cô, đe dọa cô rằng người mẹ còn ở quanh đây. Cô dựa mình vào thân cây, mắt hoa lên.

"Cô có sao không?" Hilda hỏi, vẻ lo lắng khi thấy sắc mặt Isabel thay đổi.

"Không sao. Chỉ là nóng quá. Cháu sẽ ổn ngay thôi."

Cánh cửa gỗ bạch đàn nặng nề mở toang, vị linh mục bước ra khỏi nhà thờ. "Sẵn sàng cho ngày đại sự rồi hả?" ông ta hỏi, nheo mắt vì nắng.

"Ta phải lên tiếng! Ngay bây giờ! Phải hủy lễ rữa tội..." Giọng Tom thì thầm hốt hoảng khi anh gặp Isabel ở phòng thay quần áo. Lúc đó Bill và Violet còn bận khoe cô cháu ngoại với khách trong nhà thờ.

"Không được đâu Tom." Isabel thở nặng nhọc, gương mặt tái nhợt. "Quá muộn rồi!" cô nói.

"Ta phải sửa sai! Ta phải nói cho họ biết, ngay bây giờ."

"Không được!" Cô nói huyên thuyên, cứ như níu lấy bất cứ từ nào có nghĩa. "Không thể làm vậy với Lucy! Nó còn biết cha mẹ nào khác trừ mình với em ra. Hơn nữa, tụi mình phải nói gì đây? Nói là tự nhiên tụi mình nhớ ra là em chưa bao giờ có con?" Gương mặt cô xám đi. "Còn xác người đó nữa! Đã quá muộn rồi." Bản năng khiên cô phải kéo dài thời gian bằng mọi giá. Cô qua bối rối, quá sợ hãi để làm việc gì khác. Cô cố tỏ ra điềm tĩnh. "Rồi ta sẽ nói chuyện đó sau. Giờ đây phải làm lễ rửa tội đã." Một vệt nắng đậu trên tròng mắt xanh như rong biển của cô, Tom thấy trong đó đây nỗi sợ hãi. Cô bước một bước về phía anh, anh bật cười lui lại, cứ như hai thỏi nam châm cùng dấu.

Bước chân của mục sư khi ông ta tiến vào nổi lên trên nền tiếng rì rầm trò chuyện trong nhà thờ. Đầu óc Tom quay cuồng. "Khi mạnh khỏe cũng như khi bệnh tật. Khi giàu có cũng như khi nghèo túng." Chính anh đã thốt ra những lời đó ngay trong nhà thờ này mấy năm trước, giờ đây chúng ong ong bên tai anh.

"Sẵn sàng cả rồi," vị linh mục mỉm cười.

"Em nhỏ này đã được rửa tội chưa?" Cha Norkells bắt đầu. Đám người đứng quanh bồn nước đồng thanh lên tiếng. "Thưa chưa." Đứng cạnh Tom và Isabel là Ralph cha đỡ đầu và Freda, chị họ của Isabel, cungx là mẹ đỡ đầu.

Cha mẹ đỡ đầu cầm nến và ngân nga đáp lời Cha sở. "Anh chị, nhân danh em nhỏ này, có chịu từ bỏ ma quỷ và mọi việc của ma quỷ không...?"

"Thưa từ bỏ," cha mẹ đỡ đầu đồng thanh đáp lại.

Khi những lời đó dội vào mấy bức tường sa thạch, Tom nghiêm nghị nhìn xuống đôi giày mới, cố tập trung nghĩ đến chỗ rộp da đang nhức nhối nơi gót chân.

"Vậy rồi anh chị có tuân theo và gìn giữ thánh ý cũng như lời răn của Chúa không?"

"Thưa có."

Khi mỗi lời hứa vang lên, Tom lại duỗi bàn chân áp vào lớp giày còn cứng, để sự đau đớn choáng ngợp tâm trí.

Lucy dường như bị mê hoặc bởi những màu sắc rực rỡ trên những bức tranh kính ở cửa sổ nhà thờ. Isabel chợt nhận ra, ngay cả khi đầu óc đang rối bời, rằng đứa trẻ này chưa bao giờ nhìn thấy nhiều màu sắc đến vậy.

"Lạy Chúa nhân từ, xin cho người Adam trong em được chôn cất mãi, để con người mới trỗi dậy..."

Tom nghĩ đến ngôi mộ không đánh dấu ở Janus. Anh thấy lại gương mặt của Frank Roennfeldt khi anh lấy tấm bạt phủ lên thi thể – một vẻ mặt kiệt sức, trống rỗng, khiến Tom trở thành công tố viên của riêng mình.

Bên ngoài vang lên tiếng trẻ con chơi môn cricket Pháp trong sân nhà thờ, thỉnh thoảng lại có những tiếng bóng đập mạnh, rồi cả tiếng hét "Ra chưa?". Ở hàng ghế thứ hai Hilda Addicott thầm thì với người ngồi cạnh, "Nhìn kìa, Tom rơm rớm rồi đó. Đúng là người tình cảm. Thấy có vẻ cứng rắn mà tình cảm thiệt."

Cha Norkells đỡ đứa bé trên tay, rồi nói với Ralph và Freda, "Hãy đặt tên cho em."

"Lucy Violet," cả hai cùng nói.

"Lucy Violet. Ta rửa tội cho em nhân danh Chúa Cha, Chúa Con và Chúa Thần," vị linh mục vừa nói vừa vấy nước lên đầu đứa bé gái, Lucy khóc thét một tiếng như thể phản đối, ngay sau đó bà Rafferty đánh bản "Crimond", cố ép cây đàn organ gỗ già nua bật ra tiếng.

Trước khi buổi lễ kết thúc, Isabel xin phép chạy ra nhà vệ sinh ở cuối đường. Trong khoảng không gian nhỏ hẹp giữa những bức tường gạch nóng như lò nung, Isabel xua lũ ruồi đi rồi gập người nôn thốc tháo. Một con tắc kè bám vào tường, lặng lẽ quan sát cô. Khi cô giật dây xả nước con tắc kè chạy vụt lên mái tôn, trốn biệt. Isabel trở lại bên trong nhà thờ, khi thấy cha mẹ, cô nói yếu ớt, "Đau bụng," cố lẫn tránh những câu nói của Violet. Cố với tay đỡ lấy Lucy, ôm nó thật chặt đến nỗi đứa nhỏ đưa bàn tay bám vào ngực cô, đẩy người ra xa một chút.

Trong bữa tiệc trưa ở khách sạn Palace sau đó, cha mẹ Isabel ngồi cạnh nhau ở bàn ăn. Violet mặc áo sơ mi màu xanh cổ viền đăng ten trắng. Chiếc cọc-xê siết hơi chặt, còn búi tóc cao khiến bà bị đau đầu. Nhưng dù sao bà cũng quyết không để bất kỳ của đứa cháu đầu tiên, và theo như Isabel thổ lộ, cũng là đứa cháu duy nhất của bà.

"Tom hơi khác, phải không Vi? Bình thường đâu có uống gì mà hôm nay cứ uống whisky mãi." Bill nhún vai, như thể tự thuyết phục mình. "Chắc là uống mừng rửa tội."

"Tôi nghĩ chắc là hồi hộp – ngày quan trọng vậy mà. Isabel cũng có vẻ nóng nảy. Chắc là bụng dạ làm sao."

Ở quầy bar, Ralph nói với Tom. "Có con khiến vợ anh khác hẳn, đúng không? Cứ như người mới vậy."

Tom xoay cái ly đã cạn trong tay. "Đúng là cũng có khác."

"Mỗi lần nghĩ chuyện cổ bị mất con..."

Tom định khéo léo mở lời, lái câu chuyện đi nhưng Ralph vẫn nói tiếp, "...cái lần đầu tiên đó. Lúc đó tôi ra đảo, thấy cổ hồn xiêu phách lạc. Lần thứ hai còn tệ hơn."

"Vâng. Cô ấy cũng khổ nhiều rồi."

"Nhưng rồi cuối cùng Chúa cũng rủ lòng, đúng không?" Ralph mỉm cười.

"Vậy sao Ralph? Đâu phải với ai Chúa cũng rủ lòng được? Như với cái nhà anh người Đức kia..."

"Đừng có nói vậy chứ. Dù sao Chúa cũng phù hộ anh rồi còn gì."

Tom tháo nhẹ cà vạt và cổ áo – tự nhiên không khí ở quầy bar trở nên ngột ngạt.

"Anh không sao chứ?" Ralph hỏi.

"Trong này ngột ngạt quá. Chắc cháu đi ra ngoài một lúc." Nhưng ở ngoài cũng chẳng khá hơn. Không khí như đặc quánh lại, như thủy tinh bị nung chảy, khiến anh thấy ngột chứ chẳng dễ thở hơn chút nào.

Giá như lúc này anh có thể nói chuyện với Isabel, chỉ có hai người, bình tĩnh...Mọi thứ sẽ ổn. Bằng cách nào đó mọi thứ rồi cũng sẽ ổn thôi. Anh đứng thẳng dậy, hít một hơi sâu rồi chậm rãi bước về khách sạn.

"Con nhỏ ngủ ngay," Isabel vừa đóng cửa phòng ngủ vừa nói, Lucy nằm giữa đóng gối chặn, phòng khi nó lăn ra mép giường. "Hôm nay nó ngoan quá, suốt cả buổi lễ đông người vậy. Chỉ khóc lúc bị ướt thôi." Lúc này giọng cô đã bớt run so với khi Hilda kể lại câu chuyện cũ.

"Con nhỏ cưng quá, như thiên thần vậy," Violet mỉm cười nói. "Không biết ba má sẽ ra sao đây khi ngày mai nó về đảo."

"Con biết mà. Nhưng con sẽ viết thư cho má, kể hết cho má nghe," Isabel nói, rồi thở dài. "Giờ chắc đi ngủ thôi. Ngày mai phải dậy sớm cho kịp thuyền. Đi thôi Tom?"

Tom gật đầu. "Chúc ba má ngủ ngon" anh chào rồi để hai người ở lại chơi tiếp trò ghép hình, theo chân Isabel vào phòng ngủ.

Đó là lần đầu tiên chỉ có hai người trong suốt cả ngày. Ngay khi cánh cửa vừa đóng lại, Tom hỏi, "Khi nào ta mới nói ra đây?" Gương mặt anh đanh lại, đôi vài gồng cứng.

"Không nói gì hết," Isabel đáp, thầm thì nhưng nóng nảy.

"Ý mình là sao kia?"

"Ta phải nghĩ cho kỹ Tom à. Ta cần thời gian. Ngày mai là đi rồi. Giờ mà nói ra là mọi chuyện đổ vỡ hết, mà mình thì phải trở lại công tác ngay tối mai. Khi trở lại Janus ta sẽ tính làm gì. Không nên vội vàng làm những chuyện mà mình có thể ân hận sau này."

"Izz, ngay trong thị trấn này có một người đàn bà đang nghĩ rằng đứa con gái của mình đã bỏ mạng, còn không biết chồng mình đã ra sao. Có Chúa mới biết cô ta khổ sở như thế nào. Nếu ta nói càng sớm để cô ấy khỏi đau khổ..."

"Chuyện đột ngột quá. Ta phải làm cho đúng, không phải chỉ với Hannah Potts, mà còn với cả Lucy nữa. Làm ơn mà Tom. Giờ đây cả mình và em đều không thể suy nghĩ cho sáng suốt. Cứ từ từ đã. Giờ ráng ngủ một chút trước khi trời sáng."

"Tôi sẽ ngủ sau vậy," anh nói. "Tôi phải ra ngoài một lát," rồi anh khẽ bước ra hiên sau nhà, mặc cho Isabel nài nỉ anh đừng đi.

Bên ngoài có vẻ mát mẻ hơn. Tom ngồi trên ghế mây trong bóng tối, hai tay ôm lấy đầu. Qua cửa sổ nhà bếp anh nghe thấy tiếng lục đục khi Bill bỏ mấy mảnh trò chơi xếp hình vào hộp gỗ. "Isabel có vẻ trông trở lại Janus lắm. Nói là giờ nó không quen chỗ đông người nữa," Bill vừa nói vừa đậy cái hộp lại. "Phía này của Perth mà đông người kiểu gì được."

Violet đang tỉa bớt bấc cây đèn dầu. "Thì con nhỏ trước giờ vẫn nhạy cảm như vậy," bà nghĩ ngợi. "Nói thực với ông, tôi nghĩ nó không muốn chia sẻ Lucy với ai cả." Bà thở dài. "Sẽ im ắng lắm đây nếu nó không có con nhỏ."

Bill choàng tay qua vai vợ. "Bà lại nhớ chuyện xưa phải không? Còn nhớ hồi Hugh và Alfie còn nhỏ xíu không? Tụi nó dễ thương quá." Ông bật cười. "Bà còn nhớ có lần hai đứa nhốt con mèo trong tủ cả mấy ngày không?" Bill dừng lại một lát rồi tiếp. "Làm sao mà giống được, tôi biết mà, nhưng được làm ông ngoại cũng gần như vậy, đúng không? Gần nhất với chuyện hai thằng con mình trở về."

Violet châm ngọn đèn. "Cũng có lúc tôi nghĩ tụi mình sẽ không chịu nổi Bill à. Không thể hình dung vẫn còn có ngày vui." Bà thổi tắt ngọn đèn trên que diêm. "Đúng là qua cơn bĩ cực." Bà đặt cái chụp đèn bằng thủy tinh cây đèn, dẫn đường về phòng ngủ.

Những lời đó cứ vang vọng trong tâm trí Tom, giữa mùi hoa nhài trong đêm, cứ ngọt ngào tỏa hương như không hề biết đến nỗi tuyệt vọng trong anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro