Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


          "Vậy là gần một năm rồi!" Isabel nói, "Ngày hai bảy tháng Tư này là sinh nhật Lucy, chắc cũng gần vậy." Tom đang mài bản lề cửa bị hoen rỉ ở trong xưởng. Anh đặt đồ mài xuống. "Không biết ngày nào mới là sinh nhật thực sự của Lucy, mình nhỉ."

"Với em thì ngày con xuất hiện cũng coi như ngày sinh." Isabel hôn Lucy đang bế ngang hông. Con bé mải mê gặm một khúc vỏ bánh mì.

Lucy đưa tay về phía Tom.

"Không được đâu cưng à. Ta ba dơ lắm. Con chơi với má được rồi."

"Em không thể tin được là Lucy đã lớn chừng này rồi. Dạo này con nặng ơi là nặng." Isabel cười, bế xốc Lucy lên để nó ngồi cao hơn một chút. "Em sẽ làm bánh sinh nhật cho con." Đứa nhỏ đáp lại bằng cách dụi đầu vào ngực Isabel, dãi dớt cùng với vụn bánh mì rơi xuống người cô. "Ngứa lợi lắm hả con? Hai má con đỏ quá. Để má xức thuốc bôi cho con nghe?" Quay sang Tom, cô nói "Em đi vô nhà trước đây. Nồi xúp vẫn còn nấu trên bếp," rồi bước vào nhà.

Ánh sáng lạnh như thép chiếu xuyên qua cửa sổ, tràn xuống bàn làm việc của Tom. Anh phải dập thẳng lại bản lề, mỗi tiếng búa giảng dội vào tường thật inh tai. Anh biết tay búa của mình mạnh quá mức cần thiết, nhưng anh không dừng lại được. Anh không khỏi xao lòng khi Isabel nhắc đến những chuyện sinh nhật hay ngày kỉ niệm. Tom cầm búa lên, tiếp tục nện. Tiếng búa vẫn chan chát như lúc nãy, cho tới khi mảnh thép vỡ ra. Anh nhặt hai mảnh vỡ lên. Nhìn trân trân.

Tom ngồi ở ghế tựa, ngẩng đầu lên. Đã vài tuần từ hôm tiệc của Lucy.

"Đọc gì cũng được," Isabel nói. "Chỉ cần đọc để con nghe cho quen tiếng." Cô đặt Lucy xuống lòng anh rồi trở lại bếp với ổ bánh mì đang làm dở tay.

'đa đa đa..." đứa bé bập bẹ.

'ba ba ba..." Tom đáp lời nó. "Vậy con muốn nghe đọc truyện hả?" Bàn tay bé xíu giơ lên, nhưng thay vì chỉ vào cuốn truyện cổ tích dày đặt trên bàn cạnh họ, nó chụp lấy một tập sách nhỏ màu xám rồi ấn vào người Tom. Anh bật cười. "Ba không nghĩ con nghĩ thích truyện đó đâu, thỏ con à. Cuốn đó đâu có hình." Anh với tay lấy cuốn truyện cổ tích nhưng Lucy đã kịp ấn tập sách nhỏ vào mặt anh. "đa đa đa..."

"Thôi được rồi cưng!" anh lại cười. Con bé mở tập sách ra rồi chỉ tay vào chữ trong đó, như cách nó vẫn thấy Tom và Isabel thường làm. "Ba đọc nghe." Tom bắt đầu đọc. "Chỉ dẫn dành cho Người gác đèn. Điều Hai mươi chín: 'Người gác đèn không được để các mối quan tâm khác(kể cả riêng tư) chen vào nhiệm vụ, vốn quan trọng bậc nhất đối với sự an toàn của Ngành Hàng hải; người gác đèn được nhắc nhở rằng vị trí và cơ hội thăng tiến trong ngành phụ thuộc vào sự tuân thủ nghiêm ngặt đối với mệnh lệnh và chấp hành điều lệ hướng dẫn; trình độ thân, trong gia đình cũng như ở tất cả các khu vực của trạm đèn.' Điều Ba mươi: 'Người gác đèn nào cố tình vi phạm điều lệ, gây gổ, thiếu điềm tĩnh hay làm trái đạo đức,' anh dừng lại, rút ngón tay Lucy vừa đút vào mũi mình ra, "sẽ bị kỉ luật hay đuổi việc. Nếu thân nhân của người gác đèn vi phạm các điều trên thì sẽ bị cách ly khỏi trạm đèn." Anh ngừng lại. Anh thấy lạnh sống lưng, thấy tim đập nhanh hơn. Rồi bàn tay nhỏ xíu đặt lên cằm anh, kéo anh về với hiện thực. Anh đặt bàn tay Lucy lên môi, lơ đễnh. Lucy nhìn anh cười tinh nghịch rồi hôn anh một cái thật kêu.

"Thôi vậy, giờ mình đọc truyện Công chúa ngủ trong rừng đi," Nói rồi anh cầm cuốn truyện cổ tích lên, nhưng anh thấy thật khó tập trung.

"Có ngay – mời quý cô dùng trà và bánh mì nướng!" Tom đặt chiếc khay xuống cạnh Isabel.

"Cẩn thận đó Luce," Isabel nói. Sáng chủ nhật hôm đó sau khi Tom ra khỏi nhà để đi tắt đèn Isabel bế Lucy vào phòng ngủ. Con bé với tay về chiếc khay, cố lấy chiếc tách trà nhỏ mà Tom pha cho nó – gần như chỉ có sữa ấm với một giọt trà để có màu.

Tom ngồi xuống canh Isabel rồi kéo Lucy đặt lên đùi. "Đây này Lulu", anh nói rồi đỡ con bé đang giữ tách trà bằng hai tay, uống ừng ực. Anh cứ tập trung vào việc đó, cho tới khi nhận thấy Isabel vẫn không hề nói năng gì. Anh quay lại nhìn. Mắt Isabel rớm ướt.

"Izzy, Izzy, có chuyện gì sao mình?"

"Không có gì cả Tom à. Thật không có gì mà."

Anh chùi giọt nước mắt trên má cô.

"Nhiều khi vui quá em thấy lo, Tom à."

Anh vuốt tóc cô. Lucy bắt đầu thổi bong bóng vào tách trà. "Nghe đây, Tiểu thư, uống nữa không hay đã đủ rồi?"

Đứa bé nhểu dãi xuống tách trà, rõ ràng rất thích thú với những âm thanh đó.

"Được rồi, thôi vậy nhé." Anh nhẹ nhàng lấy cái tách khỏi tay con. Lucy phản ứng bằng cánh leo xuống khỏi người anh, bò về phía Isabel, vẫn tiếp tục thổi bong bóng phì phèo.

"Con gái hay chưa kìa!" Isabel nói, bật cười qua làn nước mắt "Lại đây, chó con của má!" rồi cô kề miệng thổi vào bụng Lucy, Chọc cười nó. Lucy cười sằng sặc, vặn người bập bẹ nói "nữa! Nữa!" Isabel chiều con ngay.

"Hai má con hư như nhau!" Tom nói.

"Nhiều khi em thương con mà muốn ngất ngây. Thương cả mình nữa. Ngất ngây như người say, không thể đi thẳng một đường."

"Ở Janus làm gì có đường thẳng, nên mình đừng lo."

"Mình đừng trêu em, Tom à. Em thấy như mình bị mù màu trước khi Lucy xuất hiện, rồi giờ đây cả thế gian đổi thay. Mọi thứ sáng sủa hơn, em nhìn được xa hơn. Em vẫn ở y một chỗ đó thôi, chim chóc vẫn vậy, dòng nước vẫn không thay đổi, mặt trời mọc và lặn mỗi ngày như xưa nay, nhưng trước khi có Lucy em không hề biết những thứ đó để làm gì, Tom à." Cô kéo con vào lòng. "Lucy cho em câu trả lời... Và cả mình cũng khác nữa."

"Khác ra sao?"

"Em nghĩ mình cũng thấy khác, nhờ có Lucy mà hiểu chính mình hơn. Những chỗ đã nguội lạnh trong lòng..." Cô rà ngón tay lên miệng anh. "Em biết mình không muốn nói về chiến tranh và những chuyện cũ, nhưng... nhưng hẳn chuyện cũ cũng từng làm mình phải khép lòng, chai sạn đi."

"Có bị mất cảm giác ở chân thật. Hay bị vậy lắm, tại đứng hoài trong sình lầy lạnh ngắt mà." Tom gượng cười, cố pha trò.

"Thôi mà Tom. Em đang nói thật mà. Nghiêm túc thật đó, vậy mà mình cứ trêu em hoài, cứ như em là đứa trẻ con không hiểu được chuyện."

Lần này Tom nghiêm mặt thật sự. "Mình không hiểu đâu, Isabel à. Không một người đàng hoàng cần phải hiểu được chuyện đó. Mà cứ cố tả lại thì khác gì đi gieo rắc mầm bệnh." Anh quay ra cửa sổ. "Có những việc tôi phải làm để những người như mình, như Lucy có thể quên nó mãi mãi. Để nó không bao giờ lặp lại. 'Cuộc chiến chấm dứt mọi cuộc chiến,' mình không nhớ sao? Nó không thuộc về nơi đây, trên hòn đảo này. Trên chiếc giường đây."

Nét mặt Tom đanh lại, cô thoáng thấy cái ý chí đó lần đầu tiên, thứ ý chí mà cô hình dung đã giúp anh sống qua những ngày đen tối ấy.

"Chỉ là..." Isabel mở lời trở lại, "sống hôm nay không biết được chuyện mai sau. Mà em chỉ muốn mình biết rằng em biết ơn mình nhiều lắm, Tom à. Vì mọi thứ. Nhất là vì mình đã cho em có được Lucy."

Nụ cười trên môi Tom sựng lại khi Isabel nói những tiếng cuối cùng. Isabel tiếp "Thật vậy, mình à. Mình hiểu được em cần con như thế nào. Em biết hẳn không dễ gì với mình. Không phải người đàn ông nào cũng có thể chiều ý vợ như vậy."

Cứ như bị ném từ một cõi mộng mơ nào đó trở về với hiện thực, Tom thấy mồ hôi rịn ra đầy bàn tay. Tim anh đập mạnh, anh muốn chạy đi xa – đi bất kỳ đâu, miễn là tránh xa khỏi cái hiện thực mà anh đã chọn lựa, giờ đây đè nặng lên vai anh, tựa gông cùm trên cổ.

"Tôi phải đi làm cái này chút. Hai má con ăn tiếp đi." Anh nói rồi đi ra khỏi phòng, cố đi thật chậm rãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro