Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy mới edit được tới chương 3 mà mình đã bỏ em nó quá lâu :((( chắc mọi người cũng quên mất luôn rồi. Nhưng không sao mình cũng sớm update thương xuyên hơn. 

Hôm nay mình sẽ update tới chương 11 luôn ahihi :v

Mỗi sáng sau khi tắt đèn lúc mặt trời mọc, Tom thường đi khám phá thêm một phần trên lãnh địa mới, rồi mới bắt đầu làm việc. Phía Bắc hòn đảo là một vách núi đá hoa cương dựng đứng ngay trên mặt biển. Mặt đá thoai thoải về phía Nam, nhẹ nhàng trượt xuống dưới mặt nước ngay lòng phá cạn. Bên cạnh bãi biển nhỏ này là bánh xe nước, lấy nước ngọt từ suối về khu nhà ở. Những khe nứt gãy chạy từ đất liền suốt theo lòng biển, ra đến đảo và xa hơn nữa, từ đó những dòng suối nước ngọt kỳ bí chảy ra. Khi người Pháp mô tả hiện tượng này hồi thế kỷ XVIII, ngay lập tức người ta lên tiếng phủ nhận, cho đó là chuyện mê tín. Nhưng rõ là nước ngọt thậm chí là còn xuất hiện ở nhiều chỗ ngay trên đại dương, cứ như tạo hóa đang làm trò ảo thuật.

Tom bắt đầu lên thời gian biểu hàng ngày. Theo quy định cứ mỗi Chủ nhật anh lại kéo cờ hiệu lên. Anh luôn làm đúng như vậy, cũng là việc đầu tiên trong ngày. Anh kéo cờ hiệu mỗi khi có tàu chiến đi ngang qua đảo, cũng theo đúng quy định. Tom biết nhiều người gác đèn vừa làm việc này vừa lầm bầm chửi thề, nhưng với anh chút lễ nghi lề thói đó lại khá dễ chịu. Làm những việc không có mục đích thực tế với anh cũng là tận hưởng chút xa xỉ, một thứ xa xỉ của thế giới văn minh.

Anh lên kế hoạch sửa chửa những món hư hỏng từ khi Trimble Docherty ngã bệnh. Quan trọng nhất chính là ngọn hải đăng, cần đắp thêm vôi bột vào mấy đường viền giữ mặt kính buồng đèn. Sau đó anh mài đá lên mặt gỗ ngăn kéo bàn đã phồng rộp vì gió cát, rồi quét sạch bằng chổi đầu cứng. Anh chấm sơn xanh lên mấy chỗ bị trầy xước hay đã mòn vẹt trên nền nhà. Cũng phải lâu lắm người ta mới ra sơn quét hết lại cả trạm đèn.

Máy móc đáp lại sự chăm chút của Tom: Những tấm gương anh lên, những chi tiết bằng đồng sáng bóng, và ngọn đèn quay trên chậu thủy ngân nhịp nhàng trơn tru như con mòng biển lượn trên ngọn gió. Thỉnh thoảng anh cũng có thời gian đi xuống chỗ vách đá để câu cá, hay đi bộ dọc theo bờ biển cát mịn dưới phá. Anh làm bạn với cặp rắn mối đen sống trong nhà kho gỗ, lâu lâu lại mang ra cho chúng chút thức ăn của gà. Anh ăn uống dè sẻn: phải mấy tháng nữa mới có thuyền tiếp tế.

Công việc vất vả và bận rộn. Những người gác đèn không có hội đoàn gì, không như thủy thủ trên thuyền tiếp tế - chẳng ai đình công đòi tăng lương hay đòi cải thiện điều kiện làm việc cả. Sau một ngày làm việc anh mệt lả, nhức nhối, có khi lo lắng vì cơn bão sắp đổ đến, hoặc bực bội vì mưa đá vừa phá hết đám rau củ. Nhưng không nghĩ ngợi quá lâu, anh vẫn biết mình là ai, đang làm gì. Anh chỉ cần giữ cho ngọn đèn cháy. Không có gì hơn.

Gương mặt ông già tuyết má đỏ, râu rậm nhìn anh cười sảng khoải. "À, anh Tom Sherbourne, anh sống ra sao rồi?" Ralph không chờ câu trả lời, ném cho anh sợi dây ướt nhẹp để quấn quanh cột. Trông Tom rắn rỏi khỏe mạnh sau ba tháng, như những người gác đèn khác mà ông từng biết.

Trước đó Tom mải chờ hàng tiếp tế cho ngọn đèn là chính, không quan tâm nhiều đến những thứ đồ ăn cũng sẽ được mang ra. Anh cũng quên mất là con thuyền sẽ mang ra cả thư từ, nên khá bất ngờ khi nhận được mấy phong thư từ tay Ralph lúc cuối ngày. " Suýt nữa thì quên," lão nói. Thư từ Cán bộ Quận của Ngành hải đăng, xác nhận việc bổ nhiệm công tác cho Tom cũng với các điều kiện đi kèm. Thư của cơ quan Hồi hương, ghi rõ các khoản phúc lợi dành cho quân nhân vừa trở về, bao gồm cả lương hưu thương binh và khoản vay lập nghiệp. Cả hai đều không liên quan đến Tom nên anh mở lá thư tiếp theo, một tờ sao kê từ Ngân hàng Khối Thịnh Vượng Chung, xác nhận anh vừa tích lũy được 4% lãi suất trên số tiền 500 bảng trong tài khoản. Cuối cùng anh mới mở phong thư ghi địa chỉ bằng tay. Anh không nghĩ ra có ai lại viết thư cho mình, hơi lo là ai đó có ý tốt muốn báo tin của anh trai và người cha.

Anh mở thư đọc. "Tom thân mến, Tôi muốn biên thư hỏi xem anh đã bị gió thổi bay hay bị sóng cuốn ra biển hay chưa. Với cả chuyện không có đường sá có phiền anh lắm không..." Anh lướt xuống chữ ký "Thân mến, Isabel Graysmark." Đoạn giữa đại để mong rằng anh không quá đơn độc ngoài đó, nhắn anh nhớ ghé qua chào một tiếng trước khi đi tới trạm công tác tiếp theo. Cô còn trang trí thư bằng bức họa người gác đèn đứng dựa vào tháp hải đăng, miệng huýt gió một diệu gì đó, đằng sau lưng là một con cá voi khổng lồ đang ngoi lên khỏi mặt nước, hàm há ra. Cô chú thích thêm vào: "Từ đây tới đó đừng để bị cá voi ăn thịt nhé."

Bức thư khiến Tom mỉm cười. Bức ký họa thật kỳ khôi. Hơn nữa, thật ngây thơ. Tự dưng chỉ cần cầm bức thư trong tay cũng khiến anh thấy nhẹ cả người.

"Bác đợi thêm một lát được không?" anh hỏi Ralph, lúc này đang gom đồ đạc chuẩn bị cho chuyến đi về.

Tom chạy lên bàn tìm giấy và viết. Anh ngồi xuống, định viết nhưng rồi nhận ra anh chẳng biết viết gì. Anh không muốn nói gì cả: chỉ muốn gởi cho cô một nụ cười.

Isabel thân mến,

Tôi vẫn chưa bị thổi bay hay bị sóng cuốn xa hơn ra ngoài biển, thật may thay. Tôi thấy nhiều cá voi rồi nhưng chẳng con nào muốn ăn thịt tôi cả: Chắc vì chẳng ngon lành gì.

Tôi cũng khá ổn, nói chung vậy, và vẫn chịu được chuyện ở đây không có đường sá gì. Tôi mong là cô vẫn cho đám chim xứ Mũi ăn uống đầy đủ. Tôi mong gặp cô trước khi rời Partageuse để đi... ai mà biết được là đâu?... sau ba tháng nữa.

Phải ký sao đây?

"Gần xong chưa?" Ralph gọi với lên.

"Gần rồi," anh đáp rồi viết thêm, "Tom" Anh dán bức thư lại, ghi địa chỉ và đưa cho người hao tiêu. "Bác gửi bưu điện giùm cháu được không?"

Ralph nhìn địa chỉ, nháy mắt. "Tôi sẽ chuyển tận tay. Đằng nào cũng phải đi ngang qua đó."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro