Phần mở đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần mở đầu

Ngày 27 tháng Tư năm 1926...

Vào cái ngày màu nhiệm đó, Isabel quỳ bên vách đá, sửa lại chiếc thánh giá nhỏ mới tạc từ gỗ dạt. Một đám mây mũm mĩm, đơn độc trôi chầm chậm trên bầu trời cuối tháng Tư. Bầu tời mênh mông, in bóng xuống mặt nước đại dương bên dưới. Isabel rẩy thêm vài giọt nước và đắp lại đám đất quanh bụi hương thảo vừa trồng.

"... và xin chớ để chúng con sa trước cám dỗ, nhưng cứu chúng con khỏi mọi sự dữ," cô thì thầm.

Trong một thoáng, tâm trí như muốn lừa phỉnh Isabel – cô nghe đâu đây có tiếng trẻ sơ sinh khóc. Cô cố lờ đi ảo giác đó, chăm chút nhìn vào đàn cá voi đang bơi ngược lên phía bờ biển, bổ vào những dòng nước ấm áp hơn. Thỉnh thoảng những chiếc đuôi cá lại lộ ra, như mũi kim nhịp nhàng đâm lên xuống thảm thêu. Lại có tiếng trẻ con khóc, lần này tiếng khóc nghe còn lớn hơn trong cơn gió nhẹ buổi sớm mai. Không thể nào...

Đứng bên phía này đảo chỉ thấy biển trời bao la trống trải, cho đến tận châu Phi. Nơi đây Ấn Độ Dương hòa vào Nam Đại Dương, tạo thành một tấm thảm nước vô tận ngay dưới mỏm đá. Hôm đó trời đất vô cùng tĩnh tại, Làm Isabel tưởng chừng như từ đảo có thể đi bộ giữa hai tầng xanh biếc ra tận Madagascar. Nửa bên kia đảo như đang sợ sệt nhìn về phần lục đia Úc Châu chỉ cách đó chưa đầy trăm dặm. Hòn đảo không hẳn thuộc về nước Úc, mà cũng chẳng tự do độc lập hoàn toàn. Đảo Janus Rock cũng là đỉnh cao nhất trong một chuỗi những dãy núi nhô lên giữa đại dương, như những chiếc răng trên bộ hàm lởm chởm, chỉ chực nuốt chửng những con tàu vô tội vội vã cập bờ.

Như một sự bù đắp, trên đảo có ngọn hải đăng tầm quét sáng ba trăm dặm. Mỗi đêm không khí trên đảo lại hát theo nhịp quay rì rầm đều đặn. Ngọn đèn cứ quay đều, quay mãi; nhịp nhàng, không thèm trách cứ đám đá dữ tợn, cũng không sợ hãi những đợt sóng biển, chỉ biết lặng lẽ soi đường cứu rỗi.

Tiếng khóc vẫn dai dẳng. Từ xa, cánh cửa trên hải đăng mở đánh choang, vóc dáng cao kều của Tom hiện ra trên vọng đài. Anh đưa ống nhòm nhìn khắp đảo. "Izzy", anh la lên, "có thuyền!" rồi chỉ tay về phía vịnh. "Trên bãi biển – có thuyền dạt"

Tom biến mất vào trong, rồi lại hiên ra trước mắt cô. "Hình như có người", anh nói to. Isabel vội vã chạy về phía Tom. Anh nắm lấy tay cô, hai người từ từ đi xuống lối mòn dốc đứng đổ ra bãi biển nhỏ.

"Đúng là thuyền dạt," Tom tuyên bố. "Mà...trời đất! Có người nhưng mà..." Người trên thuyền ngồi gục bất động trên ghế. Tiếng trẻ con khóc vẫn không dứt. Tom chạy đến, cố lay người đàn ông dậy rồi tìm quanh chỗ mũi thuyền nơi có tiếng khóc. Anh ôm ra một cái bọc len: Một chiếc áo len phụ nữ mềm mại màu tím hoa oải hương quấn lấy một đứa bé đang gào khóc.

"Trời đất ơi!" Tom thốt lên. "Trời đất ơi, Izzy. Là..."

"Em bé! Lạy Chúa trên cao! Ôi Tom! Tom! Đưa đây...mình đưa đây cho em!"

Anh đưa cô bọc vải rồi cố lay tỉnh người đàn ông trong thuyền một lần nữa: Không có mạch. Anh quay nhìn Isabel, lúc này đang mải ngắm nghía sinh linh bé bỏng. "Ông ấy đi rồi Izz à. Đứa nhỏ thì sao?"

"Không hề gì. Không trầy xước gì cả. Nó bé bỏng quá!" Isabel nói, rồi quay mặt nhìn đứa nhỏ, nựng nịu. "Ngoan, ngoan. Không sợ gì nữa, cưng ơi. Không sợ gì hết, cưng xinh quá à!"

Tom đứng yên, nhìn thi thể người đàn ông, nhắm nghiền mắt lại rồi mở ra, chỉ để chắc là mình không nằm mơ. Đứa bé đã thôi khóc, đang hớp lấy khí trời trong vòng tay của Isabel.

"Trên người ông ta cũng không có dấu vết gì, không có vẻ đau ốm bệnh tật gì cả. Chắc cũng chưa dạt lâu... Nhìn là biết." Tom dừng lại. "Mình ẵm đứa nhỏ vô trong nhà đi Izz. Để tôi đi lấy đồ che."

"Nhưng mà.."

"Ổng như vầy khó kéo lên dốc lắm. Nên cứ để đây vậy, chờ khi nào có người đến giúp. Chỉ sợ chim chóc ruồi nhặn... nhưng trong kho cũng còn mấy tấm bạt cũng đủ để che." Giọng Tom bình tĩnh, nhưng đôi tay và gương mặt của anh lạnh cóng, như thể những hình bóng xưa cũ vừa hiện về, loang lỗ cả màu nắng thu trong.

Đảo Janus Rock là một dặm vuông xanh biếc, đủ cỏ để nuôi mấy con cừu, con dê và một đàn gà, thêm lớp đất mặt chỉ vừa trồng ít rau củ sơ sài. Trên đảo không có cây cối gì trừ hai cây thông Norfolk cao sừng sững, do đội xây dựng hải đăng từ Mũi Partageuse đưa ra đảo trồng đã hơn ba mươi năm trước, hồi 1889. Mấy ngôi mộ quây quần bên nhau trên đảo là nơi yên nghỉ của nạn nhân đắm tàu khá lâu trước khi có hải đăng. Con tàu Pride of Birmingham từng đâm sầm vào bãi đá hung dữ ngay giữa thanh thiên bạch nhật. Sau đó người ta mang đèn biển từ tận Anh quốc ra đảo, cũng đi trên một con tàu giống như vậy. Đèn hiệu Chance Brothers hẳn hoi – nhãn hiệu tối tân thời bấy giờ. Đèn đó thì ở đâu cũng lắp được, cho dù xa xôi hiểm trở đến mấy.

Dòng hải lưu cuốn vào đảo đủ thể loại hầm bà lằng: Đồ tạp nham trôi xoắn xít như mắc vào chân vịt; mấy mảnh tàu vỡ, những chiếc rương trà, đám xương cá voi. Tất cả thủng thẳng dạt trên đảo, mỗi món một kiểu dạt trôi. Trạm đèn đứng sừng sững ngay giữa đảo. Nhà ở của người gác đèn và đám nhà phụ nép vào trạm đèn, né gió quật đã mấy chục năm.

Trong bếp Isabel ngồi bên chiếc bàn cũ, tay vẫn ôm đưa nhỏ mới được bọc lại trong chiếc chăn lông vàng mềm mại. Tom chậm rãi dụi đế ủng vào tấm chùi chân. Anh bước vào bếp và đặt bàn tay chai sạn lên vai cô. "Vừa che xong cho ông ấy. Tội quá. Đứa nhỏ sao rồi?"

"Là con gái," Isabel vừa nói vừa mỉm cười. "Mới tắm xong. Thấy cũng cứng cáp."

Đứa bé quay nhìn Tom, mắt mở to, tò mò. "Không biết nó đang nghĩ gì nhỉ?" Tom buộc miệng.

"Cưng uống sữa rồi, phải không?" Isabel nựng nịu, như đang hỏi đứa bé. "ôi, nó mới xinh làm sao, Tom à," rồi cô khẽ hôn đứa bé. "Có Chúa mới biết nó đã phải chịu đựng những chuyện gì."

Tom mở tủ bếp bằng gỗ thông, lấy xuống chai brandy, rót ra một ít rồi uống cạn. Anh ngồi xuống bên vợ, nhìn ánh nắng nhảy múa trên gương mặt cô trong khi cô mãi nhìn báu vật trong vòng tay mình. Đứa nhỏ nhìn theo đôi mắt Isabel, như thể sợ cô sẽ bỏ đi nếu nó rời mắt.

"À, cưng à," Isabel ngâm nga, "tội nghiệp cưng quá à."

Đứa nhỏ dụi mặt vào ngực Isabel. Tom nghe giọng Isabel nghẹn ngào, nỗi mất mát vẫn còn hiện hữu lơ lững giữa hai người.

"Nó có vẻ thích mình," anh nói. Rồi, như tự nói một mình, Tom tiếp, "làm tôi nghĩ giá mà..." Anh nhanh chóng thêm vào, "Ý tôi là...tôi không có ý làm mình buồn. Chỉ là tôi thấy mình ôm nó thật tự nhiên, có vậy thôi." Anh đưa tay vuốt má cô.

Isabel ngước lên nhìn chồng. "Em hiểu mà. Em hiểu ý mình mà. Em cũng thấy vậy."

Tom choàng tay quanh Isabel và đứa nhỏ. Isabel ngửi thấy mùi rượu brandy trong hơi thở của anh. Cô thì thầm. "Ôi Tom, ơn Chúa là mình kịp tìm thấy nó."

Tom hôn cô, rồi đặt môi lên trán đứa nhỏ. Cả ba cứ ở nguyên đó trong một hồi lâu tới khi đứa nhỏ bắt đầu ngọ nguậy, giơ nắm tay ra khỏi chiếc khăn nhỏ.

"Được rồi," Tom vươn vai đứng dậy, "Tôi sẽ đi phát tìn hiệu có thuyền dạt, để họ còn ra chở ông ấy về. Rồi còn đón tiểu thư đây nữa"

"Khoan đã!" Isabel vừa nói vừa nắm lấy mấy ngón tay em bé. "Ý em là đi đâu mà vội thế. Đằng nào ông ấy cũng đi rồi. Còn em bé chắc cũng quá ngán thuyền bè. Từ từ thôi mình. Cho nó hoàn hồn đã."

"Cũng phải vài tiếng họ mới ra tới đây. Nó sẽ không sao cả. Mình cũng đã dỗ nó êm rồi, thật là tội nghiệp."

"Thì cứ chờ lát đi mình. Đằng nào thì việc cũng đã rồi."

"Phải ghi hết vào sổ. Mình cũng biết là tôi phải báo cáo sự vụ ngay lập tức." Đúng là anh phải báo cáo tất cả những sự việc xảy ra ở quanh trạm đèn, từ tàu thuyền đi qua đến thời tiết, đến thiết bị trục trặc.

"Hay đợi đến sáng vậy?"

"Nhưng chiếc thuyền con đó là thuyền cứu hộ của một tàu lớn thì sao?"

"Chỉ là một cái xuồng nhỏ, không phải thuyền cứu hộ," cô đáp.

"Vậy thì có khi mẹ đứa nhỏ đang đợi nó trên bờ, chắc đang vò đầu bứt tóc lo lắng. Mình cứ nghĩ nếu là con mình thì sao?"

'Mình cũng thấy chiếc áo len rồi đó. Người ta hẳn là bị rớt xuống biển và chết đuối rồi."

"Cưng à, tụi mình chẳng biết gì về người ta cả. Cũng không biết ông kia là ai."

"Thì chắc là vậy thôi chứ còn gì nữa? Con nít chừng này chẳng đi đâu mà không có cha mẹ."

"Izz, chuyện gì cũng có thể xảy ra được. Mình làm sao mà biết hết."

"Nhưng làm gì có chuyện em bé nhỏ xíu thế này đi trên thuyền mà không có mẹ?" Isabel ôm đứa bé lại gần thêm chút nữa.

"Đây là việc nghiêm trọng. Có người chết, Izz à."

"Nhưng đứa nhỏ thì còn sống. Mình không thương nó sao Tom?"

Có gì đó trong giọng Isabel làm Tom sững lại, anh không cự nữa. Anh đứng yên đó và nghĩ đến lời khẩn cầu của cô. Có lẽ cô cần thêm một ít thời gian với đứa bé. Có lẽ anh còn nợ cô điều đó. Cả hai im lặng, rồi Isabel nhìn anh van vỉ, không nói gì. "Thôi thì..." anh nhượng bộ, mấy lời nói thốt ra khó nhọc, "để sáng mai tôi phát tín hiệu báo vậy. Nhưng sẽ phát ngay lúc sáng sớm. Ngay lúc tắt đèn."

Isabel hôn anh, siết chặt lấy cánh tay.

"Giờ tôi đi lên buồng đèn. Khi nãy đang dở tay thay ống hơi," anh nói.

Tom đi xuống lối mòn, anh nghe thấy giọng Isabel hát ru ngọt ngào, "Gió thổi về nam, về nam, về nam, gió thổi về nam trên mặt biển xanh lam." Giọng hát thật du dương nhưng vẫn không làm Tom yên lòng khi anh đi lên bậc thang trong tháp đèn, cố gạt đi cảm giác áy náy sau quyết định nhượng bộ vừa rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro