CHAP 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày đông giá rét. Gió lạnh buốt qua các phố phường, len lỏi vào những vết cắt trong trái tim.
Dưới gốc phượng vĩ trơ trụi lá, anh quay lưng bước đi, bỏ rơi cô cùng hai hàng nước mắt. Bao yêu thương, niềm tin, hy vọng như vỡ nát. Cô yêu anh, yêu bằng cả trái tim, yêu hơn chính bản thân mình, yêu đến vứt bỏ mọi thứ, chỉ cần có anh thì tiền bạc, danh vọng cô đều không cần. Nhưng tình yêu anh dành cho cô chỉ là con số không tròn trĩnh, như sợi dây thắt chặt trái tim cô.

Đồng ý yêu cô vì người con gái ấy.

Rời xa cô cũng vì người con gái ấy.

Cô cười nhạt, môi mấp máy trong vô thức.

- Ừ thì anh cứ bước, cứ mang trái tim em đi đi, em chẳng mong một ngày anh hối hận, chỉ mong sẽ có ngày anh nhận ra rằng không ai yêu anh bằng em.

Rồi cô quay lưng, cất bước, bỏ lại mối tình đầu trong sáng nhưng cũng lắm đau thương. Cô tự dặn mình không được níu kéo, níu kéo làm gì khi biết trước kết quả là con số không?

Cứ thế, mang vết sẹo trong tim, cô lớn lên, trở thành thiếu nữ mười tám duyên dáng, xinh đẹp. Tất cả học sinh đều ngưỡng mộ cô, đã bao nhiêu chàng trai tỏ tình nhưng nhận lại chỉ là câu xin lỗi. Cô chưa bao giờ quên được mình đã đau thế nào, chưa bao giờ quên mình đã bị lừa dối như thế nào. Đối với cô, yêu thêm lần nữa là không thể.

- Gil, lễ hội mùa xuân này mày có đi không? --Jen- bạn của cô, nói với gương mặt đầy hy vọng.

- Vâng thưa cô nương!

Không nỡ lòng từ chối, cô gật đầu. Vô thức lại nhìn cây phượng vĩ cổng trường, những mầm non đã lên, khởi đầu của một sức sống mới. Nhưng với cô, mùa phượng vĩ đỏ rực đã héo úa từ rất lâu rồi.

Jen nhìn cô, thở dài. Nhỏ biết cô vẫn còn yêu Tronie, chính vì vậy lễ hội lần này nhỏ muốn ghép đôi cho cô, để Thanh Trúc (tên thật của Gil) lại là cô gái vui tươi với nụ cười trên môi.

Lễ hội mùa xuân nhanh chóng đến, năm nay nơi được chọn là nhà của Isaac. Thực ra phải nói là biệt thự, nơi được rất nhiều ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người. Isaac là con trai duy nhất nên được cưng chiều, cậu vui vẻ, hoà đồng, lại có tính hài hước, được mọi người yêu quý. Hàng năm, cứ mỗi mùa Valentine, cậu có cả tá quà tặng chất đầy ở nhà. Tuy nhà giàu nhưng Isaac không ăn chơi, cậu sống rất mẫu mực, điểm thi lúc nào cũng đứng thứ nhất.

-Mọi người, hôm nay chơi hết mình nhé!

Isaac từ trên cầu thang xuống, nói cùng một cái nháy mắt khiến bao trái tim tan chảy. Jen hai tay chống cằm mơ màng.

- Híc, ước gì anh Isaac để ý đến tao mày nhỉ?

-Câu này mày nói bao nhiêu lần rồi, không thấy chán à?

Cô ở bên cạnh, nhâm nhi cốc nước hoa quả, lắc đầu. Jen đúng là chúa mơ mộng!

- Kệ tao!

Jen xịu mặt, lườm cô một cái. Gil chỉ nhún vai cho qua, cô còn lạ gì nhỏ nữa.

- Chào Gil, dạo này bạn khoẻ chứ?

Gil ngẩng đầu, là Tóc Tiên - người đã bảo Tronie tiếp cận cô, đơn giản vì Tóc Tiên ghét Gil, ghét sự vô tư của cô, ghét nụ cười tươi tắn của cô, ghét mọi thứ cô có được. Cô cười nhạt:

- Tớ khỏe, nếu bạn thấy mình đủ tư cách thì cứ tự nhiên. Câu nói của Gil khiến Tóc Tiên ngớ người vài giây, rồi nhỏ nhếch môi tạo thành nụ cười chế giễu. Và không ai ngờ tới, Tóc Tiên đổ cốc rượu lên đầu Gil, gương mặt vô cùng bình thản.

- A xin lỗi! Tớ lỡ tay.

Tóc Tiên vờ làm vẻ vô tình. Jen nắm chặt tay rồi cũng hất ly hoa quả vào người Tóc Tiên, nhại lại điệu bộ y hệt.

- A xin lỗi! Tớ cũng lỡ tay!

Tóc Tiên vuốt vệt nước trên mặt, giơ tay lên định đánh Jen.

Dừng tay!

Không biết từ đâu Isaac xuất hiện, nắm chặt cổ tay Tóc Tiên. Nhỏ quay người, rồi cúi mặt xuống. Isaac rút chiếc khăn mùi soa trong túi, quỳ một gối xuống, nhẹ nhàng lau những giọt nước trên gương mặt Gil.

Thời gian như ngưng đọng, thế giới chỉ còn có hai người, hai trái tim. Một trái tim đập thình thịch, một trái tim rỉ máu.

Nhận ra điều gì đó, Isaac luồn tay qua eo Gil, bế cô lên, bước đi trong sự kinh ngạc của mọi người. Một khung cảnh thật đẹp!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro