Chương 29: Năng lực của bạn trai Maximum

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Nhiên nói xong câu đó, lại bắt đầu ngủ mê man.

Giản Tích cầm bệnh án của anh ra ngoài tìm bác sĩ hỏi tình huống, nhờ trông chừng và chăm sóc nhiều hơn, cô chạy về phòng.

"Em cứ yên tâm đi, bạn trai của em chính là bạn trai của anh, có anh chăm sóc, bảo đảm cậu ta sẽ ngọc thể an khang." Lục Hãn Kiêu dùng giọng điệu thoải mái để trấn an Giản Tích, "Nhanh đi làm đi."

Đám người đi rồi, Lục Hãn Kiêu mới trở lại bên cạnh Hạ Nhiên, ngồi ở trên ghế gỗ bắt chéo chân.

"Được rồi, tỉnh đi."

Vài giây sau, người đàn ông trên giường bệnh mở to mắt, bởi vì hô hấp dồn dập mà lồng ngực nhấp nhô không ngừng.

Lục Hãn Kiêu nói: "Đêm nay nếu dưới hai lít rượu chắc chắn sẽ không đem cậu tệ đến tình trạng này, cậu muốn tìm việc, vì sao không tới tìm tôi?"

Hạ Nhiên quay đầu nhìn y, sắc mặt trắng nhợt, đôi mắt dường như đen lại, "Cậu dùng địa vị quen biết để giới thiệu giúp tôi thì đã sao? Người khác nể mặt mũi của cậu, nhưng những điều này chỉ là nhất thời, hơn nữa cách chơi của cậu rất phóng túng, tôi không muốn đi theo hướng này."

“Nói kiểu đó tớ muốn ‘f**k’ cậu chết cho rồi” Lục Hãn Kiêu có chút tổn thương, "Cậu có thể khinh thường bản thân tớ, nhưng tuyệt đối không được khinh thường tiền của tớ.”

Hạ Nhiên chậm rãi quay đầu, mắt nhìn trần nhà, "Cậu không giống tôi được, cậu muốn chơi thế nào cũng đều có hậu trường chống lưng, nhưng tôi thì lại không. Nếu tôi xảy ra chuyện, cho dù cậu có thể bao bọc tôi, nhưng món nợ ân nghĩ thì cũng có hai ba loại, khi nhờ người ta thì bản thân cậu cũng khó xử.”

Anh hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: "Bạn tốt, có Giản Tích, tôi sẽ không chịu thua."

Lục Hãn Kiêu trầm mặc ngậm miệng.

Trong phòng cấp cứu, chỉ còn lại âm thanh dịch truyền đang thong thả rơi từng giọt từng giọt.

"Được rồi, cậu có người yêu nên nói gì cũng có lí cả, còn tôi thì nói gì cũng chỉ là ghen tị mù quáng." Lục Hãn Kiêu phủi phủi đầu gối, thở dài một tiếng vô cùng nhẹ, "Cậu tìm công ty rách nát gì thế, khi về tôi sẽ cho người điều tra thử xem.”

Hạ Nhiên không trả lời đề tài này, chỉ nói: "Cậu cũng trở về đi."

"Tôi không đi, tôi phải giúp cậu đổi bình truyền dịch."

"Không cần, tôi có thể tự rung chuông."

Lục Hãn Kiêu lập tức đưa tay đem chuông ở đầu giường đưa ra thật xa, "Cậu với không tới."

Hạ Nhiên: "..."

"Hãy cho tôi một cơ hội để bảo vệ cậu, mấy cô A Kiều, Tiểu Lệ, Mân Côi nhà tôi không ai thèm quan tâm đến cậu, tôi quan tâm thì cậu lại đuổi tôi. Đừng e thẹn thế chứ, bạn thân của cậu ngoại trừ có tiền ra, còn có nghĩa khí nữa." Lục Hãn Kiêu một khi bắt đầu nói nhảm thì huyên thuyên không dứt.

Huyệt thái dương của Hạ Nhiên giật giật không ngừng: “Mẹ kiếp nhà cậu, tôi uống rượu không chết, nhưng đang sắp chết vì bị cậu ầm ĩ rồi.”

Truyền xong sáu chai nước, đã gần hai giờ sáng.

Hạ Nhiên ngủ một giấc, người cuối cùng cũng đỡ mệt một chút. Lục Hãn Kiêu ngồi ở đó chơi game, thấy anh tỉnh, nói: "Tôi xem qua rồi, Tiểu Tích còn ở phòng giải phẫu đỡ đẻ, trời không sáng chắc không ra được. Cậu thực sự muốn về? không ở viện thêm hai ngày?"

Hạ Nhiên ngồi dậy, "Tôi không sao, vẫn còn chịu được, kêu bác sĩ đến đây đi."

Được Lục Hãn Kiêu đưa về đến Nha Đề lộ, Hạ Nhiên rón rén mở cửa, sợ đánh thức bà ngoại đang ngủ.

Kết quả khi mở cánh cửa ra làm anh giật bắn mình, "Ai! Khuya rồi sao bà không ngủ, còn ngồi ở phòng khách làm gì thế?"

Vẻ mệt mỏi trên mặt bà ngoại lập tức biến mất, hăng hái nhanh nhảu đứng lên, "Đồ ranh con, ngày đầu tiên đi làm cũng không về nhà đúng giờ, bà còn tưởng con đi bán hàng đa cấp chứ."

Hạ Nhiên vào nhà đổi giày, đến cửa cười nói: "Có thời gian bà nên đến quảng trường khiêu vũ, đừng nghĩ ngợi lung tung mãi."

"Bà còn lười chẳng thèm nghĩ gì đấy chứ, mau tới đây sưởi ấm, trong nồi còn có thịt viên hấp rượu, bà hâm nóng một chút cho con."

Bà ngoại khoác áo bông lớn đi vào phòng bếp.

Hạ Nhiên nhìn bóng lưng của bà, cười lẩm bẩm: “Càng già càng nghĩ đâu đâu, lo lắng cả đời rồi vẫn chưa đủ hay sao?”

"Công việc được không ? Lãnh đạo nhìn như thế nào? Nên kiềm chế tính nết không được đánh nhau nghe không."

Hạ Nhiên nhận thức ăn khuya nóng hổi, ngồi nghe bà ngoại lẩm bẩm không ngừng.

Anh bưng lên uống một hớp lớn, lung bùng nói: "hiện tại làm trợ lý của một công ty sản xuất xe điện, công việc nhẹ lắm, yên tâm, yên tâm."

"Vậy cũng tốt." Bà ngoại không ngừng gật đầu, "Trợ lý rất hay, công việc đứng đắn, có tương lai.”

Hạ Nhiên cúi đầu, thìa chạm nhẹ vào thành chén, anh nói: "Như thế đã được xem là có tương lai?”

"Đương nhiên rồi!"Giọng của bà cao vút tràn đầy đắc ý, "Công việc trước kia của con tuyệt đối không tốt chút nào, đừng thấy bà già rồi, nhưng trong lòng bà biết hết đấy, tiền kiếm nhanh thì có ích lợi gì, tiền vào thì dễ, nhưng có xài  được không thì đâu ai biết.”

Hạ Nhiên yên lặng không nói gì, chỉ dùng giọng mũi ‘Ừm’ một tiếng.

"Ăn xong phải đi tắm rửa, bà rót cho con ly nước mật ong để tỉnh rượu, ra ngoài làm việc đúng là không dễ, không dễ chút nào." Bà ngoại chỉ vào một chồng quần áo sạch sẽ trên sô pha, "Bà để sẵn cho con rồi đó.”

Phòng khách chỉ có một ngọn đèn đang chiếu sáng, ánh đèn vàng vọt chiếu mờ mờ lên chiếc bàn ăn đã cũ.

Hạ Nhiên tắm mình trong ánh sáng dịu dàng đó, khổ sở cúi đầu.

- - -

Bảy giờ ngày hôm sau, Hạ Nhiên thay bộ âu phục ngày hôm qua, mặc một chiếc áo vét ngắn đến công ty báo danh.

Tên công ty rất không bình thường, gọi là ‘Xe điện thiên lý mã’ nằm ở khu trung tâm Tam Hoàn, vị trí cũng coi như rất tiện lợi. Hạ Nhiên đón chuyến xe điện ngầm sớm nhất, đã sớm chờ ở phòng nhân sự.

Công ty này diện tích không lớn, thuê một tầng lầu để làm văn phòng, quản lý nhân sự là một phụ nữ khoảng hơn ba mươi tuổi, mọi người đều gọi là chị Tiếu. Thấy Hạ Nhiên chị ta cực kì nhiệt tình.

"Đây là thẻ làm việc, thẻ vào cổng, cương vị trợ lý hàng tháng được trợ cấp thêm một trăm đồng tiền điện thoại. Thời gian thực tập là ba tháng, sau khi chuyển qua chính thức cậu có thể nhận đủ quyền lợi của nhân viên chính thức.”

Hạ Nhiên gật đầu nói cảm ơn, không kiêu ngạo không siểm nịnh, tâm tư cũng không có một tia nịnh bợ sợ hãi.

Thẳng thắn và bình tĩnh có thể làm tăng thêm khí chất của một người đàn ông tăng giá trị, lại thêm diện mạo Hạ Nhiên tuấn tú, vai rộng thắt lưng hẹp phẳng lì, đôi chân dài mạnh mẽ, dù đặt ở đâu cũng hút mắt người nhìn.

Rất nhanh, tin tức một đại soái ca đến công ty làm việc đã trở thành đề tài nói chuyện của nữ nhân viên trong công ty.

Tối qua vị Vương tổng kia uống quá nhiều, nên cả ngày hôm nay cũng chưa tới công ty, Hạ Nhiên được thanh nhàn đúng giờ tan sở.

Snh đi ra cửa công ty gọi điện thoại cho Giản Tích, "Em đang ở đâu?"

Giản Tích nhận điện thoại rất nhanh, giọng đầy ý cười, "Anh quay đầu lại đi."

Hạ Nhiên quay người lại, lập tức nhìn thấy Giản Tích, trên người cô mặc bộ y phục vải kaki màu trắng, đứng ở bên kia đường vẩy tay về phía anh.

Đèn xanh sáng lên, Hạ Nhiên khó nén sốt ruột chạy tới.

Giản Tích nhìn anh từ xa chạy đến, vươn tay, "Anh Nhiên, em muốn ôm một cái!"

Trái tim của Hạ Nhiên như tan thành nước, chạy nhanh đến bế cô quay một vòng, "Gọi anh là gì? Huh?"

Giản Tích bị xoay bật cười khanh khách, "Hạ Nhiên, lão Hạ, Nhiên Nhiên, anh Nhiên, Hạ lão đại."

"Bác sĩ Giản hôm nay không ngoan!" Hạ Nhiên làm ra vẻ hung dữ, véo nhẹ ngực cô một cái.

Giản Tích vừa đau vừa buồn cười, nhanh chóng sửa miệng: "Đau quá à, ông xã ơi..."

Lỗ tai Hạ Nhiên như nổ tung, toàn thân như có một dòng điện chạy qua, lại nghe thấy Giản Tích thì thầm: "Ôm ôm vẫn không đủ, phải hôn hôn mới chịu."

Cô khẽ chu môi, vành môi cong cong xinh đẹp, chờ Hạ Nhiên đến lấp đầy.

Vừa cúi đầu, cả thế giới như ngừng lại nơi đây.

“Ui, đừng cắn lưỡi của anh."

Đầu lưỡi của Hạ Nhên bị cô mút mạnh, anh run lên, "Đệch, nóng bỏng như sa mạc thiếu nước hả cục cưng.”

Giản Tích ôm lấy mặt anh, cười cong cong ánh mắt: “Đây là quà tặng cho ngày đầu tiên đi làm.” Sau đó cô nhón chân lên, khe khẽ thì thầm: "Đêm nay tới nhà của em, không về có được không?"

Hạ Nhiên trêu cô, "Em chuẩn bị dùng cái gì giữ anh lại đây?"

Giản Tích cúi mặt xuống, bước ngang người anh đến chỗ tay lái, nhẹ nhàng bỏ lại một câu: “Anh muốn ăn em như thế nào, cũng được."

Hạ Nhiên ngây người, cười mắng một tiếng, "Yêu tinh."

Sau khi lên xe, Giản Triết nói: "Em mua rất nhiều đồ ăn, về nhà nấu cơm đi."

Hạ Nhiên liếc người ra ghế sau nhìn thấy hàng loạt túi ni lông đựng đầy nguyên liệu nấu ăn, còn có một chai rượu chát.

"Em xuống bếp?"

"Có thể, nhưng em sẽ không nấu món cầu kì đâu, chỉ vài món xào đơn giản, không được chê đó." Vừa vặn gặp đèn đỏ, Giản Triết lấy ra một chai sữa từ tủ đựng đồ.

"Cho anh làm gì?” Hạ Nhiên đưa tay ra đón, xem nhãn hiệu là sữa ngôi sao dành cho trẻ em.

Giản Tích quay đầu nhìn anh cười, "Chúc anh mau ăn chóng lớn!”

Hạ Nhiên hận không thể hôn cô đến chết luôn cho rồi, đưa tay véo véo mặt cô, "Được, được, được, ban ngày cố gắng làm việc, buổi tối ra sức hầu hạ em, để đáp tạ chai sữa này của em."

Giản Tích dở khóc dở cười: "Em lời to rồi."

Hạ Nhiên dùng ống hút ghim.vào chai sữa, đưa tới bên miệng cô, "Há mồm."

Giản Tích đưa miệng đến gần, ngậm ống hút uống sữa ừng ực.

Đèn xanh, Hạ Nhiên thu tay, tiếp tục uống nữa chai sữa còn dư của cô, chắc lưỡi hít hà một tiếng, "Sữa của bà xã là ngon nhất."

Giản Tích sửng sốt, vừa muốn nổi giận.

Hạ Nhiên như tên trộm nhanh chóng sửa đúng, "Sữa được bà xã uống qua, là ngọt nhất!"

Lời này nghe thì đúng là không có gì biến thái, nhưng Giản Tích thần sắc phức tạp nhớ lại hình ảnh Hạ Nhiên mút ngực mình, cả người lập tức nóng bừng lên, ngón tay siết chặt tay lái.

Trở lại nhà trọ, Giản Tích trước khi đón anh tan sở đã chuẩn bị sẵn vật dụng, hành tỏi, gừng đều đã được thái xong, vừa vào cửa liền bước về phòng bếp bận rộn.

Hạ Nhiên đem người chặn ở cửa, ôm cô ngang bướng không cho đi, "Bụng anh không đói, em đút 'em trai anh' ăn no trước đi."

Giản Tích nghiêng đầu tránh nụ hôn của anh, "Anh lại chơi trò lưu manh."

Tay Hạ Nhiên với vào áo cô, hơi thở bắt đầu nặng nề.

"Lưu manh là ai thế, anh đâu quen nó, anh không chơi nó đâu, anh chỉ chơi bà xã anh thôi."

Đang quấn quýt không thể rời, chuông điện thoại di động vang lên một cách vô duyên.

"Trời ạ." Hạ Nhiên chửi thề, lấy ra nhìn, là Vương tổng.

Anh buông Giản Tích ra, đi qua một bên nghe. Vương tổng đi thẳng vào vấn đề, "Tiểu Hạ à, cậu đến nhà ăn Bảo Sơn một chút, chúng ta làm tiệc ‘tẩy trần’ cho Từ tổng, cậu đón xe đi, nửa giờ sau phải có mặt, nhớ lấy hóa đơn để phòng tài vụ chi nhé.”

Hạ Nhiên nhìn Giản Tích, mặt hiện vẻ lúng túng.

"Không sao, anh đi đi." Giản Tích thoải mái cười nói, bước đến véo véo tay anh, "Cơm chiều không ăn được rồi, em giữ lại để anh ăn khuya vậy.”

Hạ Nhiên gật gật đầu, ánh mắt đầy áy náy.

Giản Tích cũng không chần chờ, mặc áo khoác, mang giày vào: “Chỗ này khó đón xe lắm, ở đâu, em đưa anh đến đó, không cho nói không, không được áy náy, không được cảm thấy em thiệt thòi.”

Cô ngồi xổm trên mặt đất, tóc rũ đến đầu gối, "Em là tài xế riêng của anh, taxi Tích Tích chỉ dành riêng cho Hạ lão đại."

Và cứ thế, Hạ Nhiên với đôi mắt dõi theo của Giản Tích, bước vào nhà hàng đèn đuốc rực rỡ.

Anh dừng ở cửa quay đầu lại, cách tiếng ồn ào của đám đông, Giản Tích quay kiếng xe xuống nhưng vẫn còn chưa đi. Nhận được ánh mắt của anh, ánh mắt của cô lập tức trở nên sáng rực, vẫy vẫy tay với anh, ý bảo anh đừng dừng lại.

Rất nhanh, Giản Tích nhận được một tin nhắn.

[ Lái xe chậm một chút, chờ ông xã về, ngoan. ]

- - -

Vương tổng chuyên phụ trách tiêu thụ của công ty, nhưng gã là một người không đáng tin chút nào. Đây là nhận xét của Hạ Nhiên khi theo gã dự hai buổi tiệc, đã nhìn thấu tính cách nịnh nọt, bợ đỡ không biết điều của anh. Hoàn toàn không biết chút liêm sỉ, tính cách như một con buôn xấu tính.

Khách hàng hôm nay nghe nói có lai lịch lớn, trong tay nắm quyền sinh sát của những đơn hàng từ vài triệu. Vương tổng gần như đem mặt để làm ghế ngồi cho đối phương, không ngừng nịnh nọt mời rượu từng người.

Hạ Nhiên nhún nhường giả vờ làm một người thành thật, đòi gì có nấy: “Nhân vật có tiếng tăm trong giới kinh doanh này, tôi nghe danh tiếng đã lâu, hôm nay thật sự rất vui, lấy rượu thịt thay cho lòng ngưỡng mộ.”

Anh nói chuyện rất xuôi tai, đến lúc cần, khí chất hào phóng dũng cảm trượng nghĩa có sẵn trong xương tủy lập tức triển lộ không bỏ sót.

Khách hàng bị anh dỗ đến mức vui vẻ không thôi, cười híp mắt nhìn Vương tổng nói: "Cậu tìm được một trợ thủ đắc lực rồi, tinh mắt thật.”

Vương tổng rất đắc ý, "Đương nhiên rồi, trong mấy trăm bản hồ sơ xin việc, tôi vừa nhìn thấy cậu ta đã chọn ngay.”

Sau khi kết thúc bữa cơm, Vương tổng lại dẫn người đi lên lầu đã được đặt sẵn phòng. “Đều là người mới, chân dài mượt mà, quấn quanh eo ngài nhất định sẽ làm cho ngài thoải mái."

Khách hàng đã ngà ngà say, mặt đỏ như tôm, hiểu ý cười tủm tỉm.

Vương tổng lại vỗ vỗ vai Hạ Nhiên, "Biểu hiện không tệ, chọn một người đi, đừng chọn người xinh đẹp nhất, để lại cho khách hàng."

Loại chuyện thế này, Hạ Nhiên nhìn thấy quá nhiều, anh khách sáo từ chối: “Sếp à, anh chơi vui là được, tôi ra ngoài hút điếu thuốc, có việc cứ gọi tôi.”

"Ê? Như vậy sao được!" Vị khách hàng kia nghe thấy thế, lập tức không vui, tay chỉ thẳng vào mặt Hạ Nhiên, "Phải chơi, lão Vương, hợp đồng lần này của chúng ta có thành công hay không thì phải do đôi bên thể hiện thành ý.”

Ý trong câu nói đó rất rõ ràng, Vương tổng nhanh chóng ra hiệu cho Hạ Nhiên, "Nghe không, nhanh lên, đừng chần chờ nữa.”

Bọn họ ở đại sảnh, động tĩnh không coi là nhỏ, chung quanh toàn là người. Hạ Nhiên ngẩng đầu lên, trong lúc lơ đãng nhìn thấy một bóng dáng bước về phía thang máy dường như có chút quen quen.

Không có thời gian nghĩ nhiều, quản lí đã mang sáu bảy em tiếp viên đến, người người son phấn rất nặng.

Em tiếp viên được sắp xếp cho Hạ Nhiên, trong lòng thầm mừng như điên, chỉ cần là anh chàng đẹp trai, chơi thế nào họ cũng chịu.

Vị khách hàng đó đặc biệt nặng khẩu vị, trái ôm phải ấp hai em vào phòng.

Vương tổng cũng đem Hạ Nhiên đẩy vào bên trong, "Đừng làm khách hàng không vui, đây là trách nhiệm của cậu, do dự cái gì! Đi vào!"

Hạ Nhiên không muốn gây chuyện, thuận theo vào phòng.

Đi vào bên trong, em tiếp viên lập tức bước đến muốn cởi khóa quần của anh, bị Hạ Nhiên trừng mắt dọa sửng sốt, chỉ năm chữ, đó là trao đổi duy nhất đêm nay giữa hai người bọn họ.

"Cách tôi xa một chút!"

Một giờ sau, hộ khách bên kia xong việc, Hạ Nhiên đấu địa chủ cũng đánh được đứng đầu bảng.

"Về sau loại xã giao như thế này khó tránh khỏi, nhiều người muốn mà còn không được, tôi cũng chiều khách hàng thôi.” Vương tổng vỗ vỗ vai Hạ Nhiên, nói như tranh công: “Tiểu Hạ à, cậu phải cố gắng thêm nữa, cống hiến nhiều cho công ty thì tương lai mới chào đón cậu!”

“Vâng.” Hạ Nhiên gật đầu thành thật nói, mở cửa xe giúp bọn họ, cười nhắc nhở: "Sếp, lên xe."

"Cậu ở đâu thế? Nếu không phải chật chội qúa tôi đã đưa cậu về nhà rồi." Giọng điệu của Vương tổng đầy giả dối, hai chân dang rộng ngồi ở ghế sau lại không hề nhúc nhích.”

Hạ Nhiên bình tĩnh thong dong, "không dám làm phiền sếp, tự tôi có thể về được.” Sau đó dặn dò anh tài xế. “Bạn à, lái chậm một chút, nhất định phải đem Vương tổng bình an đưa về tận nhà."

Mùi rượu thịt tan theo làn khói xe, Hạ Nhiên thu hồi mặt nạ khéo léo kia, cúi đầu dùng mũi giày, nghiến những viên sỏi trên mặt đất.

Sau vài giây đỡ đẫn ngắn ngủi, anh không dừng lại lâu, chuẩn bị đón xe về nhà.

Vừa bước tới mấy bước, liền nhìn thấy có chiếc xe ở đằng xa đang nhấp nháy đèn chiếu vào mắt anh.

Hạ Nhiên đưa tay lên cản, "Mẹ kiếp, muốn lên trời ở à."

Anh vừa mới chuẩn bị nổi giận, tiếng kèn xe đã vang lên, âm thanh có chút quen, Hạ Nhiên sửng sốt, không thể tin ngẩng đầu lên.

Đèn xe không nhấp nháy nữa, thân xe màu trắng giống như làn gió ôn nhu chậm rãi lái tới.

Giản Tích xuống xe, xoa ánh mắt mệt mỏi, "Taxi Tích Tích, Hạ lão đại, ủng hộ một chút nha."

Hạ Nhiên thiếu chút nữa ngã xuống đất, "Em, em, sao em..."

Cắt ngang lời nói lắp bắp của anh, Giản Tích nói, "Em đến đón anh tan tầm, chắc chắn anh có uống rượu, em lo lắng cho anh, em không ở nhà đợi được."

Đêm đông gió lạnh, thổi từng đợt làm hốc mắt Hạ Nhiên cay xè.

Giản Tích nghiêng đầu, nhìn anh cười, đứng giang hai tay ra, "Lại đây cho bà xã ôm nào."

Hạ Nhiên chạy tới, sải những bước dài nhất có thể, dùng hết tất cả sức lực đem cô ôm vào trong ngực.

Cho dù cô bị siết chặt đến không thở nổi, Giản Tích cũng cảm thấy hạnh phúc đến cực điểm.

Cô nhỏ giọng nói: "Vừa rồi anh muốn khóc đúng không?"

Hạ Nhiên không hé răng.

Giản Tích muốn ngẩng đầu, lại bị tay anh giữ chặt gáy, trầm giọng nói: "Đừng nhúc nhích."

Giản Tích rất ngoan, nhẹ nhàng nói: "Anh là đàn ông, lúc amh muốn khóc chỉ có thể đến một nơi."

Hạ Nhiên đề xuống cảm xúc, cười hỏi: "Đến đâu?"

Dưới ánh sáng mờ ảo của những chiếc xe chạy vụt qua, gió đem thanh âm của cô trôi đi như xa như gần.

Giản Tích vỗ vai Hạ Nhiên nói: "..Trong lòng em."










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#user