Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Qua một lúc lâu, Hạ Nhiên mới buồn bực nói: "Chúng ta hoán đổi vai rồi, bác sĩ Giản à."

Giản Tích vùi đầu vào vai anh cười, "Lúc anh yếu đuối thì em sẽ bảo vệ anh."

"Anh yếu đuối lúc nào?"

"Uống rượu đến mức phải vào bệnh viện mà không yếu đuối sao?" Giản Tích ngẩng đầu lên một chút, nhìn anh nói: "Công việc này thật khổ cực, anh vẫn quyết định tiếp tục làm sao?"

Hạ Nhiên gật đầu: "Vẫn làm."

Giản Tích nhìn anh, ánh mắt tĩnh lặng.

Hạ Nhiên không tự tạo thêm áp lực cho bản thân nữa, xoa xoa đầu cô: " Giản Tích, anh muốn đi gặp cha mẹ em. Nếu họ bằng lòng gặp anh, thì anh nghĩ cuộc gặp gỡ sẽ không đến mức quá nhạt nhẽo."

Ban đêm vắng lặng, giọng Hạ Nhiên cố tỏ vẻ thoải mái vang vọng trong gió.

Giản Tích không nói một lời, chậm rãi cúi đầu.

"Thực ra họ không phải người như vậy đâu, cha em nói, chỉ cần người đàn ông có thể gánh vác mọi thứ trên vai thì đã đạt một trăm điểm rồi."

Hạ Nhiên thấy trong giọng nói của cô có chút không chắc chắn, nhưng giả bộ không biết, cầm tay cô nói: "Vậy thì anh thật là may mắn, có một người cha vợ sáng suốt như vậy."

Hai người lái xe về nhà, gần đến tiểu khu thì có vài bông tuyết rơi.

Giản Tích cố ý ngừng xe ở ven đường, kéo kính xe xuống rồi vươn tay ra, tuyết trắng ở trong lòng bàn tay liền tan thành nước, vẻ mặt vui sướng nói: "Đây là đợt tuyết rơi đầu tiên của năm nay."

Hạ Nhiên giục: "Được rồi, em mau đưa tay vào đi, lạnh quá bị cảm thì sao. Nếu ngày mai trên đường đóng băng thì đừng lái xe đi làm."

"Mai là ngày nghỉ của em." Giản Tích đóng cửa sổ xe, tiếp tục đi về phía gara nhà mình: "Và cũng là ngày tài xế riêng của anh bắt đầu công việc."

Hạ Nhiên vui vẻ: "Không cần em đưa đi, ở nhà ngủ thêm một chút cho anh."

Giản Tích lắc đầu, chầm chậm lên tiếng: "Không cần biết trời trong hay mây tuyết, vẫn sẽ luôn đồng hành cùng Hạ lão đại."

Hạ Nhiên dưan vào ghế ngồi, trong lòng không ngừng vui sướng nhưng vẫn tỏ vẻ hung hãn: "Chỉ giỏi nói lời nhon ngọt."

Giản Tích gật đầu rồi dừng xe, quay lại nhẹ nhàng nói: "Vì em yêu anh."

Hạ Nhiên sững sờ, bị bốn chữ này kích thích đến đầu óc trống rỗng, cơ thể và chân tay tê dại như không phải của mình, anh nghiến chặt răng, "Đời này anh chết trong tay em quá."

Giản Tích tiếp tục đưa xe vào gara, đang đánh tay lái, nghe lời này liền xoay người nghiêng đầu hôn lên mặt Hạ Nhiên một cái, "Vậy cho anh mất xác luôn."

Hạ Nhiên ngẩn người.

Giản Tích liếc anh một cái, "Còn không mau xuống xe."

Tay trái cô vừa đặt lên cửa xe, tay phải Hạ Nhiên nắm chặt ôm vào trong lòng anh.

Ánh mắt đen láy của Hạ Nhiên nhìn cô, sau đó khoé miệng cong cong mặt dày chỉ qua má phải, "Vợ, em thật bất công, hôn mỗi bên trái, bên phải cũng muốn mà."

Bị nhan sắc của anh cám dỗ đến mức kích động, Giản Tích hô hấp gấp gáp, có chút không chịu được nói: "Anh có thể bỏ từ 'muốn' kia được không? Nghe xong em chỉ muốn đạp chân ga để tăng tốc về nhà."

Hạ Nhiên cười vang, không ầm ĩ với cô nữa: "Đi thôi nào."

Sau khi Giản Tích mở cửa, liền tìm trong giỏ trúc nhỏ ở trên tủ giày, rồi cầm lên một chuỗi chìa khoá đưa cho anh: "Công ty của anh cách nhà em gần hơn, anh lấy chìa khoá đi, có việc gì thì cũng thuận tiện hơn."

Hạ Nhiên nhận lấy, "Ồ, định bao nuôi anh sao."

Giản Tích vừa đi vừa cởi áo khoác, "Thôi đi, nếu là người bao nuôi thật á, thì em cũng phải chọn một người đẹp mắt một chút."

Hạ Nhiên không nói gì, đi đến sau lưng cô, ngồi xổm xuống ôm lấy Giản Tích, trực tiếp bế ngang người cô lên.

"Gần đây quá kiêu ngạo rồi, lâu lắm không bị trừng phạt rồi đúng không? Hử? "

Giản Tích sợ tới mức muốn kêu lên, vội ôm chặt cổ anh, ghé vào tai anh nhỏ giọng nói: "Hạ lão đại à, đúng là em thiếu bị trừng phạt rồi."

Hạ Nhiên cứng người, lại nghe cô tiếp tục nói: "Đêm nay anh hãy phạt em thật nặng, được không?"

Nét mặt Giản Tích cực kỳ nhẹ nhàng, khoan khoái, và cũng chỉ khi nằm trong lòng anh mới có thể có được vẻ mặt gợi tình như vậy, anh cảm thấy thật kiêu ngạo, đúng là sắc đẹp có thể ăn thay cơm mà.

Hạ Nhiên cúi đầu hôn môi cô, cuốn lấy đầu lưỡi mềm của cô không cho di chuyển, còn chính mình thì liên tục mút vào. Chưa đầy vài giáy, Giản Tích kêu lên vài tiếng, buông vũ khí đầu hàng.

Sức lực Hạ Nhiên giảm một chút, nhưng vẫn dùng đầu lưỡi liếm quanh khoang miệng của cô như thám hiểm.

Kỳ thực, Hạ Nhiên ở phương diện này không được dịu dàng mấy, vừa bá đạo lại trực tiếp, nếu điên cuồng lên thì có thể cả đêm làm cho Giản Tích lên đỉnh đến chết đi sống lại. Người như vậy khi tinh tế lại dịu dàng âu yếm, thật là làm cho người ta càng khó chống đỡ.

Hạ Nhiên vừa đưa tay ra muốn thăm dò bên dưới, đã bị Giản Tích ngăn lại.

Anh khẽ cười nói thầm bên tai cô: "Bảo bối, buông ra nào, anh chỉ rửa tay thôi mà."

Trên mặt Giản Tích còn đang do dự, nhưng bàn tay đã hơi nới lỏng.

Đẩy phần lưng quần qua phần bụng dưới, ngón tay giữa liền cắm vào bên trong do thám, rồi nhẹ nhàng qua lại. Thanh âm của Hạ Nhiên đã khàn khàn, "Chao ôi... Em vừa thấy anh đã chảy nước rồi đúng không?"

Đêm nay Hạ Nhiên không phải dựa vào men rượu rồi phát cuồng mà là hết sức kiên nhẫn cùng dịu dàng. Đến cuối cùng, chân Giản Tích dang ra đến mức tê dại, phải vừa khóc rồi vừa mắng lại cầu xin tha mạng, anh mới ngẩng đầu lên, miệng đầy nước, vừa dỗ dành vừa ôm cô.

"Vẫn còn run sao?" Hạ Nhiên vòng tay ôm lấy cô, hai người thẳng thắn nhìn vào mắt nhau, "Đã tới chưa?"

Giản Tích yếu ớt hỏi lại: "Cái gì đã tới chưa?"

Hạ Nhiên cắn lỗ tai của cô: "Lên đỉnh đó."

Cả người Giản Tích đột nhiên nổi da gà, mím môi vờ như không nghe thấy.

Hạ Nhiên cắn nhẹ bờ vai của cô: "Mấy lần? "

Anh thật sự không biết xấu hổ, Giản Tích buồn bực, chui đầu vào trong chăn: "Một lầm cũng không!"

Hạ Nhiên "chậc" một tiếng, động tác nhanh nhẹn lật cái chăn, cưỡi ở trên người cô: "Vậy bây giờ chồng sẽ đền bù cho em."

Giản Tích sợ hết hồn, vội vàng nói thật: "Ba lần, ba lần đó anh hài lòng chưa?"

Hạ Nhiên cười ra tiếng: "Cứ không chịu thành thật ngay từ đầu, việc nói thật lòng đối với em từ khi nào trở nên khó như vậy?"

"Nếu anh cần thể diện đến như vậy, sau này em sẽ khen anh lên tới trời được chưa?"

"Anh tuyệt đối không cần thể diện đó, nhưng anh dám đánh cược với em, trong phạm vi xung quanh khu chung cư này, sẽ không thể nào tìm ra một người đàn ông anh tuấn hơn anh."

"Hạ Nhiên! Anh muốn chết à!"

"Đúng vậy, là đẹp trai muốn chết."

Giản Tích lăn hai ba vòng trên giường kêu: "Trời ơi!"

"Ơi! Trời đây!" Hạ Nhiên nhanh chóng đáp lời, ánh mắt nóng rực như ngọn đuốc.

Nhìn cô náo loạn, nghe cô cười, vì cô mà cố gắng lăn lộn trong cuộc sống khó khăn này.

Đúng, từ nay về sau, dù trời có sập xuống cũng có anh đỡ cho em.

Giản Tích cảm nhận được ý nghĩa sâu xa trong đó, cô ngồi xuống, nâng mặt Hạ Nhiên lên ngoan ngoãn nói: "Anh không cần quá cực khổ, em rất dễ nuôi, quần áo cũng không tốn nhiều tiền lắm, ăn cải trăng với đậu phụ còn có tác dụng dưỡng nhan hạ sốt nữa đó."

Thần sắc Hạ Nhiên lập tức hơi trở nên phức tạp, ánh mắt nhanh như chớp, lúc sáng lúc tối âm thầm biến hoá, Giản Tích nhìn thấy anh như vậy, trong lòng không khỏi dấy lên một loại cảm xúc - Đau lòng.

Hạ Nhiên cúi đầu không một tiếng động, từ khi sự nghiệp thất bại cho đến nay đã qua ba năm, anh chưa bao giờ oán trách hay hối hận.

Nhưng ngay lúc này, anh bắt đầu thấy nuối tiếc, nuối tiếc vì bản thân đã không gặp được Giản Tích trong khoảng thời gian hoàng kim rực rỡ nhất

"Thực xin lỗi, đã để em chịu khổ rồi."

Giản Tích lập tức nâng mặt anh lên, hai tay nhiệt tình xoa nắn: "Đây sao được gọi là khổ, anh đã gặp người nào cực khổ mà lái Audi A6 chưa? Em hiện tại sống rất vui vẻ, sung sướng muốn chết ấy chứ!"

Mặt Hạ Nhiên bị cô xoa bóp đến biến dạng, nhưng cô hả hê quá sớm, sống trên đời được cái này thì mất cái khác, chiếc chăn lông cừu quấn quanh người Giản Tích bỗng tuột xuống, đôi gò ngực sữa căn tròn hiện ra trước mắt Hạ Nhiên.

Tròng mắt Hạ Nhiên càng nhìn càng thẫm lại, trực tiếp cúi đầu liếm lên.

Giản Tích hít một ngụm khí lạnh, lời từ chối hay trách cứ phát ra đều biến thành tiếng rên rỉ vang lên.

Sau nửa đêm, giọng Hạ Nhiên như phát điên gầm lên...

"... Trời ạ, ông đây sớm muộn rồi sẽ chết trong miệng em..."

Hai giờ khuya, tình hình sau đó chính là ngủ say, Giản Tích hô hấp đều đều, được Hạ Nhiên ôm từ phía sau rồi kéo vào trong lòng.

Suy nghĩ quá nhiều cộng thêm mệt mỏi, nên không hề chú ý tới màn hình điện thoại di động trên bàn chớp sáng.

Hai giờ trước có một tin nhắn, đến từ Đào Khê Hồng: [ Tiểu Tích, mẹ đang ở ngoài cửa nhà con.]

Đến khi Giản Tích nhìn thấy tin nhắn này thì mặt trời đã lên cao.

Hạ Nhiên đã đi làm, trên bàn còn để lại bánh quẩy và cháo vẫn còn ấm nóng.

Giản Tích có chút ngẩn người, chẳng hề quan tâm tới đồ ăn sáng, thay quần áo xong liền lái xe đi.

Cô dừng ở một bên ngã tư đường, gọi một cuộc điện thoại: "Thư kí Lý, tôi là Giản Tích, tôi muốn hỏi một chút, hôm nay mẹ tôi có ở công ty không?"

Nhận được câu trả lời phủ định, Giản Tích quay đầu xe, trở về nhà cũ.

Lần trước Giản Tích đi vội vàng, ra ngoài quên mang theo chìa khóa, nên bây giờ cô trực tiếp nhấn mật mã, đẩy cửa, hương thịt thơm đậm đà liền bay tới.

Dì giúp việc đang nấu cơm thấy cô chợt giật mình: "A, Giản tiểu thư đã về rồi sao?"

Giản Tích chào dì, rồi hỏi: "Mẹ cháu có ở nhà không?"

"Có, có, phu nhân đang ở tầng hai."

Đào Khê Hồng ở tầng lửng trong vườn hoa đùa nghịch với cỏ cây, việc Giản Tích đến đây không hề làm bà cảm thấy bất ngờ, bà chỉ chỉ cái xẻng nhỏ trên đất: "Tích Tích, giúp một chút, đem cái kia đưa cho mẹ."

Giản Tích hít sâu một hơi, quyết định đi thẳng vào vấn đề: "Mẹ, tối qua mẹ đã tới tìm con đấy à?"

"Hửm?" Đào Khê Hồng kịp phản ứng: "À, đúng, thuận đường nên mẹ mang cho con chút đồ ăn khuya."

Bà nói đến đó thì ngừng, cũng không nói thêm lời nào, cứ yên lặng như vậy mà tỉa hoa cắt cỏ.

Giản Tích hít sâu lần thứ hai, thẳng thắn nói: "Tối hôm qua con với Hạ Nhiên ở cùng với nhau."

Gió nổi lên, làm những bông hoa cành lá xum xuê được chăm sóc tốt trong chậu hoa dài khẽ lay động theo gió.

Khi Đào Khê Hồng tưới xong nước lên gốc cây văn trúc cuối cùng, mới chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt dừng trên mặt Giản Tích, nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.

Giản Tích vừa định mở miệng nói tiếp thì nghe thấy tiếng đẩy cửa, cô quay đầu lại, là người trong công ty của Đào Khê Hồng.

"Đào tổng, đây là tài liệu ngài cần." Sau khi đưa tới một tập tài liệu đựng trong túi giấy màu nâu, người đó liền rời đi.

Đào Khê Hồng bấy giờ mới dừng công việc trong tay lại, bỏ bao tay ra để lộ bàn tay được bảo dưỡng cẩn thận, không thấy chút nếp nhăn nào. Bà ngồi trở lại trên ghế mây, khẽ dựa lưng vào ghế, rồi lấy từng thứ từng thứ trong túi giấy ra ngoài.

Giọng của bà không mang chút ấm áp nào: "Hạ Nhiên, sinh năm 1987, quê quán Dao Tỉnh, từ nhỏ cha mẹ bất hòa tình cảm, mười hai tuổi cha mẹ ly hôn, tòa xử cho cha nuôi nấng."

Giản Tích như gặp phải sét đánh, cả người không động đậy.

Đào Khê Hồng lại lật trang sau, tiếp tục đọc: "Tốt nghiệp Đại học Hoa Trung, năm 2007 tự mình gây dựng sự nghiệp, buôn bán đĩa lậu để kiếm những đồng tiền đầu tiên. Sau khi thành lập công ty, hoạt động cả về địa ốc và tài chính. Năm 2014 vì hạng mục lớn trực tiếp phụ trách gây ra tổn thất lớn, nên bị ban giám đốc buộc từ chức."

Khẽ ấn huyệt thái dương đang căng lên, giọng Giản Tích chua chát: "Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?"

Đào Khê Hồng liếc cô một cái, ánh mắt tiếp tục đặt lên trang giấy, đọc trọng điểm.

"Là người kiêu căng, hành vi phóng đãng, trong việc làm ăn thì nham hiểm xảo quyệt, sinh hoạt cá nhân phức tạp, quan hệ gia đình hỗn loạn. Ba cậu ta đã từ cậu ta." Đào Khê Hồng cúi xuống, hừ nhẹ một tiếng: " Diêu Di Chi, là bạn gái cũ, từ nhỏ là hàng xóm, là thanh mai trúc mã đã hai mươi lăm năm."

Bà nói xong, Giản Tích siết nắm chặt tay.

Môi cô trắng bệch, giọng run run hỏi: "Mẹ... Tại sao mẹ lại đi điều tra anh ấy như vậy?"

Giọng Đào Khê Hồng tăng cao: "Mẹ phải biết người làm con gái mẹ si mê như mất hồn rốt cuộc là người như thế nào."

Giản Tích chậm rãi ngẩng đầu, hốc mắt đỏ bừng.

Đào Khê Hồng không hề bị lay động, thanh âm bình tĩnh, nhưng thái độ lại cứng rắn: "Cậu ta có thể không có tiền, có thể không làm việc đàng hoàng, quá khứ có thể có những thứ lộn xộn kia nhưng mẹ quyết sẽ không tiếp nhận đến tận bây giờ cậu ta vẫn không có chí tiến tới, sinh hoạt cá nhân lung tung!"

"Anh ấy không như vậy." Giản Tích ổn định lại cảm xúc, cùng mẹ đối mặt, phấn khích nói: "Anh ấy có công việc, có tiền gửi ngân hàng, có gia đình, có nhà, không phải không có ý muốn phát triển công việc, cuộc sống cá nhân lại càng không hề lung tung."

"Con sai lầm rồi!" Đào Khê Hồng đột nhiên lớn tiếng, lời nói kích động không che giấu nữa bộc phát ra: "Tối qua, khách sạn Hoài Hải đường Bảo Sơn nhà hàng ở tầng 5, cậu ta cùng một người phụ nữ vào phòng 506, một giờ sau mới ra ngoài."

Bà vừa dứt lời, Giản Tích nói luôn không có chút do dự hay suy nghĩ: "Không có khả năng."

"Tận mắt mẹ nhìn thấy."

"Như vậy cũng không có khả năng." Trong hốc mắt Giản Tích ẩn một tầng hơi nước mỏng, ánh mắt cực kỳ sáng đầy kiên định và tín nhiệm: "Mẹ, con tin anh ấy."

Đào Khê Hồng trong nháy mắt chấn động, nhưng lập tức áp chế lại, giễu cợt nói: "Con tin cậu ta? Cô nam quả nữ ở cùng một phòng, chỉ nói chuyện phiếm trên trời dưới đất? Giản Tích, nếu đây là người mà con nguyện tin tưởng thì mẹ không còn gì để nói."

Giản Tích nuốt nước miếng một cái, không tranh cãi nữa, trong ánh mắt lại có một tia quật cường không chịu thua.

Đào Khê Hồng nhiều năm từng trải, cảm xúc và suy nghĩ đã sớm che giấu đạt tới mức thoải mái tự nhiên.

Nhưng giờ phút này, bà nhìn con gái mình biểu hiện như vậy thì thấy đau lòng, lại càng quyết tâm phải cứng rắn hơn.

"Vẫn là câu nói kia, mẹ không phải dựa vào việc là bề trên để nhận xét, một người đàn ông nghèo túng cũng không sao cả, nhưng cậu ta phải chung thủy với vợ mình! Đây là giới hạn cuối cùng!"

Lời Đào Khê Hồng nói như sấm sét giữa trời quang, đánh vào trọng điểm làm lòng Giản Tích càng thêm rầu rĩ.

Im lặng hồi lâu, cuộc trò chuyện của hai mẹ con lần này cũng không có ánh lửa bắn ra tứ phía, nhưng dư vị của khói thuốc súng lại chưa tan đi.

Qua một lúc, Giản Tích mang theo ánh mắt kiên định mà gật đầu, cất tiếng nói: "Không gì có thể lay động vị trí của anh ấy trong lòng con, tiền không thể, mẹ không thể, ai cũng không thể."

Hốc mắt Giản Tích đỏ ửng, nhẹ giọng nói: "Mẹ, con yêu người đàn ông này."

Đào Khê Hồng kinh ngạc đến tột đỉnh, còn có một điều không thể hiểu nổi, rốt cuộc ép hỏi: "Giản Tích, kể cả cha mẹ con cũng không cần ư?"

Nước mắt Giản Tích trong nháy mắt rơi xuống: "Nhất định phải lựa chọn một cách tầm thường như vậy sao?"

Đào Khê Hồng lập tức không nói gì.

Giản Tích chậm rãi cúi đầu: "Nếu nhất định phải lựa chọn, con sẽ nói cho mẹ đáp án. Con sẽ không bao giờ bất hiếu với cha mẹ, nhưng cha mẹ sẽ mất con vĩnh viễn."










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#user