15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

chạy xe dọc con đường về nhà, đức duy thấy bên ngoài cửa sổ xe là không khí giáng sinh tràn ngập khắp khu phố. màu đỏ của những món quà, màu xanh của cây thông, màu của những nụ cười rạng rỡ của các anh, chị, bạn bè khi nhận được quà.

nó chợt muốn mua gì đó tặng cho quang anh. dạo này anh bận quay mv nên duy ít bị làm phiền hơn hẳn, cơ mà điều đó làm nó thấy hơi thiếu.

"quang anh ơi?"

"ừ, anh nghe." giọng anh vang lên từ đầu dây bên kia.

"hôm nay anh có được về sớm không?"

"ừm... anh nghĩ là anh vẫn còn việc phải làm."

"thế ạ?" nó tiu nghỉu.

"sao thế? em nhớ anh à?"

"nhớ thì sao mà không thì sao?"

"thế là nhớ anh rồi."

"khùng! vậy anh làm việc đi, nhớ đừng làm việc quá sức nhé. yêu anh ạ!"

quang anh thơm đánh chụt nó cái qua điện thoại. nó cười khì rồi cũng tắt máy. nó biết những kế hoạch của anh đã được lên đầy đủ và đúng ngày đó phải quay xong mv. thế nên nó không đòi anh phải về ăn một bữa cơm với nó. duy tự biết mà sẽ ăn cơm thật vui vẻ một mình.

nó vẫn đỗ xe rồi xuống đường mua một món quà cho anh. không phải đêm giáng sinh cũng được, chỉ cần anh thích thì mọi món quà đều có ý nghĩa.

.
.
.

đức duy tắm rửa xong là vừa kịp đến giờ ăn. nó dọn cơm ra bàn và bật kênh truyền hình nó đang theo dõi trên tv, vừa ăn vừa xem. duy ăn tối trong tiếng cười bởi bộ phim đủ hài hước để nó quên hẳn nỗi cô đơn khi bữa cơm không có bóng dáng của anh.

"á!" nó đã giấu món quà kia dưới gầm bàn, trong lúc nó giấu thì bị va vào thành bàn và khiến nó đau nhói.

ngoài cửa có tiếng bước chân của anh, nó biết, vì nó nghe thấy thứ tiếng đó rất lâu để rồi trở thành thói quen. nó chạy ra mở cửa nhưng không quên mếu máo.

"ôi, sao thế?" quang anh chưa kịp đặt chân vào nhà đã ôm mặt nó, hỏi.

"em bị vấp chân."

"thế á? để anh xử lý."

đức duy có thói quen làm nũng khi ở cạnh anh. nó thay đổi đến mức trung hiếu còn hay hỏi nó rằng anh họ đã cho duy ăn phải cái giống gì để nó trở nên như thế. mỗi khi nó đau - như bây giờ đây - nó sẽ chạy đến mè nheo với anh đầu tiên.

quang anh khoác vai nó, kéo nó vào nhà. mặc dù nó kêu đau nhưng quang anh biết nó không đau đến nỗi không thể đi. vì anh hiểu nó, lúc nào nó thật sự đau và lúc nào nó đang nũng nịu với anh.

"anh ăn gì chưa, em mới ăn xong á?"

"còn đồ ăn không, anh đói từ nãy mà giờ mới được về. tiếc quá, vợ lại ăn rồi."

"đợi em xíu, anh đi tắm đi."

quang anh gật đầu rồi vào phòng lấy đồ đi tắm. nó thì chạy ra bếp hâm lại đồ ăn tối cho anh.

"anh quay sắp xong chưa?" nó hỏi khi thấy anh mới ngồi vào bàn ăn.

"ừm, còn nốt một đoạn nữa."

"anh chẳng cho em xem trước gì cả!"

"đến lúc nó ra thì em xem. tại trên mv nhìn anh đẹp trai."

nó bật cười. đức duy ngồi đối diện anh, nhìn anh ăn bữa cơm muộn một cách trìu mến.

"sao đây, em muốn làm bữa tối của anh à?"

"dạo này anh hư thật!"

bây giờ đến lượt quang anh bật cười. anh ăn xong bữa cơm rồi đuổi nó vào phòng, mình thì đi rửa đống bát vừa dùng.

duy chạy ra ngoài lén mang hộp quà màu đỏ giấu dưới gầm bàn vào phòng. nó hí hửng lắm. trong lúc yêu, nó luôn muốn tạo cho quang anh một chút bất ngờ để cả hai có thể giải toả cảm xúc sau những ngày làm việc căng thẳng, vì thế mà nó hay tặng quà cho anh, và ngược lại.

"duy sấy tóc cho anh với." quang anh gọi nó - người đang nằm dài trên giường bấm điện thoại. nó nghe vậy cũng bật dậy lấy máy sấy ngay.

tiếng ồn từ cái máy trên tay nó phát ra, nó cười cười nhìn tóc anh dưới tay nó đang rối tung lên. mặc dù anh cố ngăn nó lại nhưng tay nó nhanh hơn, thế là nó vò rối mái tóc anh đến lúc tóc khô hẳn.

"anh, em bảo."

"anh nghe." quang anh ngồi trên giường, anh lấy kem dưỡng bôi cho nó. trời trở lạnh là da dẻ duy hay bị nứt nẻ thấy thương, thế là mỗi tối lại có người ngồi hì hục bôi chét lên tay chân nó.

"giáng sinh này, anh muốn gì?"

"anh muốn gì á? anh muốn mỗi em."

"không phải ý đó. anh có đang thích thứ gì không?"

"anh không có. anh thích em thôi."

"...má, nhây!"

quang anh bật cười nhìn nó nhíu mày giận dỗi. anh cúi người hôn lên môi nó, "anh nói thật á!"

"nhưng hôm nay em có cái này cho anh."

nó bật dậy, thò tay xuống gầm giường và lôi lên một hộp quà được bọc màu đỏ và trang trí rất nhiều phụ kiện giáng sinh. quang anh bất ngờ vì món quà, càng bất ngờ hơn khi nó bảo rằng nó đã nhờ các anh chị ở đó dạy gói quà, mặc dù trông nó hơi khác tưởng tượng một chút. anh từ từ rút nơ và mở hộp quà ra, trong đó là một quả cầu tuyết siêu lấp lánh, siêu đẹp.

"em không biết anh thích nó không, nhưng mà em nghĩ nếu anh thấy thứ này, anh sẽ nhớ đến em."

nó líu lo nói. quang anh săm soi quả cầu nhỏ trong tay, nhìn từng thứ lấp lánh được đảo lộn theo vòng tròn làm anh thích thú. một người có trái tim từ lâu đã không còn biết đến thế nào là yêu, cho đến khi gặp được đức duy, nó mang đến màu sắc mới mẻ trong cuộc đời anh. cái thứ màu sắc mà chưa bao giờ anh nghĩ mình xứng đáng.

"anh thích nó lắm. cảm ơn em!"

đức duy cười tươi khi thấy anh mân mê món quà của mình. lúc đứng trước một loạt những món đồ bé xíu, rất xinh đẹp mà nó thấy trong cửa hàng đó, nó đã suy nghĩ rất lâu về món quà  cho anh. ở đây toàn những thứ dễ thương, và với một người chín chắn, có phần hơi khó trong việc chạm mặt mấy món đồ này như anh, duy khá sợ nếu có lỡ làm anh mất hứng. ấy thế mà quang anh lại thích nó, mắt anh long lạnh khi xoay xoay quả cầu nhỏ.

"anh cũng có cái này muốn đưa cho em!"

nó mở to mắt khi nghe thấy thế. nó không nghĩ anh lại nhớ đến ngày giáng sinh.

quang anh lấy trong tủ đồ mình một chiếc hộp lớn, nó to bằng một vòng tay của duy. anh đã mua nó từ mấy ngày trước bên cửa hàng. quang anh đã rất vất vả để giấu nó.

"em mở thử đi."

nó gật đầu, mở món quà thật nhẹ nhàng, "uầy!"

đó là hai chiếc khăn choàng. một cái màu xanh, một cái màu đỏ. hai cái giống nhau về phần thiết kế. có lẽ đây là đồ đôi mà quang anh muốn dùng để khẳng định chủ quyền của mình.

"anh chọn hả?"

"chứ sao nữa!"

"may mà anh không chọn một cái màu đen với một cái màu trắng." mắt thẩm mĩ của quang anh chỉ dừng lại ở hai màu sắc đen và trắng. đồ điện đi show đều do đức duy chọn, màu tóc đỏ của anh cũng là do nó bảo anh làm, và giờ anh đã về lại tóc trắng rồi.

quang anh nghe vậy véo ngay vào má nó làm nó kêu oai oái. anh đeo cho nó chiếc màu đỏ, vì anh nghĩ nó rất hợp màu này. khăn rất ấm, chắc bởi trong đó là tình cảm giữa anh đối với nó, tình cảm ấy ấm áp đủ để mùa đông có giá rét thế nào cũng không thể làm nó chùn bước.

"em thích không?"

"em thích." nó dụi má vào khăn mềm mà tận hưởng.

"bằng chừng nào?"

"thích ít hơn thích anh một xíu!"

chẳng cần quá cao sang hay mĩ miều, những món quà chỉ cần đong đầy trong đó là tình yêu thương thì nó sẽ trở thành món quà có giá trị nhất. quang anh và đức duy cũng thế, chỉ cần là để tình yêu của mình vào từng món quà đã dành tặng cho nhau, mọi thứ đều trở nên có ý nghĩa vô cùng.

.
/
.

mặc dù mới đầu tháng nhưng mình vẫn up trước để lấy không khí giáng sinh. hà nội trở lạnh mấy ngày hôm nay, đúng với không khí đó quá mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro