chương tiếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 37 (PART I)

Lại một đêm nữa của chuyến đi trôi qua êm ả. Chẳng mấy chốc cũng đã đến ngày cuối cùng trước khi trở lại thành phố nên cả đoàn ai cũng tranh thủ tắm biển, vui chơi thỏa thích.

Sáng hôm đó Duy Minh và Thế Long đều thức dậy rất sớm, Duy Minh muốn tranh thủ ngày cuối cùng này để xem mặt trời mọc nhưng Thế Long có vẻ không hứng thú lắm. Nhưng trước giờ nó đã nghe trên tivi và mọi người tán thưởng cảnh đẹp lãng mạn lúc mặt trời mọc trên biển nên đã ra sức năn nỉ ỉ ôi mãi Thế Long mới chịu gật đầu đồng ý.

Thế Long thuê một chiếc xe đạp đôi rồi cả hai cùng đạp ra biển. Vì lúc này còn rất sớm nên không khí ở đây vốn dĩ đã trong lành thì nay lại càng trong lành hơn, trên đường chỉ thấy mấy cụ già đi bộ, tập dưỡng sinh, một vài cửa hàng đang chuẩn bị mở cửa nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng dáng một chiếc xe hơi nào. Đây có là một điểm nhấn của bãi biển này: rất hiền hòa và gần gũi với thiên nhiên.

Nhưng lúc ra đến bãi biển thì cục diện có lẽ đã thay đổi, Duy Minh nhận ra rằng không phải chỉ có mình nó muốn ngắm mặt trời mọc mà còn rất nhiều du khách khác không muốn bỏ lỡ cơ hội ngắm bình minh trên biển. Nên ngay từ sáng sớm đã có khá nhiều người xuống đây để tắm biển, quay phim, chụp hình, mấy đứa trẻ con đang nghịch cát, nô đùa cùng sóng hay cũng không hiếm những cặp tình nhân ra đây ngắm bình minh như nó và Thế Long lúc này.

Vừa nghĩ đến đây Duy Minh liền đỏ mặt, thầm mắng sao lại mang mình và Thế Long ra so với những đôi tình nhân kia chứ!

Và phía xa xa, mặt biển bao la và bầu trời rộng lớn chỉ còn bị ngăn cách bởi một đường chân trời mỏng manh, cảnh tượng ấy cho nó cảm giác đất trời như hòa quyện làm một, thật đẹp và nên thơ. Rồi đằng kia thấp thoáng những con thuyền lênh đênh ngày càng nhỏ dần rồi khuất hẳn giữa đại dương mênh mông. Một cảnh tượng sinh động và đứng trước khung cảnh đó không chỉ Thế Long hay Duy Minh mà bất cứ ai đều cảm thấy mình thật nhỏ bé giữa tự nhiên.

Không lâu sau đó, những tia nắng đầu tiên bắt đầu ló dạng nhưng chưa đủ để xua đi hơi lạnh của buổi ban mai. Cả hai bước dọc theo bãi cát tận hưởng bầu không khí trong lành, mằn mặn của gió biển mang lại, đôi chân ngập dưới làn nước mát rượi, sóng xô bờ đẩy những dải cát mịn màng chảy qua kẽ chân rồi lại cuốn ra xa, một cảm giác thật thích… sóng và cát muôn đời vẫn thế. Nghĩ đến đây Duy Minh lại liên tưởng đến tương lai của mình và Thế Long, hạnh phúc của cả hai rồi sẽ đến đâu? Hay mãi mãi chỉ đơn thuần như sóng đùa giỡn với cát mà thôi?

Đứng trước khung cảnh lãng mạn như vậy nhưng trong lòng Duy Minh lại dấy lên một nỗi hoang mang vô định, nó lặng lẽ ngước mắt lên nhìn Thế Long, hắn cũng phát hiện Duy Minh đang nhìn mình nên cúi đầu xuống nhìn thật sâu vào mắt nó. Chỉ trong phút chốc, với ánh mắt sâu thăm thẳm của mình, Thế Long đã khiến Duy Minh hoàn toàn an lòng, nhiều khi nó tự trách mình sao quá dễ thỏa mãn như vậy, nhưng thật sự mỗi khi nhìn ánh mắt vừa cương nghị vừa dịu dàng, vừa gần gũi vừa lạnh lùng đó của Thế Long thì trái tim nó lại tan chảy, âu đó cũng là đặc điểm của tình yêu… Phải, nó đã dám khẳng định đó là tình yêu, nhưng không chắc rằng tình cảm Thế Long dành cho nó có phải là tình yêu như nó dành cho hắn hay không.

+++

Ngày du lịch cuối cùng trôi qua với nó êm ả và lãng mạn như thế đấy. Nhưng đến khi về đến nơi nó mới phát hiện rằng cái gì cũng có giá của nó, và chuyến đi du lịch này cũng mang đến cho mọi người chứ không riêng gì Duy Minh một cái giá khá đắt: Đó là AJ đi du lịch ngay mùa du lịch, và đương nhiên là số nhân viên còn lại ở công ty lúc đó không thể nào xử lý hết công việc, mà đặc biệt là khi vắng bóng Thế Long, rốt cục công việc tồn đọng chất cao như núi, báo hại ai cũng phải tăng ca.

Đã mấy ngày nay ngày nào nó cũng bận tăng ca đến tối mắt tối mũi, có ngày làm đến hơn 10 giờ khuya mới về, cũng rất may là giờ đó về nhà thì bà nội đã ngủ, không bị chọc ngoáy, bắt bẻ nên giai đoạn này có thể cho là thời gian hòa bình hiếm hoi ở nhà họ An.

Duy Minh tăng ca như vậy nhưng tính ra vẫn còn đỡ hơn nhiều so với những anh chị bên phòng nhân sự, phòng tài vụ. Nó nghe đồn họ có khi phải tăng ca đến gần 2 giờ sáng. Và đương nhiên là Thế Long với tư cách là một Tổng giám đốc càng không thể nhân viên mà về sớm. Gần như ngày nào hắn cũng là người cuối cùng rời khỏi công ty, chính điều đó càng khiến cho nhân viên thêm nể phục về vị giám đốc tuổi trẻ tài cao này.

Nhưng tỉ lệ nghịch với sự nể phục của nhân viên đối với Thế Long là khoảng cách giữa nó hắn và Duy Minh. Mấy hôm nay cả hai không về cùng nhau rồi, thường thì buổi trưa cả hai sẽ gặp nhau được chút xíu, Thế Long sẽ dặn nó về nhà trước, ăn rồi hãy đi ngủ, còn hắn không thể bỏ công ty để về cùng nó được.

Mới đó mà mọi người đã cùng nhau tăng ca được bốn hôm rồi, thú thật là không có Thế Long bên cạnh nó ăn cũng không còn ngon nữa, nó cũng phải giật mình với bản thân, trước đây việc gì nó cũng phải "Ăn trước đi rồi tính" nhưng bây giờ thì… Ngay cả ngủ cũng vậy, mấy hôm nay Duy Minh rất khó ngủ, nó cứ trằn trọc mãi rồi mới nặng nhọc đi vào giấc ngủ chập chờn, chỉ khi nửa đêm có ai đó về nhà, khẽ hôn lên trán rồi ôm nó thật chặt thì Duy Minh mới chịu ngủ yên.

Thế là trong tình huống tăng ca liên tục mấy ngày qua, Duy Minh đã "hi sinh anh dũng" vì bị cảm cúm.

Vốn dĩ nó không xem mấy căn bệnh nhỏ nhặt như cảm cúm này ra gì, uống thuốc một tuần là khỏi, không uống thuốc thì… bảy ngày là khỏi, nhưng không ngờ lần này lại bị cảm nặng như thế, hai ngày đầu nó cứng đầu không chịu uống thuốc, đến ngày thứ ba vạn bất đắc dĩ lắm mới mua hai liều thuốc về uống, nhưng nó tự nghi ngờ mình có phải mua nhầm thuốc giả hay không mà bệnh không những không khỏi mà còn ngày càng trầm trọng thêm.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Duy Minh cảm thấy chóng mặt từng đợt, nhưng không thể xin nghỉ được, AJ vẫn còn một đống công việc, đến cả Thế Long còn không thể nghỉ thì nó phải ráng gồng để gánh vác cùng "chồng" một phần nhỏ chứ. Nó vô cùng quyết tâm, sau đó chỉ uống qua loa liều thuốc cảm còn lại, cố gắng đi làm…

Cố lắm Duy Minh mới làm được đến giờ nghỉ trưa, càng lúc nó càng cảm thấy không ổn, chóng mặt quá, mi mắt cứ sụp xuống. Duy Minh lặng lẽ vào phòng nghỉ trưa, kiếm một góc khuất lẳng lặng chợp mắt cũng không sao đâu nhỉ?

Duy Minh nhẹ nhàng dựa đầu vào tường, mệt mỏi nhắm mắt lại…

Không biết bao lâu sau, Duy Minh cảm thấy mình lại được đi máy bay… Mà máy bay này ấm lắm, lại phảng phất mùi thơm quen thuộc của Thế Long nữa. Dù trong cơn mê nhưng nỗi nhớ người ấy vẫn cồn cào trong tim nó, nên Duy Minh tham lam hít thấy hít hít để mùi thơm đó, còn nghịch ngợm cạ cạ đầu vào chiếc máy bay đó nữa…

+++

Mấy phút sau "máy bay" đã "hạ cánh", Thế Long nhìn Duy Minh nằm thở dốc thì trong lòng vừa đau nhói vừa tức giận. Nếu không phải có người phát hiện sự vắng mặt của nó rồi chia nhau ra tìm thì có lẽ nó sẽ nằm đó tới tối cũng không biết trời trăng mây gió gì, đã vậy còn khiến mọi người được một phen sốt vó.

Mà nếu không phải tại thân phận "đặc biệt" của Duy Minh thì khi phát hiện ra nó cùng lắm cũng chỉ đưa lên phòng y tế thôi, nhưng đằng này nó lại là Tổng giám đốc phu nhân nên mọi người không dám hành động hàm hồ, đành tức tối liên lạc với thư kí Lan báo cáo với Thế Long.

Ngay lập tức Thế Long như đang tham gia vào chương trình Vượt lên chính minh, trong vòng chưa đầy 1 phút 30 giây đã có mặt tại phòng nghỉ của nhân viên, gương mặt lạnh lùng khiến cả căn phòng như giảm đi vài độ. Vừa thấy Duy Minh nằm đó thì sắc mặt Thế Long càng thêm thâm trầm, mọi người thấy vậy cũng sợ hãi nép qua một bên nhường đường cho hắn bế Duy Minh ra khỏi phòng.

Một lúc sau, Duy Minh mơ màng nghe tiếng người nói…

"Hơi sốt…" Một giọng lạ nói.

"Có cần nhập viện không?" Cái giọng lạnh lùng này thì rất quen.

Không! Đương nhiên là không rồi, tôi ghét nhất là nhập viện á! Vừa nghe xong câu hỏi không cần đợi người kia trả lời thì nó đã gào thét trong lòng nhưng nó mệt mỏi quá, không tài nào nói ra thành tiếng được.

"Tạm thời không cần, uống thuốc và nghỉ ngơi cẩn thận là được rồi" Giọng lạ kia trả lời.

Duy Minh nghe người kia trả lời như thế cũng an lòng.

Tiếng nói chuyện nhỏ dần, sau đó có tiếng đóng cửa…

Ưm, yên lặng rồi, ngủ tiếp thôi ^_^

Không biết nó đã mê man bao lâu nhưng cũng đã chịu tỉnh. Duy Minh ngồi dậy, đầu vẫn hơi nhức nhưng đỡ hơn nhiều rồi. Nó quay đầu nhìn quanh mới phát hiện mình đang ở trong phòng nghỉ của Thế Long trên tầng 40, Duy Minh nhận ra điều đó sở dĩ vì trước đây nó cũng đã vào đây mấy lần rồi, nhưng quan trọng là tại sao nó lại có mặt ở đây? Chẳng phải lúc nãy nó định chợp mắt ở phòng nghỉ của nhân viên một chút thôi sao?

Ngoài ra nó còn loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện của Thế Long và của rất nhiều người khác, Duy Minh thầm đoán chắc mọi người đang họp bên ngoài nên nó cũng rất biết điều ngoan ngoãn nằm xuống. Đột nhiên nó sờ sờ thấy chiếc khăn lạnh trên đầu mình, lập tức nó có 2 suy nghĩ:

Một là nó ngủ quên đã bị phát hiện (Nghĩ thừa, không bị phát hiện sao cậu lại có mặt ở đây?)

Hai là do nó ngáy quá lớn nên bị bắt bỏ vào đây (Cái này có Thế Long ngủ chung với nó mấy tháng nay làm chứng)

Duy Minh loay hoay với mớ suy nghĩ "huề vốn" của mình rồi cầm điện thoại lên, không kìm được bất ngờ "Á" lên một tiếng.

Mới đó mà đã 3 giờ rồi, vậy là nó đã ngủ hơn 3 tiếng, sao không ai kêu nó dậy chứ???

Tiếng la thất thanh của Duy Minh chắc chắn đã làm kinh động đến bên ngoài, bên ngoài im lặng một lúc, sau đó nó nghe Thế Long nói vài câu gì đó rồi đi vào trong.

Duy Minh nhìn biểu cảm khó hiểu trên mặt Thế Long đang đi vào, chỉ biết lúng túng đưa tay gãi gãi đầu. Tổng giám đốc lại giận rồi, biết làm sao bây giờ?

Trong đầu nó bắt đầu liên tưởng tới cuốn sách "100 bí quyết cần biết trước khi đi làm" đã từng mượn của chị Lan, nào là xem phim XXX bị sếp bắt quả tang phải làm gì, đi làm muộn phải giải thích như thế nào,… nhưng việc ngủ gục bị sếp phát hiện rồi lại la lối khi giám đốc đang họp thì thật sự trong cuốn sách đó không đề cập tới. Phải chăng nó đang tội chồng thêm tội? Đến giờ phút này nó tự trách bản thân trước đây sao đọc sách quá ít, kèm theo đó là lời thế tối nay về nhà phải lên mạng học hỏi thêm mới được.

Đang lúc Duy Minh đang chuẩn bị thú tội, chủ động đề nghị trừ điểm chuyên cần hay nặng hơn thì trừ lương cũng được thì Thế Long đã nhìn nó, nói với ánh mắt không vui: "Bị ốm sao em không nói?"

A, hóa ra không phải trách mình tội ngủ quên sao? Mừng quá! Duy Minh trong đầu tuy nghĩ vậy nhưng giọng nói vẫn e dè: "Tổng giám đốc, anh không giận em sao?"

Vẻ mặt của Thế Long thoáng khựng lại "Anh nổi giận khi nào?"

Hứ, lừa ai chứ, không giận chứ sao cái mặt lại hầm hầm thế kia? Nhưng Duy Minh chỉ dám nghĩ vụng thế thôi chứ sao dám nói ra miệng.

Nhưng hình như Thế Long đã thấy nét mặt không tin đó của nó nên hắn hơi mất tự nhiên, vội vàng lảng sang chủ đề khác: "Buổi chiều không cần làm việc nữa, anh đã bảo quản lý cho em nghỉ rồi!"

"A, cám ơn Tổng giám đốc", Duy Minh mừng húm nhưng bất ngờ nghĩ đến việc gì đó, hồi hộp ngẩng đầu lên nhìn Thế Long hỏi: "Tổng giám đốc, anh xin cho em như thế nào vậy?"

Nhìn dáng vẻ lo lắng của nó, Thế Long khẽ mềm lòng, hóa ra cũng biết suy nghĩ đến danh tiếng của mình ư?

Thế Long đương nhiên không dùng mối quan hệ "vợ chồng" của hai người để cho nó nghĩ, chỉ là hắn báo với chị Hương quản lý là Duy Minh đang bị ốm, xin nghỉ nửa ngày và đương nhiên là được đồng ý. Có điều Thế Long chơi ác, muốn cho nó lo lắng một phen, nên không thèm trả lời, chỉ rót ly nước rồi đặt mấy viên thuốc vào lòng bàn tay nó "Em uống thuốc đi."

Duy Minh thấy hắn không trả lời càng lo lắng hơn "Tổng giám đốc, em không thể nghỉ phép được, để em chuyển ca xuống làm buổi tối, tháng này em đã nghỉ phép quá hạn rồi, nếu nghỉ nữa thì tiền thưởng cuối năm của em sẽ tiêu đó!"

Nghe xong nỗi lo lắng trong lòng nó nãy giờ thì Thế Long không còn biết nói gì nữa, khóe môi giật giật. Nếu không nể tình nó đang bị ốm thì hắn đã không kìm được chạy đến ném nó ra khỏi phòng rồi.

Thế Long đứng đó, hết nắm chặt tay rồi thả lỏng, nhưng nhìn biểu cảm vô (số) tội của Duy Minh hắn không dám chắc mình có thể nhịn được bao lâu nữa nên quay ngoài đi ra tiếp tục cuộc họp, trước khi đi không quên để lại một lời hăm dọa: "Uống thuốc rồi tiếp tục ngủ đi, không được la hét lung tung nữa đó!"

Nói rồi hắn lạnh lùng bước ra khỏi cửa, để lại Duy Minh đứng đó, cơ bản là không có cơ hội phản kháng, nó nghỉ tới mệnh lệnh của hắn liền rủa thầm "Ngủ cái gì mà ngủ chứ, nghỉ thêm một buổi là tiền thưởng Tết, tiền chuyên cần cuối năm của người ta tiêu hết đó, huhu, tâm trạng đâu mà kêu ngủ chứ!"

Duy Minh đứng ngồi không yên, hết thở dài rồi lại đi vòng quanh, im lặng một lúc nó mới bắt đầu suy nghĩ, đáng lẽ lúc nãy nó phải đi chứ sao lại ở lại? Bây giờ ra ngoài bị mọi người thấy có kỳ quá không?

Cuối cùng Duy Minh nghĩ đến vấn đề này, chống cằm bắt đầu suy nghĩ xem khả năng không bị người khác bắt gặp đang lén lút từ tầng 40 chuồn về nhà là bao nhiêu, sau khi suy ra được kết luận tính khả thi bằng không, Duy Minh tuyệt vọng rồi.

Nó đành cắn răng chịu đựng, ngoan ngoãn nghe lời Thế Long im lặng không lên tiếng, rón rén ra đứng bên cửa sổ, ánh nắng chiều tà đang soi rọi vào tràn ngập cả căn phòng.

Nó chậm rãi phóng tầm mắt ra xa, cảm giác nhìn khung cảnh từ tầng 40 này thật thích, cảm giác đứng trên cả thành phố thật sự rất phấn khích, thảo nào những người giàu có đều chỉ thích ở trên cao như vậy.

Tất cả mọi thứ bên dưới đều được ánh nắng cuối ngày phủ lên một màu vàng nhàn nhạt, vì đã gần hết ngày nên ánh nắng rất yếu ớt, nhưng chiếu lên người lại mang cảm giác rất ấm áp, dễ chịu, Duy Minh cứ thế nhoài người ra ngoài cửa sổ để đón lấy những tia nắng cuối cùng.

Văn phòng rất tĩnh, chỉ có âm thanh của việc lật giấy, thi thoảng có điện thoại gọi đến, giọng nói của Thế Long trầm trầm, lạnh lùng nhưng cũng rất quả quyết. Duy Minh nghĩ đến đó lại nhớ đến mình vẫn chưa uống thuốc, nó vội vàng chạy đến cầm mấy viên thuốc và li nước lên. Nước vẫn nóng, cầm cốc nước mà hơi ấm lan ra cả lòng bàn tay, trong đầu Duy Minh tái hiện hình dáng Thế Long mỉm cười rót nước cho nó lúc nãy, đột nhiên tim lại đập mạnh và loạn nhịp.

CHƯƠNG 37 (PART II)

Hôm nay đáng lẽ Thế Long vẫn định cùng mọi người tăng ca nhưng vì Duy Minh bất ngờ đổ bệnh nên hắn mới chịu dứt mình ra khỏi núi công việc này. Nhưng trước tiên hắn có một vấn đề nhỏ cần giải quyết, đó là chuyển Duy Minh lên làm việc cho bộ phận Nhân sự, một mặt vì như vậy cậu nhóc luôn trong tầm mắt của hắn, sẽ dễ dàng quan tâm chăm sóc hơn, việc để Duy Minh làm đến đổ bệnh như hôm nay khiến Thế Long rất ray rứt, mà một lí do còn quan trọng hơn là từ khi thấy hành động thân mật của Duy Minh và tên quản lý của nó trong chuyến du lịch khiến hắn rất bất an, Duy Minh nhà hắn rất ngốc, còn tên quản lý mới đó hoàn toàn ngược lại, có ngày sẽ cuỗm Duy Minh đi mất lúc nào không biết. Từ hai lí do trên, Thế Long quyết định chuyển Duy Minh lên làm ở bộ phận Nhân sự, nhưng cậu nhóc không hề có chuyên môn thì làm sao đây? Cho nên tránh mọi người dị nghị, công việc nó được phân công là các việc lặt vặt, như đánh máy, nhập số liệu, chuyển văn bản từ phòng Nhân sự đến các phòng ban khác,…

Sau khi đã thông báo đến trưởng phòng Khoa về việc này, những công việc quan trọng trong ngày đã hoàn tất sơ bộ, Thế Long quyết định hôm nay sẽ đưa Duy Minh về nhà, kêu đầu bếp tẩm bổ cho cậu nhóc một bữa ra trò mới được, vì trưa nay bế Duy Minh trên tay Thế Long mới biết nó đã nhẹ đi rất nhiều, lúc đó hắn có cảm giác đau lòng khó tả, cảm giác như bảo bối của mình bị ai đó làm sứt mẻ, chắc thời gian qua không có mình ăn cơm không nổi đây mà! [Trình độ tử kỉ của Long ca cũng không tồi nhễ?]

Thế Long nhẹ nhàng mở cửa, không dám gây ra tiếng động lớn vì sợ nó vẫn còn ngủ, nhưng hắn phát hiện mình đã lo lắng hơi bị thừa vì Duy Minh đang đứng thẫn thờ bên cửa sổ, cả thân hình nhỏ nhắn đang đắm chìm trong ánh nắng chiều tà.

Hình như Duy Minh nghe thấy tiếng mở cửa, nên chậm rãi quay đầu lại, Thế Long chỉ thấy được một nửa gương mặt của nó, một nửa còn lại bị ánh nắng làm lóa lên, nhìn nụ cười lúc đó của nó như phát ra ánh sáng, một thứ ánh sáng dễ làm con người ta mê muội. Ở Duy Minh có cái gì đó rất kỳ lạ như thuốc phiện hạng nhẹ, thử một lần, hai lần chỉ thấy ngây ngây, nhưng nếu sử dụng trong thời gian dài sẽ không thể nào dứt ra được, chưa kể tới nội tâm lẫn bề ngoài của nó đều rất yếu đuối pha lẫn ngốc nghếch, khiến cho những người đàn ông mạnh mẽ đều muốn sở hữu, chở che và bảo vệ.

Thấy Thế Long ngây người ra một hồi mà không nói gì, Duy Minh đành lên tiếng trước: "Hi, anh đã làm xong hết rồi hả?"

Bây giờ hắn như người mất hồn, não bộ đã ngưng hoạt động, toàn bộ hành động đang bị trái tim điều khiển. Thế Long bước đến bên cạnh cửa sổ, dịu dàng vòng tay ôm nó từ phía sau vô cùng tự nhiên.

Hơi thở từ phía sau của Thế Long khiến Duy Minh nhột nhột, nó khẽ cựa quậy liền bị Thế Long ôm chặt hơn. Bầu không khí trong phòng lúc này vô cùng lãng mạn, hơi thở đều đều của Thế Long cứ vờn những sợi tóc sau gáy của nó, vòng tay vô cùng ấm áp và vững chãi. Một cảm giác không muốn rời xa bùng cháy mạnh mẽ trong lòng Duy Minh.

Một lúc lâu sau Thế Long mới khó khăn buông cậu nhóc ra, nói với nó bằng giọng điệu dịu dàng: "Anh đưa e về cùng ăn tối nhé!"

Duy Minh khẽ gật đầu, khóe môi nở một nụ cười hạnh phúc, nhưng sau đó không biết nó lấy đâu ra dũng khí đề nghị một việc "đại nghịch bất đạo": "Hay anh nấu cho em ăn đi…". Thú thực lúc trước Thế Long có nấu cho nó ăn rồi, và… ngon cực kì! Dù mở miệng đề nghị nhưng Duy Minh cũng thú nhận rằng cơ hội được đáp ứng rất rất thấp. Nhưng không ngờ việc "đại nghịch bất đạo" ấy lại được Thế Long đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng: "Được, chúng ta về nhà thôi!"

+++

Tuy ở nhà nguyên liệu đủ cả nhưng Duy Minh vẫn cương quyết muốn cùng Thế Long mua đồ chuẩn bị cho bữa tối. Kết quả trước chợ xảy ra cuộc tranh luận như sau:

- Em vào mua đi, anh sẽ đứng ngoài đây đợi em! – Thế Long mặt mày nhăn nhó nói

- Không được, ăn cơm là chuyện của hai người nên cả hai phải cùng mua. – Duy Minh ngoan cố trả lời, trong lòng đang thầm tức tối: "Người ta vợ mua đồ, chồng đi theo sau, cầm hộ túi thức ăn thật là hạnh phúc biết bao, không lẽ đối với mình lại khó khăn vậy sao?"

- Em đi mua là được rồi, em mua gì anh cũng ăn. – Để giữ thể diện của mình, Thế Long nhất quyết không chịu vào, đi siêu thị còn có thể chấp nhận chứ CEO của AJ trước giờ chưa bao giờ bước chân vào chợ, nếu bị nhân viên phát hiện thì còn thể thống gì nữa.

- Không được. Nếu anh không chịu thì về trước đi, em tự mua một mình. – Duy Minh tức giận nói rồi mở cửa xe bước xuống.

Thế Long lập tức bấm còi inh ỏi, tiếng còi chói tai khiến Duy Minh giật mình quay đầu lại, lúc này hắn mới nhăn nhó ra lệnh: "Lên xe đi!"

"Không lên, trừ khi anh đi cùng em!" Duy Minh không biết sự dũng cảm này đến từ đâu, nhưng lỡ phóng lao thì phải theo lao, nói xong nó hất mặt đầy kiêu hãnh, lòng thầm nghĩ không cho Thế Long đường lui.

Thế Long nghiến răng tức giận: "Anh bảo em lên xe!" Nhưng Duy Minh chả thèm để ý đến mệnh lệnh đó, tiếp tục bước nhanh vào chợ, chẳng mấy chốc đã đi được hơn chục bước.

Dù sao thì đây cũng là chiêu làm giá của nó thôi, nhưng một lúc lâu sau không thấy ai đuổi theo nó liền cố tình đi chậm lại, đã đi thêm được cỡ chục mét nhưng cũng không thấy tiếng còi hay tiếng người đuổi theo, nó lén lén quay đầu lại nhìn thì thấy Thế Long cùng chiếc xe đen cáu cạnh đã biến mất.

Cảm xúc Duy Minh lúc này vô cùng hỗn độn, vừa thất vọng vừa xót xa, nỗi ê chề khiến nó chỉ biết đứng đó đờ đẫn cố gắng tìm kiếm chiếc xe quen thuộc ban nãy. Nhưng tìm một hồi cũng không thấy nó mới cố gắng lấy lại bình tĩnh, giận dỗi lấy chân đá cái chai rỗng trên vệ đường miệng lẩm nhẩm mắng: "Đồ tồi! Kêu anh đi chợ một chút sẽ chết à?" rồi tự an ủi "Duy Minh, không đau lòng, tuyệt đối mày không được đau lòng!"

Họng Duy Minh như nghẹn lại, chẳng dám ngước mắt nhìn xung quanh nữa, nó cố gắng hít thở thật sâu bình tâm lại.

Đã tới đây thì không có lí gì phải tay không trở về. Nghĩ vậy nên Duy Minh men theo vỉa hè đi vào chợ, trong lòng đờ đẫn và tê dại.

Vốn dĩ nó nghĩ buổi tối hôm nay sẽ rất lãng mạn nhưng thực tế dạy nó bài học một cách triệt để. Mình có thể kì vọng vào tình yêu, nhưng không thể kì vọng ai đó vì mình mà thay đổi bản thân họ, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời quả không sai.

Duy Minh đi vào chợ, uể oải lê từng bước khó nhọc. Đập vào mắt nó là cảnh tượng hai vợ chồng trẻ đi bên nhau, người chồng hai tay xách đến bốn, năm túi đồ mà vẫn tươi cười, người vợ nhìn anh ta, dịu dàng đưa tay lên chỉnh cổ áo của chồng mình lại cho ngay ngắn. Cảnh tượng thân mật đó nhìn ngay trước mắt nhưng đối với nó sao lại xa vời đến vậy?

Trước đây Duy Minh nhiều lần đi chợ cùng Quốc Bảo, cũng không ít lần đi cùng Đầu Đinh. Bởi vì đi bên cạnh đó đều rất dễ dàng, dễ dàng đúng theo nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Mỗi lần đi với một trong hai thì Duy Minh luôn cảm thấy rất tự nhiên, cảm giác được chiều chuộng, tận hưởng từng niềm hạnh phúc nho nhỏ như vậy đối với Duy Minh là đủ.

Lúc đó, mọi việc hạnh phúc một cách rất bình dị, cho nên hôm nay Duy Minh mới đưa ra yêu cầu đó đối với Thế Long, kết quả là nó đã nhầm! Một người đàn ông của gia đình chắc chắn không phải là người đàn ông như Thế Long, việc Quốc Bảo làm được, Đầu Đinh làm được, việc tất cả những người đàn ông khác làm được, Thế Long không hẳn đã làm được.

Duy Minh vừa nghĩ chân cũng vừa bước về phía trước, chẳng mấy chốc đã đứng trước gian hàng bán cá tươi lớn nhất khu chợ này. Cái hồ nhỏ xíu, chỉ độ hơn 2 mét vuông nhưng chứa đến gần cả trăm con cá lóc (cá quả) vẫn còn sống ra sức bơi lội, vùng vẫy.

Con người khi đứng trước nhiều lựa chọn sẽ thấy vô cùng khó khăn, trong trường hợp chọn một con cá sao cho vừa ý như thế này đối với Duy Minh cũng như vậy, nó đứng một hồi nhưng vẫn chưa chọn được con nào.

Đột nhiên phía sau vang lên giọng nói quen thuộc: "Con cá to nhất trong góc kia kìa!"

Duy Minh bất ngờ quay lại liền thấy Thế Long đứng đằng sau mình nãy giờ, lặng lẽ chờ đợi, yên bình hạnh phúc. Giây phút đó, Duy Minh vừa hoảng cũng vừa ngại ngùng, sợ chỉ cần mở miệng sẽ tuôn ra hết những suy nghĩ trong lòng nên sợ hãi cúi đầu, quay người bước đi thật nhanh.

Nhưng dường như Thế Long đã đoán trước được ý định này nên vội vàng giơ tay ra ôm chặt lấy eo nó mắng yêu: "Chân em không dài nhưng đi cũng nhanh thế! Anh vừa tìm bãi đỗ xe xong quay lại đã không thấy đâu"

"Ai bắt anh phải đi tìm? Hứ!" Duy Minh vẫn làm bộ giận dỗi.

Thế Long không thèm để ý đến thái độ trẻ con đó của nó, tiếp tục nói: "Không đi tìm, em ngốc vậy lỡ lạc mất thì sao?"

Duy Minh nghe xong liền đỏ mặt, còn Thế Long không muốn thừa nhận mình đã có ý định muốn bỏ đi, nhưng lúc dừng lại ở ngã tư, hắn bắt đầu suy nghĩ, đó là "vợ" mình, Duy Minh mua đồ cho cả hai, đến cả việc cùng vào đó với nó mà cũng không làm được thì thật không ra gì!

Thế Long đã do dự rất lâu, nghĩ đi nghĩ lại rằng có nên quay lại hay không, đến khi đèn đỏ đã chuyển sang xanh từ lúc nào, mấy chiếc xe phía sau cứ bóp còi inh ỏi thì Thế Long mới đưa ra quyết định, thể diện không thể quan trọng hơn Duy Minh, vào thì vào chứ. Hắn nhấn mạnh ga, chiếc xe quay một vòng tạo nên một đường cong tuyệt đẹp rồi chạy ngược lại hướng ban nãy trong ánh mắt phẫn nộ của nhiều tài xế phía sau.

Lúc đầu Thế Long không thấy Duy Minh đứng đó, nhìn bao quát cả khu vực cũng không thấy nó, trong lòng bất giác lo lắng.

Người yếu mềm như Duy Minh không thể nào tức giận mà bỏ đi luôn được, hắn chắc mẩm trong bụng như vậy. Thế nhưng Duy Minh thật sự đã biến mất không để lại vết tích, tìm thế nào cũng không thấy. Càng hoảng loạn, trán Thế Long càng nhăn lại, ngay đến bước chân cũng nhanh hơn.

Sau khi chạy gần giáp một vòng chợ hắn mới thấy hình bóng quen thuộc của Duy Minh đang đứng trước hàng cá, ánh mắt, cử chỉ như một người nội trợ chuyên nghiệp, tỉ mẩn quan sát từng con cá, quan sát nửa mặt Duy Minh thấy nụ cười trên khóe môi thật thanh thản và nhẹ nhàng.

Thế Long cứ đứng đó lặng lẽ nhìn, không nỡ rời mắt khỏi nó một phút nào.

Có lẽ cuộc sống, nghề nghiệp và những khác biệt giữa họ còn khá lớn nên đôi lúc chưa hiểu nhau, nhưng một phần yên ổn từ cậu nhóc toát ra đặc biệt thu hút sự chú ý của Thế Long. Đó chính là cuộc sống yên ổn mà bấy lâu hắn tìm kiếm.

Kể từ khi bố mẹ qua đời, một chàng trai trẻ đứng lên lãnh đạo cả một tập đoàn Xã hội đen trở nên lớn mạnh rồi cũng chính Thế Long rửa tay cho từng người từng người thông qua các nghề nghiệp ổn định cho đến bây giờ, điều hắn khao khát nhất, thèm muốn nhất chính là sự nghỉ ngơi và yên ổn.

Còn nhớ lúc trước, lúc lão Nhị muốn từ bỏ sự nghiệp, rửa tay gác… súng để lập gia đình, chính Thế Long là người cười nhạo nhiều nhất, nhưng không ngờ đến bây giờ hắn lại rơi vào hoàn cảnh y như vậy. Và khi đã vào hoàn cảnh đó, hắn mới biết lí do của lão Nhị từng gặp phải, đó là muốn rửa tay, muốn sống một cuộc sống sạch sẽ không phải vì sợ sệt, vì bản thân mà vì không muốn những ân oán sau này phải đổ lên đầu những người mà mình yêu thương nhất. Và bây giờ, người mà Thế Long muốn bảo vệ đó không ai khác ngoài Duy Minh.

Điều mà Thế Long muốn thấy bây giờ nhất là hình ảnh Duy Minh nấu nướng, hình ảnh Duy Minh tưới cây, vui đùa, đi dạo,… và cả những hành động nổi loạn mà lần đầu gặp gỡ đã khiến Thế Long tức giận không nói nên lời, tức giận đến nỗi hắn đã phạm phải sai lầm tối kị của 1 xã hội đen là thú nhận thân phận một cách tức tối! Để giờ đây nhớ lại "Tôi là Xã hội đen!" khiến Thế Long tự lắc đầu, và càng nhớ hơn những nụ cười của Duy Minh, nụ cười ấy đến từ nhiều góc độ, vì nhiều lý do, có lý do cao xa, cũng có lí do tầm thường, và những hành động ngớ ngẩn của nó, nhưng tất cả đều không vụ lợi, không mưu mô, không xảo quyệt,… Duy Minh đã đến với hắn như vậy đấy, từ từ, chậm rãi và tự nhiên nhất.

Trong lúc Thế Long miên man suy nghĩ thì Duy Minh nói khẽ: "Hay mình lấy luôn con ở đằng kia nhé!"

Hắn gật đầu, dù mắt chả thèm nhìn đến con đó là con nào, vì hắn đang bận lặng đi, không ngờ những chuyện nhỏ nhặt liên quan đến miếng rau, cân thịt, củi, lửa, gạo, dầu,… này khiến hắn cảm giác được sự ấm áp của gia đình. Hắn nói thêm: "Ừm, cứ theo ý em là được!"

"Thật hả?" Duy Minh hỏi như reo lên, sau đó dè dặt đặt điều kiện "Vậy em sẽ mua nhiều lắm đó, anh phải xách hộ em đó!", kèm theo là một nụ cười, đôi môi cong lên đẹp mê hồn.

Chắc chắn Duy Minh không phải là cậu nhóc xinh xắn nhất hay biết nịnh hót nhất, nhưng lại như một bình rượu quý, phải nhấm nháp mới cảm nhận được, đồng thời cũng là người duy nhất đến thời điểm này khiến Thế Long mơ về một gia đình hạnh phúc, điều mà trước đây hắn chưa từng nghĩ về Khánh My, họa chăng chỉ là mong muốn kết hôn nhưng chưa hề mường tượng về cuộc sống sau hôn nhân, nhưng với Duy Minh thì có. Sau đó, Thế Long nhìn nó với ánh mắt dịu dàng mà cương quyết: "Được! Anh xách hộ em cả đời cũng được!"

CHƯƠNG 38 (PART I)

Thế Long trong tiềm thức của Duy Minh thường rất lạnh lùng, đứng trước 1 hình tượng Thế Long dịu dàng như thế này thật khiến nó có chút căng thẳng không thể tả nổi. Không biết tại sao trái tim nhỏ bé của Duy Minh khẽ rung lên. Đã rất lâu rồi, từ khi nó và Quốc Bảo chia tay, từ ngày Đầu Đinh đi học không còn ai đối với Duy Minh như vậy, những cử chỉ nhỏ nhặt này lại bất giác khiến trái tim khờ dại của nó rung lên vô tình. Duy Minh cúi đầu gượng gạo, chớp chớp mắt che giấu những giọt nước chực trào ra: "Vậy chúng ta mua hai con cá đó nhé!"

Thế Long tay phải cầm túi nilon đựng hai con cá to, phong thái đi chợ vẫn vô cùng ung dung, đỉnh đạc, còn Duy Minh hưng phấn tột cùng đi về phía trước. Bỗng nhiên Thế Long cảm thấy được đi mua sắm với Duy Minh quả thật là một niềm hạnh phúc bình dị. Tình cảm đặt trong những chuyện nội trợ tầm thường hàng ngày thì mới có thể nếm được mùi vị thực sự của cuộc sống.

Một tay hắn khoác vai Duy Minh, tay kia xách túi thức ăn còn cơ thể thì tạo ra một không gian an toàn bao bọc lấy nó, ngắm nhìn Duy Minh chuyên tâm chọn nào rau cải xanh, nào những trái cây tươi rói, và cả những quả trứng gà tròn trĩnh trong vòng bảo vệ do mình tạo ra.

Tất cả chuyện trước đây những tưởng nhỏ nhặt phiền phức đến nay không hiểu sao lại hạnh phúc đến vậy. Cái xanh cái đỏ đủ màu sắc, khiến cảm hứng ăn uống của Thế Long trỗi dậy. Nó còn khiến hắn mấy lần ngây người trong niềm hạnh phúc bé nhỏ.

Duy Minh bất ngờ quay sang hỏi: "Anh có cái gì không ăn được không?"

Thế Long lắc đầu, không muốn nói gì, sợ lên tiếng sẽ phá vỡ mất cảm giác êm dịu trước mắt.

"Thế có món nào anh đặc biệt thích ăn không?" Nụ cười của Duy Minh lại tươi tắn vô cùng, khiến hắn không thể không cười theo.

"Có! Em!" Câu trả lời của Thế Long khiến Duy Minh ngượng chín người. Nó quay người nghĩ hồi lâu rồi mới ấp úng đánh trống lảng: "Thôi thì cứ mua thêm chút thịt heo vậy."

Thế Long thấy Duy Minh ngượng thì càng khoái trá, cố tình châm chọc tiếp: "Cũng được, dù gì cũng cùng một vị!"

"Ý anh là sao? Nói em là heo hả?" Duy Minh nhướng mày hỏi.

Thế Long bật cười sảng khoái rồi vuốt tóc nó đầy yêu thương: "Cũng không ngốc lắm, xem ra em vẫn còn thuốc chữa. Haha"

Khoảnh khắc đó, không chỉ là sự ấm áp đơn giản, mà nó giống như một tấm lưới hạnh phúc thật lớn bao trùm lên hai người bọn họ, bao trùm lên cả hai trái tim.

Một Duy Minh đang lâng lâng và một Thế Long mỉm cười hạnh phúc đều không muốn phá vỡ không khí lúc này, khoảnh khắc tràn ngập hạnh phúc, ấm áp, ngọt ngào đến tận đáy lòng.

+++

Không gian ngọt ngào hạnh phúc thì đột nhiên điện thoại của Thế Long reo vang, hắn uể oải cầm điện thoại lên xem nhưng ngay sau đó gương mặt Thế Long trở nên khá căng thẳng, hắn nhấn nút nhận cuộc gọi nhưng không nói gì, chỉ để đầu dây bên kia nói liến thoắng.

Do đang đứng giữa chợ nên khá ồn ào, Duy Minh không thể nghe đối phương nói những gì, nhưng có vẻ là chuyện quan trọng nên sắc mặt Thế Long càng nghe càng đăm chiêu, đến khi ngắt máy thì hai chân mày đã sắp nhíu lại thành một đường ngang rồi.

"Duy Minh, em bắt xe về nhà nhé, anh có chuyện gấp phải đi trước sẽ nói với em sau!". Vừa dứt lời thì Thế Long đã nhanh chân bước ra khỏi chợ, chẳng mấy chốc đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của Duy Minh.

Thế Long bỏ đi để nó đứng một mình giữa chợ, năm phút, mười phút rồi nửa tiếng sau nó vẫn đứng im bất động, đầu nó vẫn đang trong trạng thái không biết chuyện gì đã xảy ra… Lúc nãy nó rõ ràng đã nhìn thấy cái tên Lâm Phong hiện nhấp nháy trên màn hình điện thoại của Thế Long, chuyện "đó" quan trọng đến mức có thể bỏ mình giữa chợ vậy sao? – Duy Minh thầm hỏi mà lòng trào dâng một nỗi chua chát khó tả.

Nó cúi đầu nhìn túi lớn túi nhỏ mà Thế Long vội vã dúi vào tay mình trước khi vội vã chạy đi, càng nhìn lòng càng buồn rười rượi, hóa ra ranh giới giữa hạnh phúc và niềm đau lại mỏng manh đến vậy. Mới một phút trước đây thôi, hạnh phúc vẫn trong tầm tay mà sao bây giờ lại xa xôi đến vậy?

Duy Minh không còn tâm trí đâu mà bắt xe về nhà, nó chỉ còn biết thả bộ hết con phố này đến con phố khác, đôi mắt lơ đãng nhìn về phía trước nhưng lại rất vô hồn. Nó lại trở về với trò chơi ngốc nghếch như mọi khi.

Duy Minh cố ngước đầu lên cao để đếm xem tòa nhà nào cao nhất thành phố, từng tòa từng tòa một, nó đếm được có tòa mười mấy tầng, cũng có tòa hơn ba mươi tầng, nhưng tất cả đều chẳng thể làm vơi đi mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu nó lúc này. Dẫu biết vậy, nhưng Duy Minh vẫn ráng ngước cổ lên thật cao, ngẩng mặt lên nhìn những tòa nhà cao tầng san sát nhau chỉ để nước mắt chảy ngược vào tim. Phải, nãy giờ hai giọt nước trên khóe mắt cứ nặng dần, nặng dần như sắp trào ra nên nó chỉ còn có thể làm cách ấu trĩ này thôi.

+++

Nó bước vô hồn như thế không biết bao lâu, mãi đến khi dừng lại thì con phố đã thưa thớt dần, haizzz, nó thở dài rồi bắt đầu băn khoăn không biết bây giờ phải về đâu. Về nhà họ An thì chắc chắn không được, mọi hôm tuy về trễ nhưng có Thế Long "bảo kê" nên bà nội cũng không nói gì, nhưng hôm nay thì khác, Thế Long đi đâu đến nó còn không biết nữa là huống chi kêu hắn "bảo kê" như mọi hôm. Tóm lại đêm nay đã trễ rồi, lại không có Thế Long bên cạnh nên không nên về nhà, nếu về thì trăm phần trăm nó sẽ phải đối mặt với những lời đá xoáy của bà, ngặt nỗi hôm nay nó cực kì không có tâm trạng để đáp trả đũa nên đành kiếm chỗ khác lánh nạn vậy. Còn về nhà mình lại càng không được, thấy nó đêm hôm khuya khoắt thế này mà lết xác về chắc chắn sẽ bị ba la um sùm lên cho xem.

Haizzz, nghĩ đến đây, Duy Minh lại thở dài thườn thượt, "Có ai xúi quẩy như mình không trời, nhà chồng không về được, nhà mình càng không dám về! Huhu, ông muốn con ra sao ông mới vừa lòng đây ông Trời???"

Nhưng trời cứu không bằng mình tự cứu mình, Duy Minh trong đầu thầm nghĩ những giây phút thế này mới thấy bạn bè quan trọng như thế nào, nó vừa móc điện thoại ra vừa nhấn dãy số quen thuộc của thằng Nhân, mới vô nó tính lại nhà nhỏ Nhi nhưng dù sao nhỏ ta cũng là con gái, có vẻ không tiện cho lắm. Nên suy đi tính lại đến nhà thằng Nhân vẫn là tốt nhất.

+++

Nói nhà thằng Nhân và nhà nhỏ Nhi như vậy thôi chứ nhà tụi nó cùng một khu chung cư, không xa xôi gì mấy nên việc nó nửa đêm nửa hôm bỏ nhà chồng về đây sao thoát khỏi tai đệ nhất nhiều chuyện Nhi cô nương? Duy Minh vừa đặt mông xuống sô pha nhà thằng Nhân thì đã thấy nhỏ Nhi xuất hiện, vốn biết tính bà tám của nhỏ này nên nó chạy tới lắc lắc vai: "Nè, nè, mày qua đây có la làng la xóm cho ba tao biết không đó?"

Nhỏ Nhi nhìn vẻ mặt căng thẳng của nó nên cũng không nỡ trêu ghẹo, thành thật lắc lắc đầu, đến lúc này Duy Minh mới tạm an tâm quay lại chỗ ngồi.

Vừa ngồi xuống nó đã lên giọng: "Ê thằng Nhân, mày không rót nước cho tao uống à?"

"Cái gì? Nhà này mày ra vào muốn nát nước rồi còn bày đặt nữa hả? Muốn uống thì tự đi lấy mày" Thằng Nhân nửa đêm nửa hôm đang ngủ ngon lành bị Duy Minh đánh thức nên cũng đốp chát lại.

Nhỏ Nhi nãy giờ mới mở miệng nói một câu nghe được: "Thôi, uống gì nữa, có chuyện gì mà mày bỏ về đây kể tao nghe coi!"

Duy Minh nghe nhỏ Nhi nói xong liền xụ mặt xuống, khí thế sai chủ nhà như sai ô sin bỗng chốc biến đâu mất. Nó ngồi trở lại ghế, chậm chạp kể lại toàn bộ sự việc hồi chiều.

Sau khi kể xong, kết quả không như nó mong muốn cho lắm, Duy Minh đang chờ đợi vẻ mặt phẫn nộ, bênh vực cho nó hoặc ít ra cũng phải có chút đồng cảm, ai dè sắc mặt hai thính giả nãy giờ không hề thay đổi, thậm chí thằng Nhân còn ngáp lên ngáp xuống mấy cái. Tệ hại hơn là nhỏ Nhi không hề nể mặt nó tí nào, nghe xong liền phủi quần đứng dậy chuẩn bị ra về, còn thằng bạn thân cũng đang đi vô phòng ngủ. Duy Minh tức quá la oai oái:

- Hai đứa mày làm vậy mà coi được đó hả?... Ê thằng kia, mày đi đâu vậy?

- … - Thằng Nhân không thèm quay lại – Tao về phòng ngủ chứ đi đâu!

- Mày… mày ngủ ở đó rồi tao ngủ đâu? – Duy Minh tự nhiên ấp úng

- Mày hâm à? Thì vô ngủ chung chứ sao! – Thằng bạn thản nhiên nói.

Nhỏ Nhi chưa kịp ra tới cửa đã nghe cuộc nói chuyện giữa hai đứa bạn, nó tinh ý nhìn Duy Minh cười gian, sau đó lên giọng ra vẻ ta đây thông thái lắm: "Hehe, Nhân ơi là Nhân, sao mày vô ý vô tứ thế?..."

Thằng Nhân giương đôi mắt ngái ngủ lên nhìn nhỏ Nhi ra chiều chưa hiểu mô tê gì, nhỏ ta thấy vậy mới chậm rãi nói tiếp, nụ cười trên khóe môi càng lúc càng đểu: "Mày quên Duy Minh người ta là trai đã có chồng rồi sao mà còn đòi ngủ chung? Haha"

Duy Minh bị nói trúng tim đen liền cúi gằm mặt, chỉ có thằng Nhân hỏi ngốc nghếch: "Vậy bây giờ sao?"

"Thì hai đứa bây tự giải quyết, tao về ngủ chứ sao! Hehe" Nói rồi nhỏ đó ngúng nguẩy một mạch ra khỏi căn chung cư nhỏ xíu.

"Còn sao nữa, mày ra sô pha ngủ chứ sao!" Duy Minh hất mặt nói.

"Cái gì? Mày đang ở nhà tao nghen!" Thằng Nhân hậm hực.

"Thì mày cho tao ngủ một đêm thôi!" Nó xuống nước thương lượng.

Điểm yếu của thằng Nhân là đối phương càng "hắng" thì nó càng hăng máu cãi lại, nhưng một khi bên kia nhượng bộ là nó lập tức mềm lòng, Duy Minh là bạn thân từ nhỏ nên biết rõ phải "tung chiêu" nào với thằng bạn của mình nên đã nhanh chóng giải quyết xong vấn đề chỗ ngủ.

Trước khi vào phòng nó còn lên giọng nói: "Tao đại giá quan lâm chịu ngủ trong cái ổ heo của mày là mày phải mừng mới đúng chứ!"

Thằng Nhân vốn chuẩn bị nằm xuống sô pha ngủ nhưng nghe Duy Minh nói vậy liền tức mình bật dậy, vớ lấy cái gối ném về phía nó đang đứng, miệng hét lớn: "Mừng cái đầu mày á thằng kia!"

Duy Minh đoán trước nên dễ dàng né cái gối, cười hềnh hệch chạy biến vào trong phòng, đêm đó chắc do đi bộ cả ngày nên nó ngủ một giấc đến sáng, suýt chút nữa là trễ giờ đi làm.

+++

Trên đường vừa đi làm Duy Minh vừa suy nghĩ về chuyện hôm qua, càng nghĩ nó càng buồn càng tức, đúng là Thế Long… chẳng ra gì mà! Trước kia xem như quan hệ là sếp và nhân viên nhưng sau chuyến du lịch vừa rồi mối quan hệ giữa hai người ít ra cũng có chút ít tiến triển rồi, vậy mà dám đối xử với mình như vậy ư? Duy Minh tức anh ách nghĩ.

Lâu lâu giận dỗi một chút cũng tốt. Duy Minh muốn cho Thế Long biết mình không phải muốn đi là đi, muốn bỏ giữa chợ là bỏ! Tính toán suy nghĩ như thế, nó cuối cùng hạ quyết tâm, đóng băng Thế Long. Cách đóng băng cụ thể: không nhắn tin, không nghe điện thoại, cũng không lên yahoo, check mail. Mục đích của việc đóng băng: giết chết tính khí thất thường của Thế Long và nâng "giá" của mình lên.

Vừa nghĩ xong thì cũng vừa đến AJ, trước khi Duy Minh bước vào trong liền lấy điện thoại ra định tắt máy để bắt đầu chiến lược đóng băng của mình thì không biết điện thoại đã tự tắt từ bao giờ. Nó nhìn màn hình điện thoại tối om mà khẽ nhếch mép cười: "Đến ông trời cũng ủng hộ con ư? Được lắm!"

CHƯƠNG 38 (PART II)

Tính ra hôm nay là ngày đầu tiên Duy Minh làm ở bộ phận mới, lại đúng ngay cuộc họp định kì hàng tháng của bộ phận nhân sự; mà đáng lẽ một kẻ chân ướt chân ráo mới chuyển tới như nó không được góp mặt nhưng cái mác Tổng giám đốc phu nhân đã dư sức cho nó "qua phà" ngồi trong cuộc họp quan trọng này.

Mà cuộc họp mới diễn ra được hơn một phần ba thì Duy Minh đã rút ra một kinh nghiệm: "Mai mốt có chết cũng không tham gia những cuộc họp nhàm chán kiểu này!". Và trong khi trưởng phòng Khoa còn đang thao thao bất tuyệt với chủ đề của mình thì cửa phòng họp bật mở, chị thư kí Lan lén lút luồn vào trong, nói nhỏ vào tai nó: "Duy Minh, Tổng giám đốc kêu cậu gọi cho anh ấy cậu đã gọi chưa?"

Tuy chị Lan ghé sát tai, nói thầm với Duy Minh, nhưng âm lượng cố tính khiến cả phòng họp đều nghe thấy. Nghe thấy từ quan trọng là "Tổng giám đốc" nên trưởng phòng đang thao thao bất tuyệt trước màn hình power point cũng mỉm cười vẻ nịnh nọt.

"Em Lan, An Tổng tìm Duy Minh có việc hả?"

"Đúng thế." Chị ta cười hì hì, thẳng lưng lên, "Hình như gấp lắm, nên tôi mới vào phòng họp xem, xin lỗi đã làm phiền anh." Nói thế nhưng chị ấy lại không tỏ ra chút hối hận nào vì đã cắt ngang việc của trưởng phòng Khoa.

Lão ta có thể xếp vào hàng nguyên lão của AJ, tự khắc hiểu ra đạo lý không thể đắc tội được với thư ký quan trọng cạnh Thế Long , nụ cười trên gương mặt càng đậm hơn, "Nếu có việc thì Duy Minh đi gọi điện thoại cho Tổng giám đốc trước đi."

Dứt lời, Duy Minh nãy giờ bỗng im lặng ngẩng đầu lên, "Ồ, em vẫn chưa kịp gọi cho Tổng giám đốc, chị thấy đó, vừa vào công ty là em lao đầu vào phòng họp rồi."

Chị Lan muốn khóc mà không khóc nổi, cuống lên giậm giậm chân, "Vậy... bây giờ ra ngoài gọi đi?"

Duy Minh sờ cằm làm ra vẻ suy nghĩ, "Ồ, lát nữa đi, bây giờ đang họp mà?"

Vừa dứt lời, chị Lan và trưởng phòng hóa đá cùng lúc, đông thời những nhân viên khác cũng cấm khẩu. Lão trưởng phòng không hiểu, tưởng Duy Minh vẫn còn ôm hận mấy lần ông ta đối xử không tốt với nó nên cố ý gài bẫy mình! Nếu Thế Long nghĩ lão cố tình chơi xỏ, không thả Duy Minh, không để nó gọi điện cho hắn thì chẳng phải lão ta sẽ tiêu đời ư?

Bên này chị Lan thư kí mắt cũng đã ngân ngấn nước, "Xem ra, tiền thưởng tháng này của mình… tiêu rồi!"

Thế Long hôm qua vừa có chuyện gấp bỏ Duy Minh lại giữa chợ nên phải bỏ đi, bắt máy bay bay vội ra nước ngoài, vừa hạ cánh đã cố ý gọi cho nó nhưng đáp lại là giọng nói vô cùng ngọt ngào của cô nhân viên tổng đài "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…", hắn đã thử lại mấy lần nhưng vẫn không được, nên bất đắc dĩ mới gọi về nhà thì bà nội nói Duy Minh không về, hắn vừa đau đầu vừa nghe bà nội lải nhải vụ cháu dâu bỏ nhà đi đêm đi hôm, bla bla…

Thế Long đành ngậm ngùi đợi đến tối gọi đến công ty để gặp Duy Minh, hắn trằn trọc suốt buổi chỉ mong cho trời mau tối (À, do Thế Long đi Mỹ nên lệch múi giờ đó mà).

Ở AJ vừa mới sáng sớm thì chị Lan thư kí đã nhận được cuộc gọi của Tổng giám đốc, bảo có chuyện muốn gặp Duy Minh, muốn cậu ta đích thân gọi lại. Kết quả là đã gần nửa buổi sáng qua đi nhưng cậu nhóc Duy Minh này vẫn thản nhiên không thèm gọi. Còn Thế Long vẫn vô cùng bực tức, liên tục gọi điện thoại hối thúc.

Chị Lan tuy đã đoán già đoán non chắc vợ chồng nhà này đang có giận lẫy gì đây nhưng chỉ biết đau khổ chịu đựng bị kẹp giữa hai thế lực mà không dám nói.

"Duy Minh, em nể tình chị, thương cho đồng lương eo hẹp của chị mà gọi điện cho Tổng giám đốc đi mà." Chị Lan chỉ còn nước năn nỉ nó mà thôi.

Duy Minh đang suy nghĩ không biết nên từ chối thế nào thì cửa phòng họp sực mở, anh chàng trợ lý của Thế Long chạy ào vào trong, thở hổn hển nói: "Duy Minh, Tổng giám đốc ra lệnh cho cậu lập tức gọi lại cho anh ấy!"

Nó đang ngồi trầm tư nghe thấy thế liền tức thêm, "Cái gì? Còn dám ra lệnh cơ à? Được!" Ánh mắt Duy Minh ánh lên tia nhìn xảo trá, ung dung nói "Ồ, thế à? Anh nói với Tổng giám đốc là đang họp, chắc họp tới chiều mới xong đó!"

Duy Minh vừa dứt lời thì mọi người đều giật bắn mình. Chắc mọi người đang thắc mắc "Huỳnh Duy Minh hôm nay bị trúng gió gì thế? Dám to gan như thế?". Nó phớt lờ biểu cảm của mọi người, đánh mắt qua nhìn chị Lan. Chị Lan mặt mày trắng bệch thấy ánh mắt của nó liền lắc đầu ngoày ngoạy, chuyện tày trời này Duy Minh tự làm đi em, chị mà làm giúp em sẽ bị An Tổng chém chết mất!

Sau một hồi đấu tranh tâm lý, người hi sinh "bị chém" chính là anh chàng trợ lý.

"Alo, Tổng giám đốc, cậu Duy Minh nói đang họp, chắc tới chiều…" Anh ta đang nói, hai chữ "mới xong" còn chưa kịp nói thì đầu dây bên kia đã vang lên tiếng "tút tút" lạnh tanh.

Không ai nói ai mọi người đều rơi vào trạng thái hóa đá, không khí lạnh lập tức tràn về khiến ai nấy đều phải rùng mình, chỉ có Duy Minh là trong lòng đang đắc ý.

Nhưng phòng họp không yên lặng được lâu, 30 giây sau đến lượt điện thoại của trưởng phòng Khoa reo lên liên tục, nhìn màn hình nhấp nháy hai chữ "An Tổng", sắc mặt lão ta liền biến sắc.

"Tan Họp!" Chưa nhấc máy , lão đã tuyên bố chắc như đinh đóng cột, sau đó ôm tập tài liệu hoảng loạn bỏ chạy, trước khi ra khỏi phòng mọi người nghe loáng thoáng lão ta nói qua điện thoại "…Vâng, tan họp rồi, tan họp rồi"

Lần này đến điện thoại bàn trong phòng họp réo inh ỏi, chị Lan sợ sệt nhấc máy nghe: "Alo…"

"Alo, chị Lan hả, Tổng giám đốc lại vừa gọi đến…"

"Em nối máy lên phòng họp phòng nhân sự ngay cho chị!"

Chị Lan nói chắc nịch rồi ấn vội điện thoại vào tay nó rồi bỏ chạy, mọi người trong phòng họp thấy vậy cũng ào ạt chạy ra ngoài như sắp có bão tới. Chẳng mấy chốc căn phòng chỉ còn lại một mình nó đứng trơ trọi với cái điện thoại trên tay. Tự nhiên không còn ai bên cạnh thì dũng khí từ sáng tới giờ cũng biến đi đâu mất tiêu.

Duy Minh rụt rè alo, Thế Long nôn nóng từ sáng đến giờ mới nghe được giọng của nó, câu đầu tiên hắn hỏi là: "Sao em tắt điện thoại?"

Duy Minh chớp chớp mắt "Ồ, hết pin."

"Mail không trả lời?"

"Không thấy, chắc mạng bận."

"Cũng không gọi lại cho anh?"

"Sáng nay bận lắm."

"..." Bên kia im lặng, Duy Minh đang suy nghĩ xem có nên tiếp tục giả lạnh lùng không, hay là tha cho hắn lần này thì nghe thấy tiếng cười rất khẽ bên kia.

Duy Minh đơ lưỡi, bực bội. Mình đang giận mà, sao lại cười chứ?

"Không được cười." Nó nhe răng, chỉ muốn cắn chết người ở đầu dây bên kia, Duy Minh rất nghiêm túc, rất nghiêm túc... giận Thế Long, sao lại cười được chứ?

Kết quả, Thế Long chỉ thản nhiên đáp lại một câu, "Duy Minh, em đang ghen."

Duy Minh hậm hực vì mình đã bị lật tẩy, nhưng chưa biết phản pháo thế nào thì Thế Long đã nói tiếp: "Chuyện hôm qua khi nào về anh sẽ giải thích với em, nhưng bây giờ đã khiến cho An phu nhân chịu nghe điện thoại vậy không biết An phu nhân đã hết giận chưa?"

Duy Minh nghe đến ba chữ "An phu nhân" thì ngượng chín cả mặt, may mà phòng họp bây giờ chỉ còn một mình nó. Trong khi Duy Minh còn đang ấp úng thì giọng Thế Long lại dịu dàng vang lên: "Duy Minh…"

Hắn đang nói thì hơi dừng lại một chút, bên này Duy Minh nín thở chờ Thế Long nói tiếp…

"…Anh chưa bao giờ cảm thấy trái tim của mình đập nhanh như nói chuyện với em, anh cũng chưa bao giờ bảo em nhận trái tim của anh, anh cũng chưa từng xin ngọn gió trong tim em thổi về phía anh, nhưng ít ra cũng đừng gạt anh ra ngoài cuộc sống của em. Nếu em làm vậy sẽ làm anh rất buồn ấy, anh sẽ đợi đến ngày nào đó ngọn gió trong tim em sẽ mãi mãi thổi về phía anh"

Duy Minh chưa bao giờ nghe Thế Long nói một câu vừa dài vừa mùi mẫn đến như vậy, nó gần như hóa đá rồi mới lí nhí trả lời: "Thế Long, em nhớ anh"

Sau khi nghe câu nói này, lần đầu tiên Thế Long thấy mình bại trận chỉ vì một câu nói. Đúng, một câu nói từ người mình yêu thương dù nhẹ nhàng đến đầu cũng khiến hắn đầu hàng không điều kiện…

Phải… Thế Long, em nhớ anh – Duy Minh, anh nhớ em…

CHƯƠNG 39 (PART I)

Kết thúc cuộc gọi với Thế Long, Duy Minh bước ra khỏi phòng họp mà cả người lâng lâng như đi trên mây. Mọi người thấy sắc mặt tươi tỉnh của nó cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, nhân viên của AJ bắt đầu có một cái nhìn mới: "Hóa ra Tổng giám đốc uy minh thần vũ vẫn có người có thể trị được!"

Sau khi ngắt máy, điện thoại di động của Duy Minh quả nhiên… hoạt động lại được! Vốn dĩ sáng giờ nó vẫn đang sạc nhưng biết Thế Long sẽ gọi nên chỉ sạc mà không thèm mở máy. Bây giờ, với 1 câu mà Thế Long đã hoàn toàn khiến bao nhiêu giận dỗi của nó đổ sụp nên điện thoại hoạt động trở lại bình thường cũng là điều dễ hiểu.

Sau khi mở máy, tin nhắn gửi đến tới tấp, mười mấy tin nhưng chỉ một nội dung: "Nhận được tin nhắn này gọi lại cho ngay!". Đương nhiên chủ nhân của những tin nhắn đó không ai khác ngoài Thế Long… Nhưng khoan, số nào lạ hoắc cũng nhắn tin này cho mình vậy ta?

Cũng nội dung y chang như của Thế Long nhưng số này nhìn lạ quá, Duy Minh tò mò liền nhấc máy gọi lại. Hồi chuông thứ nhất vừa reo lên thì đầu dây bên kia đã bắt máy, cứ như là đang chờ nó gọi đến là bắt ngay vậy.

Nhưng điều bất ngờ hơn vẫn còn chờ phía trước, hóa ra chủ nhân số điện thoại đó là Đầu Đinh.

+++

Kết thúc cuộc nói chuyện, Duy Minh đến xin phép trưởng phòng được nghỉ nửa buổi với lí do giải quyết chuyện cá nhân. Đương nhiên chuyện ban nãy vẫn còn ám ảnh nên lão trưởng phòng Nhân gật đầu cái rụp, thậm chí còn xông xáo tiễn nó ra đến tận cửa thang máy.

Trở lại chuyện của Đầu Đinh, lúc nghe giọng của cậu ta qua điện thoại Duy Minh vẫn còn ngờ ngợ, nhưng sau đó cậu ta liến thoắng nhận mình là Đầu Đinh, rồi kể chuyện học hành xa khó khăn cực khổ thế nào, mà trọng tâm nhất là nói hôm nay lâu lâu mới được về thăm nhà mà bà đã đi đâu mất tiêu, ông anh quý hóa thì đi công tác, chỉ có thể liên lạc được với một mình Duy Minh nên một mực đòi nó xin nghỉ việc gặp cậu ta một chút. Còn Duy Minh vốn dễ mềm lòng, nên trước tình cảnh tội nghiệp đó của Đầu Đinh đã bị mắc mưu và bây giờ đang đứng trước cửa AJ chờ cậu ta đến rước.

Duy Minh đứng suy nghĩ miên man một hồi thì chiếc xe hơi thể thao đã thắng cái két trước cửa AJ, chiếc xe quay một vòng 90 độ đẹp mắt rồi cánh cửa xe bật mở, một chàng trai từ trên xe bước xuống.

Suýt chút nữa nó đã không nhận ra Đầu Đinh, nhìn "cậu nhóc" lúc trước bây giờ thay đổi nhiều quá, da có vẻ đen đi, thân hình rắn chắc hơn, nét công tử lúc trước đã vơi đi rất nhiều mà thay vào đó là chút gì chững chạc pha lẫn phong trần! Trong lúc Duy Minh đang mải miết suy nghĩ thì Đầu Đinh đã đi đến bên cạnh, nhìn nó cười tươi tắn.

- Hì, lâu quá hông gặp! – Duy Minh cười tươi đáp lại.

- Ạch, lâu quá không gặp mà chỉ nói vậy thôi hả? Dùng hành động chứng minh đi chớ! – Đầu Đinh nói chưa dứt lời đã ôm chầm lấy nó.

- … - Duy Minh bất ngờ không kịp phản ứng gì thì đã bị ôm chầm, vài người qua lại nhìn cả hai như thú lạ. Một số không biết mặt Đầu Đinh hoặc nhìn cậu ta thay đổi quá nên có lẽ không nhận ra, nhìn nó và "chàng trai lạ" đó chắc đang tưởng Tổng giám đốc phu nhân ngoại tình nên nhìn chằm chằm.

Duy Minh bị nhìn như vậy cảm thấy khó chịu nhưng cái ôm của Đầu Đinh chặc quá nên nó không thể phản kháng, phải mất một lúc sau cậu nhóc mới chịu buông nó ra. Nhưng nó chưa kịp nói gì thì đã bị Đầu Đinh lôi lên xe, mà hình như máu ngang ngược là máu di truyền của nhà họ An, từ ông anh đến cậu em, bây giờ Đầu Đinh không thèm hỏi nó muốn đi đâu mà đã chạy xe thẳng một mạch vòng vèo khắp phố, vừa đi vừa trò chuyện rất xôm tụ.

Duy Minh bắt đầu trở lại chuyện chính, hỏi thăm việc học tập của Đầu Đinh rất ra dáng 1 "anh dâu" mẫu mực:

- Đầu Đinh, học hành sao rồi?

- Òm… chán lắm! – Cậu nhóc không ngại ngần nói thẳng.

- Sao vậy? Phái cố học chớ. – Duy Minh tiếp tục quan tâm.

- Nhưng vừa học vừa nhớ ai kia mệt lắm!

Lần này Đầu Đinh nói thật mà khiến Duy Minh đơ lưỡi, nó thừa biết ai kia của Đầu Đinh là ai, nên "ai kia" một lúc lâu sau đó chỉ có thể im lặng cười trừ.

Chiếc xe thể thao chạy một hồi hình như đã ra đến ngoại thành! Đến giờ Duy Minh mới hốt hoảng hỏi đang đi đâu vậy, Đầu Đinh mới xoay qua nhìn nó mỉm cười: "Tới rồi còn hỏi gì nữa, hehe"

Duy Minh chưng hửng nhìn ra bốn phía, ồ, Đầu Đinh đã đỗ xe trên con đường sát biển, cậu nhóc đã xuống xe tự bao giờ, bây giờ đang đứng sát cái lan can cố rướn người ra ngoài. Duy Minh không biết Đầu Đinh đến đây làm gì nhưng cũng chầm chậm xuống xe đi đến bên cạnh.

Gió biển thổi lồng lộng, hất tung mái tóc của nó và Đầu Đinh, ánh nắng buổi trưa gay gắt như đổ lửa. Nhìn qua nhìn lại cả đoạn đường vắng tanh, mà cũng đúng thôi, giờ này người ta ở trong nhà trốn nắng còn không kịp nữa chứ có ai rảnh như hai người bọn nó đâu.

Cả hai cứ đứng đó ngắm cảnh biển xa lâu thật lâu, đến khi mồ hôi nhễ nhại mới chịu lên xe quay về. Lần này Đầu Đinh cũng không thèm hỏi ý kiến nó đã chạy thẳng về nhà họ An. Đến lúc Duy Minh sực tỉnh thì chiếc xe đã đỗ trước nhà, nó vô tình lại rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Suốt đêm qua nó không về nhà mà cũng không nói một tiếng, vào nhà tám, chín phần sẽ bị mắng. Haizzz, thôi thì đã đến trước cửa rồi "cũng liều nhắm mắt đưa chân" chứ biết sao bây giờ.

Vào nhà thì thấy bà nội đã ngồi ở phòng khách, nhâm nhi tách trà cùng mấy bà bạn tâm giao. Nghe tiếng mở cửa, An lão phu nhân ngước mặt lên thấy Thế Huy đôi mắt liền sáng rực, lật đật chạy lại hỏi han, kéo vào nhà, bỏ lại Duy Minh đứng ở phía sau xem nó như người vô hình.

Duy Minh đã khá quen với cảnh tượng này nên cũng không thèm để tâm, chỉ lẳng lặng đi về phòng, trong lòng cũng thầm cảm ơn Đầu Đinh đã cứu nó khỏi một màn đấu võ mồm với bà nội. Nói vậy cũng đúng, lần này có Đầu Đinh đi học xa về nên An lão phu nhân cũng không còn tâm trí soi mói việc nó bỏ nhà hôm qua không về. Tóm lại, Duy Minh không thèm chấp bà ta đối với mình tốt hay xấu, chỉ chậm chạp đi lên lầu rồi tắm rửa thật sảng khoái.

Lúc nó bước ra từ phòng tắm thì thấy Đầu Đinh đang đứng bên ngoài chờ nãy giờ, cậu nhóc nhìn nó thoáng thẩn thờ rồi sau đó cất giọng trầm ấm: "Xuống nhà ăn cơm đi"

Duy Minh không cần suy nghĩ đã lắc đầu từ chối, nó không muốn lâu lâu Đầu Đinh về phải thấy cảnh mình và bà nội chí chóe cãi nhau, như vậy là vô tình khiến cậu ta rơi vào thế khó xử nữa.

Nhưng Thế Huy không hiểu cho những gì nó đang suy nghĩ, cậu nhóc cứ nằng nặc kéo tay nó đi xuống lầu.

Tính ra cũng không phải một mình nó biết lo cho Đầu Đinh khó xử mà bà nội cũng vậy, cả bữa ăn nó và bà dù không tỏ ra thân thiết gì nhưng cũng không đến nỗi cạnh khóe nhau như mọi khi.

Ăn xong Duy Minh bị Đầu Đinh lôi đi dạo phố, rồi đi xem phim, ăn kem,… làm nó liên tưởng đến thời học sinh, cái thời cùng tung tăng với đám bạn. Cả buổi tối vui vẻ trôi qua rất nhanh, cả hai đi dạo trên những con phố nổi tiếng nhất thành phố Trung tâm này, cùng nhau xem một bộ phim hài kinh điển rồi cùng ăn kem ốc quế, hai đứa mà ăn đến bốn cây kem no căng cả bụng. Duy Minh phải công nhận là lâu rồi mình mới có dịp chơi một tối vui đến vậy, cảm giác vui chơi hòa mình cùng dòng người trên phố khiến nó bất chợt nhớ đến Quốc Bảo, nhớ đến Thế Long rồi xoay qua thấy bên cạnh mình đang là Đầu Đinh nhìn nó cười tít mắt… lòng nó chợt lao xao không tránh khỏi mang ba người bọn họ lên bàn cân so sánh… Quốc Bảo chỉ còn trong miền hoài niệm, Đầu Đinh nhìn rất gần, đi bên cạnh rất vui nhưng cũng rất xa; còn Thế Long? Phải chăng đây mới là định mệnh của nó? Đó là câu hỏi ám ảnh nó từ lúc chuẩn bị về cho đến khi chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, Đầu Đinh cùng nó ăn sáng rồi hộ tống nó đến AJ. Nhưng làm việc chưa được bốn tiếng đồng hồ thì Đầu Đinh đã gọi điện thoại cho nó, bắt nó phải xin nghỉ sớm để cùng cậu ta mua đồ nhưng mua gì thì nhất định không chịu nói. Báo hại nó đành mặt dày mon men lại gần trưởng phòng xin nghỉ nữa buổi nữa. Và cảnh tượng hôm qua lại lặp lại, tức là trưởng phòng không cần suy nghĩ gật đầu như gà mổ thóc, tận tình tiễn nó ra tận thang máy rồi lần này còn bấm nút giùm nó nữa chứ. Những hành động nịnh nọt lộ liễu kiểu này khiến nó đứng trong thang máy mà nổi da gà cả lên.

Hôm nay Đầu Đinh còn nhanh gọn lẹ hơn cả hôm qua, nó xuống tới nơi thì chiếc xe thể thao đã đậu sẵn tự bao giờ. Để tránh sự xì xầm bàn tán của mọi người, Duy Minh chọn cách mau chóng bước lên xe rồi ra hiệu cho Đầu Đinh chuồn khỏi đây thật nhanh.

Sau khi đã yên vị lên xe rồi thì Duy Minh mới biết là nhị thiếu gia của chúng ta ở nhà buồn, không có gì làm nên mới giật ngược giật xuôi nó bỏ làm để đi chơi cho khuây khỏa. Tính ra thì Duy Minh cũng ham vui nhưng nhận lương của công ty mà trốn việc đi chơi như vậy tính ra lương tâm cũng có chút cắn rứt. Nhưng ngay sau đó nó tự biện hộ rằng giúp nhị thiếu gia của AJ vui lên cũng xem như là cống hiến cho công ty rồi còn gì. Nên với tư tưởng đó nó đã nhanh chóng gạt cái lương tâm bị cắn rứt sang một bên để mà vui chơi giải trí.

Bất chợt, Duy Minh ngước mặt lên nhìn bầu trời trong xanh không một gợn mây, lòng thầm cảm thán: "Trời hôm nay thật đẹp!"

+++

Nhưng nó quên rằng ông cha ta thường bảo trời quang mây tạnh trước khi bão tới. Mà cụ thể là trong văn phòng Tổng giám đốc AJ có một siêu bão đang hoạt động, gió cấp 14, 15 giật cấp 15, 16; biển động dữ dội… Siêu bão đó mang tên An Thế Long.

Chuyện là thế này, từ khi kết thúc cuộc gọi với em xã của mình, Thế Long tràn đầy tinh lực lao vào giải quyết 1 số vấn đề còn lại để sáng hôm nay bắt chuyến bay sớm nhất về nước. Vốn dĩ không bảo Duy Minh ra đón là vì muốn cho nó một bất ngờ, nhưng trái lại Duy Minh mới là người cho hắn bất ngờ, hết bất ngờ này đến bất ngờ khác.

Đầu tiên, hắn vốn nghĩ Duy Minh giờ này chắc chắn đang ở công ty nên từ sân bay hắn chạy thẳng về đây mà không thèm về nhà, kết quả là phòng nhân sự cho biết là cậu nhóc đã xin nghỉ nửa buổi! Sau đó, Thế Long sắc mặt không tốt lắm mới gọi điện thoại cho Duy Minh, điện thoại reo liên tục nhưng không ai bắt máy. Đến cuộc gọi lần thứ 12 thì cái Iphone 5 mới cáu đã có một cụ "hôn" tường với tốc độ ánh sáng và… vỡ vụn.

Thế Long hít thở sâu mấy cái rồi kêu thư kí gọi về nhà, kết quả là ngoại trừ thông tin Duy Minh đi làm từ sớm, hắn còn nhận được tin là thằng em quý hóa của mình mới về ngày hôm qua. Nghe tin này hắn khẽ nhếch mép, đúng là anh em một giuộc, ông anh đã gian manh thì thằng em sao hiền cho được.

Hôm qua đúng lúc Thế Long điện thoại cho em mình, hỏi Thế Huy có cần mua thứ gì không để hắn mua cho, đồng thời còn nói thêm hắn đang ở Mỹ. Thế Huy "hí hửng" đáp không cần mua gì đâu, ngoài ra còn chúc anh công tác vui vẻ. Ai dè thằng em này đã chớp lấy thời cơ, lợi dụng lúc mình vắng nhà đã về cuỗm Duy Minh đi chơi suốt hai hôm nay. Đúng là thằng em này không đề phòng không được.

+++

Trở về với siêu bão tại phòng Tổng giám đốc, cuộc họp bất ngờ này đã kéo dài hơn 1 tiếng đồng hồ, rõ ràng là điều hòa nhiệt độ vẫn hoạt động bình thường nhưng các lãnh đạo của công ty liên tục đổ mồ hôi hột, khăn tay lau mồ hôi của họ có thể vắt ra một đống nước.

Từ cuối tháng đến giờ doanh thu tăng đều, không có khách hàng nào phàn nàn, xã hội trị an cũng rất tốt, nhưng không hiểu sao Tổng giám đốc lại đùng đùng nổi giận, triệu tập 1 cuộc họp khẩn cấp, hay nói đúng là cuộc họp "giận cá chém thớt" điển hình. Mà người hiểu rõ nội tình nhất chính là cô Lan thư kí và trưởng phòng Khoa. Cả hai khẽ chấm mồ hôi trên trán mà lòng thầm than thở: "Duy Minh ơi là Duy Minh, cậu bỏ đi đâu rồi hả? Điện thoại cũng không nghe…"

Hai người bọn họ đang lơ đễnh thầm cầu cứu Duy Minh thì nghe tiếng hét của Tổng giám đốc: "Nói!"

Mệnh lệnh chỉ duy nhất một động từ nhưng âm lượng, ngữ điều cực kì hùng hổ, báo hại trưởng phòng kế hoạch suýt nữa té khỏi ghế, ông ta lẩy bẩy giải thích một số vấn đề tại sao chuỗi cửa hàng thức ăn nhanh tăng trưởng chậm đi đôi chút.

Nhưng cái "đôi chút" ở đây của AJ vẫn còn là mức tăng trưởng đáng mơ ước của nhiều tập đoàn khác, không thể trách trưởng phòng kế hoạch được, có trách là trách tại sao Duy Minh lại mất tăm mất tích ngay lúc này.

"Rầm!" Cái bàn trong phòng họp ngay lập tức nhận được một cái "nựng yêu" của Thế Long. "Sao ngay khi phát sinh không khắc phục ngay mà để ảnh hưởng đến tăng trưởng như vậy? Tôi thuê các người ngồi đây để ăn không ngồi rồi thôi sao?"

"Không… Không phải, Tổng giám đốc, thực xin lỗi, thật sự là bởi vì…" Trưởng phòng Kế hoạch kỳ thật rất muốn quỳ xuống, kêu oan: "Oan uổng quá, đại nhân, thảo dân oan uổng!"

"Im miệng! Dù hiện giờ ông xin lỗi một trăm lần thì có thay đổi được gì không?" Ánh mắt lạnh như băng của Thế Long bắn thẳng vào người đối diện: "Mà ta cũng không muốn lại nghe ông ấp úng mấy lời vô nghĩa làm gì, lập tức điều tra cho tôi! Trong thời gian ngắn nhất đưa lên một báo cáo ‘miêu tả chi tiết, rõ ràng, minh xác’!" Nói xong, hắn tức giận đuổi cổ tất cả mọi người ra khỏi phòng họp.

Vừa nghe mệnh lệnh đuổi người mà ai nấy như nghe tiếng mùa xuân về, nhưng bề ngoài vẫn giữ vẻ mặt như không lục tục kéo ra ngoài. Vừa ra khỏi phòng Tổng giám đốc ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm, riêng trưởng phòng Khoa và thư kí Lan giao tiếp bằng ánh mắt:

- Cô gọi cậu Duy Minh đi, nếu không đại họa sẽ còn ập xuống.

- Sao ông không gọi?

- Tôi gọi cậu ta không nghe nên mới bảo cô!

- Vậy cậu ta nghe tôi gọi chắc? Đến cả giám đốc gọi còn không nghe thì tôi với ông gọi có ích gì?

Từ đó cả hai thôi giao tiếp bằng ánh mắt, mạnh ai trở về công việc của người đó.

CHƯƠNG 39 (PART II)

Trong phòng Thế Long vẫn còn rất tức giận, nhấc điện thoại bàn trong phòng lên gọi cho Duy Minh… Tút… Tút… Tút… Vẫn không có ai bắt máy! Hắn tức giận dập máy, nhưng một phút sau không kìm được lại gọi lại lần nữa, lần này chưa đầy một hồi chuông hắn đã nghe được giọng nói của Duy Minh: "Alo?"

"Sáng giờ em đi đâu vậy?" Thế Long giận lẫy.

"Em…" Duy Minh hơi bất ngờ khi nghe giọng nói của Thế Long, vì đây là số điện thoại bàn nên nó không biết là ai. Nhưng không đợi nó giải thích thì Thế Long đã ra lệnh "Anh muốn thấy mặt em ở AJ nhanh nhất có thể!"

"Tút tút tút…" Duy Minh định nói gì đó nhưng đối phương đã cúp máy cái rụp, nó đành nhăn mặt xoay qua nhìn Đầu Đinh kêu cậu ta đưa mình về AJ ngay.

+++

Văn phòng rộng rãi, không gian yên lặng, chỉ nghe tiếng giở tài liệu và tiếng máy lạnh chạy rì rì. Thế Long đang ngồi trên bàn xem tập hợp đồng từ đối tác. Mà đại diện kí hợp đồng với hắn là một cô gái xinh đẹp, thân hình bốc lửa. Trái với Thế Long chỉ chăm chú xem tài liệu thì cô ta từ đầu đến cuối chỉ chăm chú nhìn hắn mà thôi.

Vốn dĩ cô quản lý xinh đẹp này định dùng mĩ nhân kế nhưng đã mấy lần cố tình chỉnh lại áo ngực nhưng vẫn không thể thu hút được sự chú ý của Thế Long nên liền đánh bạo lên tiếng: "Tổng giám đốc, anh thấy hợp đồng này có được không?"

Thế Long tới lúc này mới rời mắt khỏi tập hợp đồng, nhưng vừa ngẩng mắt lên liền thấy cảnh tượng cô nàng lẳng lơ chỉnh lại áo ngực lần nữa, còn cố tình kéo dài chữ "có được không?" nữa chứ! Khuôn mặt tuấn tú trầm xuống, hắn đặt bản báo cáo lên bàn: "Xem ra cô đã không có ý thảo luận, một khi đã như vậy ta cũng không muốn lãng phí thời gian, cô về đi!" Thế Long cực kì chán ghét những kẻ không phân biệt được công tư. Cái loại không có kỹ năng này mà cũng leo được lên chức Quản lý, Thế Long đối với đối tác này có chút thất vọng rồi.

Đột nhiên mọi chuyện chuyển biến như thế khiến cô nàng quản lý đó trợn tròn mắt không tin chiêu trò kí hợp đồng "bách phát bách trúng" này của mình lại thất bại? "Ngài… ngài.."

Hắn liếc mắt: "Tôi không có thời gian tiếp trò với cô!" Nếu không vì cô ta là con gái, hắn đã trực tiếp đá ra khỏi cửa phòng.

Thế Long đứng dậy, cô ta càng hoảng loạn, điều đó có nghĩa ả không ký được hợp đồng này, làm sao có thể trở về? Cô ta liền đánh bài liều thừa dịp Thế Long sơ hở, nhào vào lòng hắn nói giọng nũn nịu "Đừng vô tình như thế. Chúng ta bàn lại được không? Em tuyệt đối sẽ không làm ngài thất vọng!" Hai tay ôm chặt lấy Thế Long, gương mặt nhích gần, vuốt ve cánh tay rắn chắc của hắn.

" Cút ngay!" Thế Long tức giận ngút trời, hất cô ta ra khỏi cơ thể mình rồi lấy khăn tay lau lau mấy cái, ra chiều kinh tởm.

+++

Sáng sớm Đầu Đinh đã đưa nó đi chơi lung tung khắp nơi, nó để điện thoại trong túi, lại đi những nơi đông đúc ồn ào nên điện thoại đến cũng không hay. Đến khi ngồi uống nước nó mới để ý thấy điện thoại mình có gần 30 cuộc gọi nhỡ, Thế Long có, chị Lan có, cả trưởng phòng cũng có. Duy Minh tá hỏa định gọi lại cho từng người thì đúng lúc Thế Long gọi đến. Sau đó nó mới giục Đầu Đinh đưa mình về AJ.

Vừa đặt chân vào AJ nó đã bắt gặp ánh mắt mừng rỡ của mọi người, đặc biệt là trưởng phòng Khoa và chị Lan còn mỗi người nắm một tay kéo nó chạy như bay lên tầng 40. Vừa đi vừa khấn thầm: "Bão tan, bão sắp tan rồi…"

Thang máy dừng lại ở tầng 40, mọi người đã nghe tiếng hét của Tổng giám đốc trong phòng vang ra: "Cút ngay!" khiến cả 3 người bọn họ suýt chút nữa rớt tim ra ngoài. Bọn họ sáu mắt nhìn nhau, đồng thanh hỏi: "Chuyện gì nữa vậy?". Nhưng chưa kịp suy nghĩ gì thì cửa phòng đã bật mở, cô quản lý của đối tác mặt mày trắng bệch đi ra khỏi phòng. Đến lúc này Duy Minh đã bị chị Lan đẩy đến trước cửa phòng Tổng giám đốc.

Vừa bước vào trong nó đã thấy Thế Long sắc mặt tức giận, nó hơi run sợ "Không lẽ mình bỏ đi có chút xíu mà đã chọc giận Tổng giám đốc vậy ư?"

Còn Thế Long vừa thấy nó đứng ngây ngốc ngoài cửa thì sắc mặt tốt lên năm phần, chậm rãi đứng dậy đi về phía nó kéo nó ôm chặt vào lòng. Miệng hắn dịu dàng nói nhưng cánh tay vẫn siết chặt: "Ngốc, về đây nhanh nhất có thể của em mất cả tiếng đồng hồ hả?"

"Ặc ặc, anh thả lỏng ra một chút. Em sắp không thở được rồi đây này!" Thế Long dùng dằng nới lỏng vòng tay mình ra, Duy Minh mới nói tiếp: "Tại em biết anh giờ này vẫn chưa ăn cơm nên lúc nãy bên dưới có lấy chút đồ ăn cho anh nè"

Đến lúc này hắn mới để ý nhìn xuống thấy Duy Minh đang cầm cặp lồng cơm trên tay, một niềm vui nhỏ bé len lỏi trong lòng khiến Thế Long nở nụ cười dịu dàng.

Nãy giờ chị Lan và trưởng phòng Khoa đứng ngoài… rình thấy cảnh tượng này liền tủm tỉm cười, bọn họ không hẹn mà cùng xoay lại nói "Bão tan rồi!", cười hí hí rồi mới chịu đóng cửa đi ra chỗ khác.

+++

Duy Minh tất bật bày đồ ăn ra cái bàn nhỏ để dành tiếp khách, các món ăn cũng thanh đạm thôi nhưng do chính tay nó bày ra nên cái nào Thế Long nhìn cũng rất vừa mắt… nhưng "món" vừa mắt hắn nhất lại chính là nó. Trong lúc Thế Long đang suy nghĩ thì Duy Minh đưa cốc nước chanh đến trước mặt hắn: "Anh uống đi, nước mật ong chanh đó, lúc nãy ở dưới em tranh thủ làm cho anh đó"

"Chút nữa anh uống" rồi Thế Long đặt ly nước xuống, chồm người qua ngấu nghiến đôi môi nhỏ nhắn của nó. Bàn tay của hắn không chịu để yên đã bắt đầu lần mò mở hết các cúc áo của nó. Trong lúc thở gấp, Duy Minh vẫn hổn hển hỏi: "Anh định làm gì?"

"Em nói đi!" Thế Long nháy mắt, thuần thục kéo rớt cà vạt rồi vứt xuống đất.

Thế Long ôm trọn nửa thân trên trần trụi của nó, đầu lưỡi tham lam liếm láp thân thể mềm mại trước mắt. Duy Minh bất lực run rẩy, đầu óc trống rỗng, căn bản không thể suy nghĩ, chỉ có thể gắt gao ôm chặt hắn.

Thế Long càng dùng sức hôn mút, đôi môi không ngừng đi xuống… Hắn nhìn khắp văn phòng, rồi ôm lấy nó đi đến bàn làm việc. Vung tay lên, quét sạch đống đồ, rồi đặt nó lên trên. Lần đầu tiên Thế Long phát hiện ra công dụng mới của bàn làm việc, đó là rất vừa vặn để đặt em xã bé nhỏ của hắn lên.

Duy Minh chưa kịp định thần đã bị đôi môi nghịch ngợm của hắn khóa chặt đôi môi của mình lại, chẳng mấy chốc căn phòng như chìm trong biển lửa dục vọng.

"Duy Minh, mấy ngày nay có nhớ anh không?" Thế Long cười bí hiểm, càng nhìn càng mê hoặc.

"Em… Anh…" Duy Minh cắn môi, thân thể khô nóng, vặn vẹo, áp sát người hắn.

"Có nhớ không?" Hắn lùi lại, cố tình đưa vật đàn ông đang cương cứng chạm nhẹ lên bụng nó.

Nhưng đúng lúc gay cấn này hắn lại làm rớt xấp tài liệu còn sót lại trên bàn, âm thanh này khiến chút lí trí còn lại của Duy Minh bừng tỉnh, nó vội vàng vùng dậy và ý thức được đây là công ty nên vội vàng cắn lên vai Thế Long một cái: "Đây là công ty đó, nhỡ có người vào thì sao?". Nói rồi nó leo xuống bàn, nhanh chóng mặc quần áo vào.

Thế Long khó chịu nhìn Duy Minh đã mặc xong quần áo, "đói ăn" mấy ngày nay mà cơm dâng tới miệng rồi lại bị sặc ra, thôi thì hắn cũng nén ấm ức xuống, mặc quần áo vào rồi cùng Duy Minh ngồi vào bàn ăn cơm

+++

Thế Long không cho Duy Minh ra khỏi phòng khi hắn đang làm việc, báo hại Duy Minh thấy tù túng vô cùng, chân tay thì thừa thãi; còn hắn cứ làm việc chưa được năm phút lại ngước mặt lên nhìn nó một lần, hiệu suất làm việc quả là giảm hơn phân nửa.

Trước tình hình này, Thế Long đành tan sở sớm, hắn dắt tay nó ra khỏi AJ. Hắn không nói gì nhưng lẳng lặng đánh xe ra khu chợ lần trước, lúc xe dừng lại Duy Minh bất ngờ không nói nên lời, niềm hạnh phúc và xúc động chợt trào dâng trong lòng nó.

Thế Long kéo tay nó đi vào chợ, cùng nó mua hết món này đến món khác, rau củ, trái cây, thịt cá, trứng sữa,… đủ cả. Suốt buổi đi chợ, Thế Long cứ nắm chặt lấy tay nó không chịu buông ra, Duy Minh thì vừa ngại nhưng cũng vừa ngập tràn trong hạnh phúc, gương mặt nó hồng hồng dưới ánh nắng của ngày tàn thật rạng rỡ.

Lúc cả hai lên xe ra về thì trời cũng chuẩn bị sụp tối, lúc chuẩn bị mở cửa xe, Thế Long bất ngờ nhìn sâu vào mắt nó, dịu dàng hỏi:

"Tại sao không hỏi anh gì cả?" Thế Long muốn nhắc tới lời hứa sẽ giải thích cho Duy Minh nghe, nhưng cả ngày hôm nay hắn không kể mà nó cũng không hỏi nên có chút tò mò.

"Vì anh nói lúc nào cũng phải tin anh. Em rất muốn hỏi, rất muốn… khóc, nhưng vì em đã hứa là sẽ luôn tin anh..." Duy Minh đang trả lời bất ngờ sụt sịt khiến hắn lóng ngóng. Đúng là cậu nhóc thật mong manh mà, lại ngốc nữa chứ. Thế Long giang tay ra ôm chặt nó vào lòng, càng nghĩ càng thấy người trong lòng mình thật đáng yếu, đáng che chở.

+++

Đi chợ xong Thế Long không đưa nó về nhà họ An mà đưa về nhà riêng của mình, tuy bề ngoài nó là bây giờ về đó rất xa, về đây cho tiện nhưng thật ra là vì để tránh "nanh vuốt" của thằng em quái quỷ nên phải đưa Duy Minh về đây cho an toàn.

Nhưng Duy Minh ngốc nghếch chỉ biết tin vào lời hắn mà thôi. Vào đến nhà, Duy Minh nhận nhiệm vụ sắp xếp những thứ mới mua vào đúng vị trí của nó.

Sau khi đã xếp đâu vào đấy thì Duy Minh bắt đầu thở phì phò vì mệt, ánh mắt nó vô tình liếc ngang cái máy xay sinh tố trên cao rồi nhìn xuống túi hoa quả trên bàn liền nảy ra ý tưởng… Nhưng nó cố gắng kiễng chân lên mấy lần mà vẫn không lấy cái máy xuống được. Lúc nó chuẩn bị bắt ghế để lấy xuống thì Thế Long đã bước tới, cốc đầu nó một cái: "Sao không kêu anh?" rồi hắn tiện tay giơ lên là có thể dễ dàng lấy xuống được rồi.

Duy Minh ngước cổ nhìn anh dễ dàng lấy được cái máy xuống trong khi mình phải cố gắng nãy giờ mà vẫn không được, nó không tránh khỏi ngưỡng mộ nói: "Cao đúng là một cái lợi." Nói xong, nó nhìn lại mình, đúng ra mình cũng cao trung bình chứ bộ, nhưng tại gặp phải Thế Long cao trên thước tám mới ra nông nỗi chênh lệch chiều cao như thế này, nó vừa nghĩ vừa phụng phịu.

"Cũng có cái không hay." Thế Long trả lời.

"Cái gì không hay?" Duy Minh trố mắt nhìn hắn.

"Lúc hôn em có chút không tiện, mỏi cổ lắm." Thế Long thản nhiên trả lời, nhưng gương mặt Duy Minh lập tức biến sắc, lúc trắng lúc đỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro