... hai đầu thế giớ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lúc hôn em có chút không tiện, mỏi cổ lắm." Duy Minh nghe Thế Long nói mà ấm ức vô cùng, trong lòng nó thầm nghĩ "Mình cũng rướn người lên mệt lắm chứ bộ!". Nhưng những lời như vậy thật sự nó không có mặt mũi nào để nói ra nên chỉ còn cách cúi đầu đi vòng quanh căn bếp, vừa đi vừa giả vờ như không nghe thấy gì hết.

"Cậu nhóc này lại ngốc nữa rồi!" Thế Long vừa nhìn điệu bộ vô cùng dễ thương của Duy Minh vừa khẽ cười, nó như con rùa nhỏ nhỏ xinh xinh, hễ có chuyện gì là trốn biệt trong cái mai của mình. Càng nhìn càng đáng yêu.

Thế Long không vạch trần hành động ngô nghê đó của nó, chỉ dịu dàng đứng dựa vào giá bếp, chăm chú nhìn Duy Minh chờ nó quay người lại. Quả nhiên như hắn dự đoán, Duy Minh im lặng được một lúc vẫn phải quay lại nói chuyện: "Nhà anh hết gạo rồi à?"

"Anh không biết… Thôi, hay mình ra ngoài ăn luôn đi cho tiện." Thế Long khoanh tay trước ngực, ôn tồn nói.

"Nhưng mua nhiều thức ăn như vậy, biết làm thế nào?" Duy Minh cảm thấy không sử dụng để đó vứt đi hết thì thật lãng phí.

Suy nghĩ một hồi lâu nó đành nói: "Bây giờ mình xay sinh tố trước đã!" Sau khi nói xong, Duy Minh thấy mình thật vô duyên, tự nhiên lại nói đến chủ đề không liên quan gì như thế này. Sau đó nó vội vàng với lấy mấy quả táo rồi tỉ mỉ gọt vỏ.

"Thế còn cà rốt?" – Thế Long hỏi.

"Xay sinh tố" – Duy Minh tiếp tục gọt táo, không buồn ngẩng mặt lên đã trả lời.

"Vậy còn dưa hấu?" – Thế Long chậm rãi hỏi tiếp.

"Xay sinh tố" – Duy Minh vừa trả lời vừa tiếp tục với công việc của mình.

"Vậy còn em?" – Hắn thuận miệng hỏi tiếp.

"Xay…" – Duy Minh cũng thuận miệng trả lời, nhưng không đợi nó trả lời xong thì Thế Long đã phì cười.

Sau đó hắn ta nép sát vào người nó, ánh mắt chậm rãi quét khắp người nó từ trên xuống dưới, trên gương mặt anh tú đang hiện ra nụ cười gian xảo cực kì.

"Muốn xay thì phải cởi quần áo đó". Thế Long càng cười càng gian xảo. [Trước giờ sao mình không để ý Long ca lại có máu 35 trong người như thế hehe] Trước tiên, hắn kéo cả người Duy Minh cả vào lòng mình, vòng tay qua ôm trọn vòng eo nhỏ nhắn của ai đó.

Duy Minh bất ngờ kêu lên một tiếng, vô tình đạp lên chân Thế Long mấy cái, hai tay thì quơ quào loạn xạ hòng thoát ra khỏi "móng vuốt" của hắn.

"Là em nói muốn xay sinh tố." Thế Long làm ra vẻ vô tội, khi nhìn kiểu phản kháng giống như con mèo của nó, hắn không kìm chế được liền mỉm cười dịu dàng. Thế Long dùng một tay kẹp hai tay của Duy Minh, tay kia vuốt nhẹ qua cổ nó, dần dần lướt xuống cổ áo. Làn da trắng ngần của Duy Minh dưới bóng đèn mờ ảo càng càng trở nên mê hoặc, khiến ham muốn trong Thế Long càng dâng cao.

Duy Minh run rẩy đôi môi: "Thực ra… thực ra chúng ta có thể ra ngoài ăn."

Hắn cúi xuống hôn lên xương quai xanh của Duy Minh rồi nói mơ hồ: "Tôi đang ăn"

Duy Minh bị hơi ấm trên người Thế Long làm cho ngất ngây choáng váng, hơi thở mùi bạc hà nhè nhẹ của hắn dần bao phủ lấy Duy Minh khi Thế Long dần áp sát lại, nó hơi hoảng loạn muốn trốn chạy, muốn hít thở không khí trong lành, nhưng dù quay sang hướng nào cũng toàn là hơi thở mùi bạc hà của Thế Long.

"Dừng lại… dừng lại… Anh…." Nó muốn ngăn chặn những hành động điên cuồng Thế Long và của mình sắp tới.

"Ưm...?" Thế Long không rời môi mình khỏi cái cổ nhỏ nhắn của Duy Minh, chỉ "ưm" một tiếng xem như lấy lệ, trong giây phút này, Thế Long có thể cảm nhận được hơi nóng của nó đang lan tỏa dưới lớp áo, và cả tấm lưng mềm mại trắng trẻo của cậu nhóc nữa.

"Thế Long..." Duy Minh nói với giọng đứt quãng, đầy khó nhọc. Nhưng cơ hồ nó đã đi sai một nước cờ khi gọi tên của Thế Long như vậy, trong khung cảnh như thế này, không khí như thế này, hai chữ "Thế Long" được nói ra từ miệng của nó dù như thế nào cũng bị đầu óc của hắn hiểu là nó đang ra sức mời gọi, kết quả hai chữ Thế Long vừa dứt thì Duy Minh phải gồng mình lên chống đỡ những cái mút mát trên cổ, trên xương quai xanh. Môi Thế Long đi đến đâu liền để lại những dấu hôn đỏ chót đến đó, nhìn kiểu nào cũng y như hắn đang đánh dấu chủ quyền của mình lên người Duy Minh vậy.

Duy Minh chỉ còn cách ra sức kéo lý trí lại: "Không… không được."

"Tại sao?" Thế Long thở dốc, dùng mũi áp sát vành tai cô, nhẹ nhàng hỏi.

Duy Minh ấp úng, trong lòng có chút e thẹn vẩn vơ, lần trước dù gì cũng do say rượu, có thể du di tự biện hộ, còn lần này nó đang hoàn toàn tỉnh táo, những chuyện này bất ngờ ập đến khiến Duy Minh không biết chống đỡ ra sao, : "Em… em vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng."

Thế Long nghe đến đây thật muốn cốc đầu nó một cái, đâu phải lần đầu đâu chứ, cần gì phải ngại, nhưng hắn vẫn ra sức dụ hoặc: "Đây là bản năng, không cần chuẩn bị." rồi cắn cắn vành tai Duy Minh, dùng lưỡi nghịch ngợm mấy cái.

Kiểu này khác nào muốn lấy mạng của Duy Minh, vành tai vốn dĩ là điểm vô cùng nhạy cảm trên người nó, giờ bị Thế Long khiêu khích như vậy khiến nó toàn thân không ngừng run rẩy. Duy Minh khẽ đẩy mặt hắn ra, nói đầy đau khổ: "Nhưng mà…"

Duy Minh nói chưa dứt câu thì Thế Long đã mút lấy ngón tay của nó đẩy hắn ra nãy giờ, cơ bản là không hề quan tâm nó muốn "nhưng" cái gì.

"Nhưng… ở đây không có chăn!" Duy Minh cuối cùng cũng đã tìm ra được một lí do để phản bác.

Thế Long nghe xong ngẩng mặt lên nhìn nó, ánh mắt hừng hực lửa, khóe môi gợi cảm mấp máy: "Em cần chăn làm gì?"

"Không có chăn, ở đây… cộm lắm, lại lạnh nữa!" Duy Minh sợ sệt nói đứt quãng mấy lần.

Thực tình Duy Minh đang muốn nói là: "Anh mau thả em ra, nếu anh không chịu thả thì em cứ nói, nói cho anh bực tức chết luôn!"

Đương nhiên không phải Duy Minh không động lòng, không khao khát, mà quan trọng là nếu một lần thì còn tự bào chữa là tò mò, bồng bột, nhưng hai lần, ba lần thì giải thích sao đây? Rồi sau này phải đối mặt sao đây? Không lẽ vẫn cuồng nhiệt như vậy, nhưng cuồng nhiệt đến đâu thì tình cảm của họ có vững bền không? Tình dục phải xây trên nền móng của tình yêu mới có thể thăng hoa và củng cố lẫn nhau, còn Duy Minh… nó không dám chắc.

Có nên tiếp nhận không?

Tương lai giữa họ có thể đến đâu?

Sau những lần ân ái này nó phải đối mặt với Thế Long như thế nào?

Vẫn mặt dày anh anh em em hay tiếp tục giả vờ ngây thơ?

Kết cục là căn bệnh "do dự" của Duy Minh lại nổi lên. Trước giờ căn bệnh này như bệnh nan y với nó vậy.

Ví dụ 1: Hai ba con nó trước đây thường cùng nhau đi shopping, nói shopping chứ thực ra cũng chỉ là đi siêu thị mua nguyên liệu cho quán ăn nhỏ của ba. Có lần như thế này, ba Duy Minh vào phòng rủ nó (lúc đó nó còn nhỏ xíu thôi): "Đi siêu thị với ba không?", lúc đó là 8 giờ sáng.

Duy Minh hào hứng, bước xuống giường chuẩn bị.

2 tiếng sau ba nó cau có kéo nó ra khỏi nhà.

"Ba ơi, hình như con chưa tắt nước!" Nó chạy vào kiểm tra rồi chạy ra!

"Ba ơi, khóa cửa chưa ba?"

"Khóa rồi!" Ba nó trả lời, chuẩn bị kéo tay nó đi thì Duy Minh đã tròn mắt nói tiếp: "Trời nắng thế này mình mang dù theo đi bam, hay mang theo nón?"

Rồi nó liến thoắng: "Trời, ví tiền con để quên trong nhà rồi!"

"Ấy, ba! Ba định đi đâu thế?" Duy Minh nhìn thấy ba mình đi một mạch, chẳng thèm quay đầu lại, cất tiếng hỏi một cách khó hiểu.

"Ba đi một mình, không cần con đi cùng nữa." Ba nó cứ thế đi tiếp, từ lúc ông đưa ra lời đề nghị đi mua sắm đến bây giờ vừa đúng ba tiếng đồng hồ.

Ví dụ 2: Sinh nhật nhỏ Nhi. Nó gửi thiệp mời từ 3 ngày trước, Duy Minh đã chuẩn bị quần áo, giày dép từ từ nhưng càng đến sát ngày thì càng căng thẳng.

"Ba, ba thấy con mặc cái áo đỏ hay áo xanh sẽ hợp hơn?"

"Ờ, áo đỏ đi!" Ba nó thờ ơ trả lời.

Duy Minh nghe xong liền quay mặc đi thay cái áo đỏ. Nhưng 5 phút sau nó trở ra, trên người đã mặc cái áo đỏ nhưng trên tay cầm cái áo trắng: "Nhưng con thích cái họa tiết trên cái áo này!"

Rồi sau đó tới tiết mục chọn quần, quần jeans hay quần ngố đây ba? Màu xanh đậm hay màu đen?...

Ba nó đã hiểu quá rõ con mình nên không thèm trả lời, trong đầu nó đã có ý định rồi nhưng khi đứng trước nhiều sự lựa chọn quá sẽ trở nên hoang mang, vòng vo một hồi rồi cũng trở về quyết định ban đầu thôi, nên ông chả thèm góp ý làm gì.

Mãi chơ tới khi gần đến giờ hẹn Duy Minh mới chạy ra khỏi nhà. Ba nó dựa tường chuẩn bị thở phào thì thấy nó chạy ngược trở vào: "Ba ơi, con thấy mang đôi giày này không hợp lắm!"

Ba nuôi xỉu cái đùng, không nói gì mà cũng chả thèm quan tâm gì nữa.

+++

Trở lại chuyện thực tại, mới suy nghĩ một chút mà áo nó đã bị cởi hết mấy cái nút lúc nào không biết. Nhưng chết tiệt, cả người nó đã thấy nóng rang, hơi thở cũng trở nên gấp gáp, Duy Minh không thể phủ nhận được là cơ thể mình đang có biểu hiện hưởng ứng.

Nó cần thiết phải có trách nhiệm với bản thân, nhưng cũng không thể làm ngơ trước nhu cầu của bản thân được.

Đúng thế, nó cần một người đàn ông mạnh khỏe, càng khao khát một vòng tay ấm áp, để mình có thể ngủ thật yên ổn khi màn đêm buông xuống trong tương lai, không cần phải lo sợ, cũng sẽ không cô đơn lạnh lẽo.

Thế nhưng, là anh sao?

Anh sẽ chịu trách nhiệm với nó sao?

Bản thân có nên gửi gắm trái tim cho người đàn ông này không?

Vô số các câu hỏi hiện lên trong đầu nó, rất hỗn loạn, như một mối tơ vò.

Thậm chí Duy Minh còn không biết phải làm thế nào để cho anh biết những lo lắng và bất an trong lòng mình.

Nhưng không đợi Duy Minh kịp đưa ra bất cứ lí do gì khác thì Thế Long đã bế bổng nó đặt lên bệ bếp. Bệ bếp cẩm thạch đen càng làm làn da trắng trẻo của nó trở nên bắt mắt, cái lạnh lẽo trên đó cũng nhanh chóng bị sự nóng bỏng của hai người xua tan đi.

Duy Minh hơi run rẩy qua sát thật kĩ người đang đứng trước mặt mình. Sau lưng Thế Long là ánh đèn tỏa sáng, nó chỉ có thể nhìn thấy phân nửa gương mặt anh tú của Thế Long, nhưng trong không gian ánh sáng không đủ như thế này lại càng thêm mê hoặc.

Trong khoảnh khắc này, Thế Long cố gắng kìm chế bản thân, càng ngày càng áp sát gương mặt anh tú của mình lại gần Duy Minh, đôi môi tham lam ngấu nghiến đôi môi nhỏ bé của ai kia.

Động tác của Thế Long càng thêm dịu dàng, có chút tiếc rẻ khi rời khỏi đôi môi của Duy Minh để tự cởi áo của mình. Từng nút, từng nút được cởi ra để lộ thân hình nóng bỏng, rắn chắc. Và đương nhiên cởi xong áo thì phải cởi xuống dưới, nhưng Duy Minh đã đờ người ra từ nãy giờ, nếu cởi thêm chút nữa nó tự đoán chắc mình xịt máu mũi chết mất. Lần trước có rượu trong người nên cái gan mới to như vậy, bây giờ không có động lực của rượu nên nó trở về với bản chất siêu ngốc nghếch, hay ngại ngùng của mình.

Thế Long vừa cởi thắt lưng vừa gục mặt hôn vào hõm cổ của nó, tay vẫn thoăn thoắt tự cởi thắt lưng của mình.

Duy Minh nén cảm giác tê dại, khó khăn nói: "Đợi… đợi đã!"

Thế Long ngẩng đầu lên, ánh mắt như muốn nuốt nó vào bụng cho bỏ tức! [Long ca chắc kiềm chế dữ lắm, a di phò phò] Hắn nghiến răng ken két nói: "Hả?"

"Cái đó…" Duy Minh ấp úng.

Thế Long cúi xuống, cắn một cái vào khuôn ngực trắng nõn của nó, nói giọng khàn khàn: "Em không nói rõ ràng, anh coi như không nghe thấy."

Duy Minh căng thẳng đến độ các ngón chân cong lên, hành động táo bạo của Thế Long đã mang đến cho nó quá nhiều kích thích, nói chung là nó đang chất ngất trong đê mê chẳng thể nói rõ rốt cuộc đang cần cái gì, rốt cuộc còn điều gì chưa nghĩ tới.

Đôi môi run rẩy của Duy Minh đang định nói tiếp, miễn cưỡng mở đôi mắt ra nhìn xung quanh liền thấy tức bề đều là dao, kéo… Á, suýt chút nữa quên Thế Long là xã hội đen, nếu ngoan cố nữa không chừng sẽ "rượu mời không muốn muốn uống rượu phạt" thì khổ.

Duy Minh thầm than khổ: "Đúng là nghe nói xã hội đen biết cưỡng bức dân lành!" [Than khổ gì >""<]

"Duy Minh, mấy ngày nay có nhớ anh không?" Nâng cao đùi nó, Thế Long đặt lên đôi vai rắn chắc của mình, hai tay giữ chặt eo nhỏ của Duy Minh, hắn cười đểu, nhẹ nhàng ma sát nơi da thịt mẫn cảm giữa hai chân.

"Anh……" Duy Minh cắn môi, thân thể khô nóng, vặn vẹo.

"Có nhớ không?" Hắn lùi lại, tỏ vẻ không hài lòng khi thấy Duy Minh không chịu trả lời, rồi laị cố tình ma sát bên dưới… Giờ phút này, Thế Long tựa như tên thợ săn đang vờn con mồi nhỏ của mình.

"Em… rất nhớ anh!" Duy Minh không biết mình đang bị trêu đùa nên chỉ dám ấp úng trả lời.

"Nhớ như thế nào?" Thế Long kìm chế bản thân, ra sức vờn Duy Minh thêm một hồi.

"Ưm… nhớ anh… nhớ… Á

Lúc Duy Minh đang kiếm câu trả lời thì Thế Long bất ngờ đi vào nơi sâu nhất, làm Duy Minh phải hít một hơi thật sâu, trống ngực dồn dập, cái miệng nhỏ nhắn hé mở rên rỉ.

Đến nước này Thế Long vứt hết toán bộ lý trí, bàn tay ôm chặt lấy cơ thể bên dưới, bắt đầu va chạm. Vật nóng bỏng dùng sức vào sâu ra nông càng lúc càng mạnh mẽ…

Một lần rồi hai lần trèo lên đỉnh cao dục vọng, Thế Long sau đó mới dịu dàng bế Duy Minh vào phòng tắm, dịu dàng tắm táp cho nó rồi cẩn thận mặc quần áo vào.

Sau khi bế Duy Minh về phòng thì Thế Long mới dịu dàng hỏi nó muốn ra ngoài ăn không. Duy Minh toàn thân ê ẩm chỉ biết lắc đầu nguầy nguậy. Thế Long thấy vậy liền hiểu chuyện, cuối xuống hôn lên trán nó rồi dịu dàng lái xe mua ít đồ ăn tối. Duy Minh cũng chỉ ăn lấy lệ rồi vùi đầu vào gối ngủ một giấc đến sáng.

+++

Sáng hôm sau Thế Long đưa Duy Minh về nhà, dù sao lâu lâu Thế Huy mới về thăm nhà, nhất định phải cùng quây quần ăn cơm với nhau nếu không sẽ bị bà nội cằn nhằn đến chết.

Lúc cả hai thức dậy thì đã hơn 7h30, lục tục chuẩn bị một hồi về nhà cũng đã đến 8h, vậy mà tới nơi mới biết chưa ai chuẩn bị bữa sáng. Kết quả Duy Minh biết thân biết phận "cháu dâu" của mình nên đành vào bếp, may là tay nghề nấu ăn của nó trước giờ không tệ.

Duy Minh vừa nấu ăn vừa suy nghĩ, đây đúng là bà nội sinh sự đây mà, trước giờ người giúp việc nhà này không thiếu, sao đến giờ này đã tám giờ mà chưa ai chuẩn bị bữa sáng chứ! Dùng đầu gối suy nghĩ cũng đủ biết bà nội không cho mọi người nấu nướng để bắt nó phải lăn vào bếp đây mà! Duy Minh nghĩ tới đây liền tức anh ách, miếng thịt trên thớt lập tức lãnh mọi tội lỗi, bao nhiêu tức giận nó đều dùng dao trút lên miếng thịt bò đó. Kết quả là tính chuẩn bị món beefsteak trở thành thịt bò bằm, Duy Minh nhìn tác phẩm của mình trên thớt ỉu xìu mặt, thôi thì chuyển qua nấu mỳ Ý vậy.

Nhưng đang chuẩn bị nước luộc mỳ thì có ai đó từ đằng sau ôm tới, hơi thở thơm mùi bạc hà bao trùm cả một góc bếp nhỏ. Duy Minh không quay đầu lại cũng biết đó là Thế Long. Tính ra nó vẫn còn hơi ngại chuyện hôm qua nên không dám nói gì, có Thế Long là nghịch ngợm thổi thổi vào tai nó. Báo hại Duy Minh nhột quá phải ngước mặt lên lấy tay che hai tai lại.

Không hiểu sao nhìn Duy Minh bịt tai lại nhìn dễ thương quá khiến Thế Long không kìm lòng được liền cúi xuống hôn nó một cái, nhưng dư âm đêm qua cứ thôi thúc hắn biến nụ hôn lãng mạn như thế thành một nụ hôn ướt át từ lúc nào không biết.

Chỉ tiếc là An lão phu nhân đã làm "khách không mời mà đến" từ nãy giờ. Nhìn đứa cháu trai mà bà yêu quý từ trước đến giờ quấn quýt bên Duy Minh khiến bà không hài lòng tẹo nào.

Rất may là lúc đó Đầu Đinh đi ngang thấy ánh mắt lạnh lùng của bà nội dành cho đôi uyên ương trong kia liền kiếm cách giải vây, cậu nhóc cố tình nói lớn: "Bà nội, bà đi đâu mà cháu kiếm nãy giờ không thấy vậy!"

Nói xong, Đầu Đinh chạy lại kéo tay bà đi ra phòng khách.

Còn Duy Minh và Thế Long nghe thấy vậy liền ngẩng đầu lên, nhưng Thế Long ngoan cố không chịu buông tay ra, tóm lại cảnh tượng lúc đó là tuy môi đã rời môi Duy Minh nhưng tay vẫn còn ôm chặt, ánh mắt thản nhiên nhìn bà nội như không có gì xảy ra. Báo hại Duy Minh ở giữa bị ánh mắt sắc như dao của An lão phu nhân liên tục phóng tới. Mãi một lúc sau khi bà đã bị Đầu Đinh lôi đi thì Duy Minh mới hoàn hồn trở lại, vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của Thế Long.

Duy Minh khịt mũi nhìn hắn, ánh mắt như trách móc: "Tại anh đó!"

Thế Long nghe thấy vậy liền cười lớn, giang tay ra định ôm nó vào lòng nhưng nó đã nhanh chóng né qua một bên. Duy Minh lè lưỡi nói: "Em còn phải chuẩn bị bữa sáng nữa nè!"

Rồi nó lại tiếp tục bắt tay vào nấu nướng, Thế Long cũng đứng kế bên phụ giúp các công việc lặt vặt.

Một buổi sáng ấm áp, hai chàng trai vui đùa trong căn bếp ấm cúng… Chỉ hi vọng rằng họ mãi mãi được bên nhau như vậy… [Hạnh phúc quá ta ơi…]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro