01.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm học thứ ba của Noh Taeyoon bắt đầu bằng đợt rét bất thường đầu tháng chín và một đống bài tập chất chồng cần phải làm. Chiếm suất nhiều nhất là bài tập Độc dược của giáo sư Snape, thứ hai là bài tập Biến hình của giáo sư McGonagall, chưa kể thực hành.

Nó mệt mỏi vùi đầu vào ghế bành. Năm ngoái, nó đã để thua Kim Junghyeon một điểm trong môn Độc dược vì lỡ làm thuốc lú trong vạc sôi sùng sục bắn lên tường hầm của giáo sư, và giáo sư thì rất không hài lòng về chuyện đó. Khỏi phải nói nó tức đến mức nào, thậm chí còn không thèm nhìn mặt cậu trong ba tháng ở nhà, để mặc Kim Junghyeon muốn làm gì thì làm.

Chuyện này phải kể từ hồi xưa xửa xừa xưa, khi Noh Taeyoon và Kim Junghyeon còn là hai đứa con nít hôi sữa. Hai đứa nhóc quen nhau nhờ ba mẹ, xài chung cái ti giành giật cái chổi đồ chơi. Nhưng từ lúc bắt đầu có nhận thức, nó phát hiện rằng Kim Junghyeon cái gì cũng hơn nó. Kim Junghyeon cao hơn nó, to con hơn nó, mạnh hơn nó, đẹp trai hơn nó, chơi Quidditch giỏi hơn nó, thạo việc nhà hơn nó, và được lòng ba mẹ Noh hơn nó. Đến cả việc đọc thuộc mặt chữ hay tính toán cũng nhanh hơn nó nốt. Nói chung là từ khi bị đem ra so sánh với Kim Junghyeon, nó quyết phải ăn thua đủ, hơn thua tới cùng.

Mười phút sau khi nhận được thư cú, nó nằng nặc đu cổ ba nó đòi dẫn nó đến Hẻm Xéo ngay và luôn, nó vẫn còn nhớ rõ vì sao chỉ sinh cách nhau tám tháng mà nó lại phải đi học trễ hơn Kim Junghyeon tận một năm. Giờ là lúc nó phục thù. Nhưng đời thì đâu dễ đến thế.

Nó xuất phát lúc tám giờ sáng, đến quán Cái Vạc Lủng lúc tám giờ rưỡi và có mặt tại tiệm đũa phép của cụ Ollivander mười phút sau đó. Nó kẹt ở cửa tiệm hàng tiếng trời vì không có cây đũa phép nào chịu ở yên trong tay nó quá năm giây. Có cây còn quá quắt hơn, xịt ra tia lửa bùm bùm chíu chíu khiến nó khét hết cả mông, cháy luôn một lọn tóc. Cụ Ollivander không nỡ nhìn đứa nhóc trước mặt mà phán nó không thể trở thành phù thủy, chỉ đành lặng lẽ thở dài.

Kim Junghyeon năm ngoái cũng đi mua đũa, vậy mà lại một phát ăn ngay. Cây đũa làm từ gỗ sồi có lõi là lông đuôi kì lân, dài 14 inch – theo lời cụ Ollivander, ưng cậu ngay lần cầm đầu tiên, đầu đũa phát ra thứ ánh sáng như hào quang nhân vật chính làm Noh Taeyoon nghe kể lại ghen tị đỏ cả mắt. Cuối cùng, sau nửa buổi sáng vật vã, cây đũa lõi lông vong mã hiếm hoi trong tiệm thuộc về nó, làm từ gỗ cây liễu, dài 11 inch. Lúc đầu nó rất thích cây đũa này, cầm rất vừa tay, nhưng nghĩ lại thì thua cây của Kim Junghyeon hẳn 3 inch nên nó bắt đầu không thích nữa.

Tuy việc chọn đũa phép hơi căng thẳng, nhưng chuyến tàu đến Hogwarts lại khá dễ thở với nó. Có một vị hyunh trưởng vắt trên vai cà vạt màu xanh biển của Ravenclaw cứ đảo khắp các toa xem xét tình hình của đám loi choi chúng nó. Noh Taeyoon chọn toa gần cuối, nơi có hai đứa nhỏ khác đang ngồi. Nó định bỏ qua luôn toa này để đến toa tiếp theo, nhưng vì toa tiếp theo là toa của các huynh trưởng nên nó đành ngậm ngùi trở ngược lại. Giới thiệu ra mới biết, hai đứa nhóc này đều nhỏ hơn nó một tuổi. Đứa ngồi đối diện nó, trông có vẻ hơi rụt rè dưới cặp kính cận, tên là Lee Seungmin. Còn đứa ngồi bên cạnh Seungmin tên là Choi Wooje, cũng đeo kính nhưng nhìn lém lỉnh hơn nhiều. Nhờ hai đứa mà chuyến tàu hơn nửa ngày đường của nó không còn quá cô đơn.

Ngày đó, nó thuộc dạng thấp bé nên được xếp đi chiếc thuyền đầu tiên, chung thuyền với Seungmin, còn Choi Wooje thì đứng đâu đó hàng chục. Chiếc thuyền do lão Hagrid cầm lái băng băng lướt trên hồ đen. Vừa ra giữa hồ, tụi nhóc còn chưa kịp nhìn toàn cảnh ngôi trường dấu yêu thì con bạch tuộc khổng lồ bỗng dở chứng, vươn xúc tu dài ngoằng tóm đầu một đứa trong đám lúc nhúc chen chúc trên thuyền, xui thay đứa nhỏ đó là Noh Taeyoon. Một đứa nhóc mười hai tuổi chưa trải sự đời đã bị cái thứ to lớn nhớp nhúa lôi thẳng xuống hồ đen lạnh cóng, khỏi phải nói lúc đó nó hoảng loạng như thế nào. Nếu giáo sư McGonagall không ra tay kịp, Noh Taeyoon tin rằng mình có thể xác lập kỉ lục là đứa học trò đầu tiên ngỏm củ tỏi trước khi được đi học ngày nào. Vị hiệu phó đáng kính vớt nó lên trong ánh mắt thương cảm, dùng một chút bùa phép giúp nó ấm hơn và đẩy nó vào Đại sảnh đường. Tuy không chết nhưng nó đã xác lập một kỉ lục khác – học trò đầu tiên bị con bạch tuộc khổng lồ lôi xuống hồ đen ngay ngày đầu đi học.

Đến khi mọi người đã yên vị, những tiếng bàn tán về cậu học sinh "bị bạch tuộc lôi xuống hồ" không còn nữa, và chiếc nón phân loại cất xong bài ca của nó, cái hàng dài tít tắp học sinh năm nhất lần lượt bị chụp mũ lên đầu. Và dù rất lạnh, nó vẫn phải chờ ít nhất là nửa tiếng để được thoải mái trên băng ghế dài. Nó run cầm cập đến tận khi được giáo sư McGonagall xướng tên.

Cái nón phân loại ụp xuống đầu, phủ hẳn qua mắt nó, và bắt đầu cất giọng ồm ồm :

- Không được, không được.

- Chậc chậc, hỏng rồi.

Nó hồi hộp đến quên cả thở, chờ phán quyết cuối cùng từ chiếc nón. Nhưng suốt gần một phút đầu tiên, nó chỉ nghe chiếc nón hết than phiền rồi lắc đầu thở dài.

- Ngươi không đủ khôn ngoan để vào Ravenclaw, cũng không đủ ma mãnh để vào Slytherin, càng không đủ dũng cảm để vào Gryffindor. Hufflepuff là hợp với ngươi nhất rồi. Thấy sao, cậu nhóc ?

Nghe đến Huflepuff, nó liền mặc kệ cái nón sẽ nói gì tiếp theo, chắp tay cầu nguyện "Đừng vào Hufflepuff, đừng vào Hufflepuff, đừng vào Hufflepuff". Nó không bài xích, nhưng cũng không mấy thiện cảm về ngôi nhà này. Nó chỉ thấy Hufflepuff thật mờ nhạt so với phần còn lại của Hogwarts, nhất là Gryffindor, nó sợ mình không đủ sức lực để đối đầu với Kim Junghyeon đang ngồi ở dãy bàn Gryffindor khi bản thân chỉ là một Hufflepuff. Hai phút cân nhắc của chiếc nón lặng lẽ trôi qua, rồi nó xướng lên thật to "Hufflepuff" làm Noh Taeyoon lần đầu tiên thật sự muốn bỏ học, mọc cánh bay về nhà.

Nó lê bộ mặt như bánh bao thiu về bàn của Hufflepuff, nhưng các anh chị năm trên không những không trách móc nó mà ai cũng bâu lại an ủi.

- Hồi năm nhất chị cũng thế đấy, còn khóc nữa cơ, nhưng giờ thì quen rồi, thú thật thì đâu có ai muốn vào Hufflepuff đâu nhỉ.

Mặc dù đang rất rầu rĩ, nhưng nghiêm túc suy nghĩ lại thì Hufflepuff cũng không tệ đến nỗi đó. Nó ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, để ý rằng đứa nhóc nào bị phân vào Hufflepuff thì quá nửa đều mang bộ mặt vô cùng đau thương, các anh chị lại phải xúm vào dỗ dành. Nó bỗng thấy ngôi nhà này cũng không bết bát như nó nghĩ, nhất là khi Lee Seungmin ngồi bên cạnh quay qua quàng vai nó. Thằng nhóc từ khi thấy nó bị lôi xuống hồ thì lo lắng mãi không thôi, làm nó bật ra nụ cười hiếm hoi trong ngày.

Sau bài diễn văn của ngài hiệu trưởng cùng một bàn tiệc đầy ắp no nê, cả Đại sảnh đường rầm rầm đứng dậy di chuyển đến tứ phía. Thủ lĩnh nam sinh của Hufflepuff, Kim Hyukkyu quắc tụi nhóc năm nhất thành một đám tụm lại với nhau, dắt díu tụi nó xuống hầm. Phòng sinh hoạt chung của Hufflepuff không cài mật khẩu như phần còn lại của lâu đài, chỉ cần trườn mặt vào chiếc gương ma thuật trước cửa, nhận dạng thành công sẽ được cho qua. Noh Taeyoon được xếp chung phòng với Lee Seungmin và một nhóc năm hai khác, Lee Juhyeon. Chiếc rương to oạch nó khệ nệ xách lên tàu cũng đã yên vị trong góc. Còn hai chiếc giường trống, nó cho Seungmin chọn một chiếc con bản thân thì ngã uỵch xuống chiếc còn lại, không thèm cả thay đồ. Cuối cùng đêm đó nó phát sốt và phải nghỉ học đến hết tuần đầu tiên.

   Và không cần ai nhắc nhở, nó tự cảm thấy được sự khác biệt giữa nó và Kim Junghyeon. Cậu dường như là bùa may mắn của mọi người, xuất sắc ở mọi mặt và có hẳn một fanclub vì quá đẹp trai. Còn nó thì đúng kiểu con nhà nghèo vượt khó, khi ngay cả đũa phép của nó cũng cứng đầu cứng cổ không chịu nghe theo lời chủ nhân, hại nó lâm vào biết bao nhiêu phen khốn đốn. Vậy nên, nó quyết tâm phải đối đầu với Kim Junghyeon ở mọi mặt trận. Nó cố gắng giành điểm tối đa ở mọi môn, kể cả những môn khó nhai nhất như biến hình hay độc dược. Lên năm hai, nghe phong phanh Kim Junghyeon đang là thủ quân dự bị cho Gryffindor, nó ôm chân nằng nặc đòi Choi Hyeonjun lúc đó đang là đội trưởng của đội Quidditch Hufflepuff cho nó chơi vị trí truy thủ, vì mục tiêu duy nhất của nó là đấm bể cái mặt tiền đẹp trai của Kim Junghyeon bằng mấy trái Quaffle. Lên năm ba, nó đăng ký y chang, đăng ký bằng hết những môn năm ngoái Kim Junghyeon đã học, kể cả những môn nó không thích thú gì như cổ ngữ Rune và tiên tri.

   Nó học không tiếc sức khỏe, cày ngày cày đêm, đến nỗi bà Pomfrey mỗi lần thấy Lee Juhyeon thò mặt vào bệnh thất thì phải đến tám mươi phần trăm đang vác theo Noh Taeyoon xám xanh mặt mày vì kiệt sức. Mấy lần đầu, bà Pomfrey còn chờ nó tỉnh dậy để càu nhàu cho bõ, mấy lần sau chỉ tự động chừa một chỗ VIP gần cửa sổ để nó có thể sử dụng bất cứ lúc nào, cũng chẳng thèm than thở nữa.

   Kim Junghyeon cũng hay ghé thăm nó, nó thì không muốn gặp mặt người gián tiếp đưa mình vào đây cho lắm nhưng chẳng đủ sức để đuổi tên trời đánh này đi nên chỉ để mặc cho cậu muốn làm gì thì làm. Lee Juhyeon thì xót bạn, xí luôn phần càm ràm của bà Pomfrey nên mỗi lần Noh Taeyoon nằm bệnh thất mà có sự xuất hiện của cả hai tên thì y như rằng đó sẽ là một bài giảng đạo về việc chăm sóc sức khỏe.

   Và dù đôi lúc Noh Taeyoon muốn quay sang đấm bể mũi Lee Juhyeon, nhưng phải công nhận Lee Juhyeon là một đứa bạn tốt. Lee Juhyeon bằng tuổi nó nhưng nhập học chung khóa với Kim Junghyeon, thành ra học trước nó một năm, nhưng điều đó vẫn không thể cản trở tình bạn diệu kì của tụi nó. Juhyeon cũng tham gia đội Quidditch của Hufflepuff, chơi vị trí tấn thủ để ngầm ủng hộ Noh Taeyoon bằng cách chăm chăm đánh trái Bludger vào thủ quân thay vì tầm thủ hay truy thủ đội bạn. Kim Junghyeon năm ngoái đã từng nằm bệnh thất gần nửa tháng vì bị trái Bludger của Lee Juhyeon đấm gãy tay.

   Nói chung, cuộc sống của nó ở Hogwarts không hề dễ dàng, ít nhất là cho đến khi Kim Junghyeon còn tồn tại.

——————————

Vì cái quy định củ chuối này nên sẽ có một số sự thay đổi nhân sự trong từng khoá, ví dụ như Taeyoon sinh 2003 học chung với Seungmin và Wooje sinh 2004, nên mong mọi người thông cảm👉👈..

Mình cũng không định cho Taeyoon có thú cưng quá sớm, ít nhất là đến năm thứ năm thì ẻm sẽ có một con mèo, vì để một đứa mười hai tuổi đi hốt cức mèo thì hơi ấy..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro