Chapter 8: Phong Hoa Tuyết Nguyệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau của một cuộc đi chơi bời vui vẻ, hôm nay là mùa đông, trời có tuyết rồi.

- Anh hai ! Cho em ra nghịch tuyết đi !

- Em muốn ăn đòn ? Ra đó lỡ cảm thì sao hả ? Anh sẽ rất lo biết không ?

- Đi mà...Cho em ra xíu thôi...

- Không !

- Đi mà ~

- Anh hai, hay cho Sở Sở ra một xíu thôi, xong lát em kêu nó vào ? - Tử Mạn giúp cô.

- Hai em đó, đồ nghịch ngợm. Nhớ nghe chưa ? Một lát thôi đó. Giờ anh và anh cả đi ra ngoài một chút. Hai đứa chơi nhớ giờ giấc.

Thế rồi Vương Phong và anh đi mất.

- Anh ba, em iu anh nhìu nhắm nuôn á ~

- Thôi thôi cô nương. Ra kia chơi thì ra đi. À, cho anh ra chơi với nha.

- Dạ !

Một cơn gió thoảng qua. Cô hắt xì. Lạnh quá đi thôi.

Phong (Gió) ✔

Đáng lý ra đã mùa đông, cây cối không thể không trơ trụi. Nhưng lạ chưa kìa ! Một bông hoa vẫn nở rộ trong mùa đông rét đậm ấy. Là hoa hồng ! Cô ngắt bông hoa đưa cho anh ba.

Hoa ✔

Tuyết như vậy đã lạnh rồi, bỗng nhiên tuyết còn rơi xuống thêm. Cô nắm giữ một bông tuyết, thật xinh quá đi !

Tuyết ✔

Cô ngước lên trời. Trời đã tối rồi sao ? Trăng le lói trong những đám mây ẩn khuất.

- Anh ba ! Anh ba ! Trăng ! Trăng kìa !

- Mới tối vậy đã có trăng rồi à ?

Nguyệt (Trăng) ✔

Hai anh em ngắm trăng mãi, ngắm mãi. Do lạnh quá, nằm co ro ở đó, thân thể đông cứng không nhúc nhích nổi.

Kétttttt....

May quá hai anh về ! Thấy thể trạng của hai em bấy giờ, hai anh lớn vội bế vào đưa vào trong rã đông.

Khi hai em tỉnh lại, anh cả không khỏi tức giận. Nhưng vẫn cố kìm chế, nếu không đã đánh chết hai em từ lâu.

- Mùa đông rét đậm như vậy, nói một chút là vào ngay, hai em nói vậy cho qua sao ??? HẢ ???

- A...a...n...h....ha...i...

- Không có anh hai gì hết !

Rốt cuộc, anh cả phạt cô, còn anh thì phạt anh ba.

Hai người chia ra mỗi người một giường.

Hai người chịu phạt nằm xuống giường, lấy gối kê cao mông như quy củ.

Anh cả lấy một cây roi mây đưa cho anh, rồi anh cả cũng tự lấy thêm một cây roi mây cho chính mình.

- Bao nhiêu roi ? Sở Sở ?

- D...d...d...ạ... - Cô rùng mình - 30 được không anh ?

- 50.

- 40 thôi anh...hix...

- Bốn mươi roi. Không che, né, xoa, đỡ đã rõ ? Phạt xong ra kia quỳ úp mặt vào tường 30p đã rõ ?

- R...õ...ạ...

Phía bên kia...

- Bao nhiêu roi đây Mạn Mạn ?

- 20 nhé...?

- 50 không nói nhiều.

- Hức...30...

- 40.

- Thôi được...

Phía bên này...

Chát ! Chát ! Chát !

- Hức...anh nhẹ...

Chát ! Chát ! Chát !

- Oaa...đau...

Chát ! Chát ! Chát ! Chát !

- Hức...ư...nhẹ mà...

Chát ! Chát ! Chát ! Chát !

- Huhu...anh tha...

Chát ! Chát ! Chát ! Chát !

- Lần sau chừa nha Sở Sở !

Chát ! Chát ! Chát ! Chát !

- Còn như vậy nữa sẽ mang mông em đi phế.

Chát ! Chát ! Chát ! Chát ! Chát !

- Muốn nát mông phải không Sở Sở !

Chát ! Chát ! Chát ! Chát ! Chát !

- Tại sao em cứ phải bướng bỉnh mới chịu hả ?

Chát ! Chát ! Chát !

- Hức...ư...đau...

Chát ! Chát !

- Mấy lần trước anh quá dễ dãi với em phải không ?

Chát ! Chát !

- Oaaaa...

Anh cả đánh xong liền bỏ ra ngoài.

Phía bên kia...

Chát ! Chát ! Chát ! Chát !

- Ba tư...hức...

- Bộ oan lắm sao mà khóc ?

Chát ! Chát !

- Oaaaa....

- Trương Tử Mạn ! Em thử rơi một giọt nước mắt nữa xem !

Chát ! Chát ! Chát ! Chát !

- Hức...ư...

Anh ném roi đi rồi sang phía bên cô đang nằm ủy khuất.

- Sao khóc ? Bộ đau lắm ? - Anh hỏi.

- Anh cả hết thương em rồi phải không ? Anh...hức...đánh em xong thì bỏ ra ngoài....hức...

- Ảnh đi nấu cháo cho em đó.

Đúng lúc đó Vương Phong bước vào, bưng hai tô cháo nóng hổi.

Anh bế cô sang nằm với Tử Mạn.

- Ăn đi.

- Thôi hai bọn em không ăn đâu...

- Vậy giờ ăn cháo hay ăn roi nào ?

Cô nghe vậy sợ hãi, liền ngồi dậy ăn nhưng lại đau nhức ở phía dưới.

- Chưa tới nỗi chảy máu là anh còn rất nương tay với em đó cô nương. Nằm sấp xuống đi, anh bôi thuốc, cả hai đứa !

Chẹt...chẹt...

Anh đút cháo cho cả hai rồi lấy đá chườm ở phía sau cho cả hai. Hai đôi mông đó đã phủ chi chít lằn roi dày cộm.

- Đó ! Anh nói có sai đâu ! Sốt rồi đây này !

Giờ hai anh còn phải lo hạ sốt cho hai con người kia nữa.

- Sở Sở, Mạn Mạn, lúc nãy đi chơi tuyết có bị thương ở đâu không ?

- Dạ có. - Cô trả lời.

- Ở đâu ? Anh sức thuốc ?

- Dạ vừa bị anh đánh sưng mông lun nè !

- Ha, hay nhể ? Đồ đểu !

Mạn Mạn rất ra dáng một chàng thụ. Mặc dù anh ba không có gay !

Au nè. Au kể cho mọi người một bí mật nha. Thực ra, Vương Phong và Trương Tử Mạn là người yêu với nhau đó ! Nghe rồi đừng kể cho ai nha !

Bốp !

Au vừa bị tát :<

Tử Mạn: Cô vừa vừa phải phải thôi ! Lúc nào cũng nghĩ tới đam hay sao thế hả ? Hủ à ? Tôi không có gay ! Làm ơn hãy tôn trọng hàm răng của mình, đừng để tôi cho răng của cô đi một kì du lịch dài hạn.

Hề, so rì.

Hai người kia mau chóng rơi vào giấc mộng đẹp. Còn hai người lớn cũng vậy, cũng lo hạ sốt được một chút cũng đã lăn ra ngủ say sưa tại chiếc giường phía bên cạnh.

Khi một người đàn ông nói:

- Hihi...Quỷ xứ hà ~

Thì cả thế giới lại mất đi một thằng đàn ông :((

------------------------------
1008 từ đeiiiiii


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro