11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11: Liên quan tới tiền lì xì

Buổi tối hôm đó Thái Anh đọc xong Hiệp khách hành, trong lòng thật lâu cũng không thể bình tĩnh lại được, kết cục của Hiệp khách hành cũng có thể coi là kết mở, sư môn của Bạch Mạt bị diệt, nàng quyết định buông bỏ nhi nữ tình trường, hồi phục sư môn, Vũ Văn thì trở lại quán trọ nơi lần đầu gặp mặt Mị Nương, làm ông chủ của quán trọ, người yêu của hiệp khách hành Bành Phóng đã chết, Bành Phóng một lần nữa quay trở về cuộc sống điền viên...

Thái Anh thực sự rất thích câu chuyện này, mở đầu thì hoang đường khôi hài, đến chính giữa thì ào ạt mạnh mẽ, còn kết cục thì gió nhẹ mây bay, tràn đầy một cảm giác số mệnh.

Cô có chút muốn post lên Weibo, nhưng lại sợ bị nói là ám chỉ mình sẽ diễn Hiệp khách hành, cuối cùng đành phải viết một status có chút mơ hồ: Sách hay như mộng đẹp, đọc xong thật sự là không muốn tỉnh dậy~

Cô gửi cho Liễu Trạch xem trước một chút, Liễu Trạch trả lời rất nhanh: Làm quá, nhớ phối hợp với một bức ảnh, hình tự sướng cũng được.

Thái Anh mở Weibo ra, phát hiện fans hâm mộ của mình đã hơn hai triệu, bên trên Weibo có một cái "Thanh tú ân ái" đã có hơn mấy trăm nghìn cái bình luận rồi, bình luận khen hot nhất có nội dung như sau: Thái Anh, tôi không mắng cô mặc dù tôi cũng là fans hâm mộ của lão Phác, tôi chỉ muốn nói cho cô một chuyện, trước kia Trí Mân đu dây bị thương, eo không được tốt, cô nên chủ động một chút.

Thái Anh:???

Thái Anh đem chặn cái bình luận này lại, hơi có chút để ý, cô cũng không biết eo Trí Mân không được tốt, nhưng fans của Trí Mân đã cố ý chạy tới chỗ cô để nói chuyện này thì chắc nó rất nghiêm trọng rồi, giống như rất nhiều người đã nêu ra.

Cô post câu nói kia, lại không biết thêm cái ảnh nào cho hợp cả, tùy tiện chọn một tấm tự chụp rồi post lên.

Post xong cô liền đóng Weibo lại, có chút thấp thỏm mà xem xét số điện thoại của Trí Mân bên trong Wechat, kết quả đối phương cài đặt ẩn không thể tìm thấy được.

Thái Anh cầm lấy điện thoại ngã xuống giường, cũng không biết mình nên thả phào nhẹ nhõm hay nên tiếc nuối, hiện tại cô dù gì cũng là bạn gái hợp đồng của Trí Mân, thêm cái Wechat có lẽ không quá đáng...Fans hâm mộ của anh đã để cho mình chủ động quan tâm vết thương của anh ấy một chút, cô cũng không thể gọi trực tiếp hỏi anh được, nếu như có thể nói qua Wechat..., đem ảnh chụp cái bình luận kia gửi đi, thì sẽ tỏ ra tự nhiên rất nhiều. Nếu không thì gửi iMessage*? Nhưng vẫn tỏ ra là rất đột ngột...

*iMessage: phần mềm gửi tin nhắn và video.

Thái Anh ôm điện thoại vẫn còn rất xoắn xuýt, bỗng nhiên Wechat hiện ra một cái nhắc nhở của bạn tốt, Thái Anh ấn mở, ngạc nhiên khi thấy đối phương chỉ chừa có một câu: Anh là Trí Mân.

Tên này là cái gì?

Cô vừa mới cảm thấy cảm khái số mệnh?

Thái Anh xoa xoa mặt, không chút do dự bấm thông qua, sau đó chuyện đầu tiên là xem một vòng bạn bè của Trí Mân.

Danh sách bạn bè của Trí Mân và Weibo đều rất có số lượng rất ít, thỉnh thoảng mấy tấm đều là ảnh chụp không có chữ gì khác, ảnh chụp cũng không có hình người, có lẽ đều là các nơi anh đã đi rồi tùy tiện chụp một ít, có duy nhất một tấm ảnh to là anh và bọn Lữ Việt chụp chung lúc nhận Ảnh đế ở Venice*, trên ảnh Trí Mân cười có chút vui vẻ.

*Venice: một thành phố ở Ý.

Thái Anh xem xong vẫn chưa thấy thỏa mãn, trở lại màn hình trò chuyện mới phát hiện Trí Mân chào hỏi cô, ước chừng thấy cô không có trả lời, lại gửi một văn bản tài liệu đến, nói là cô đến thứ hai đi thử vai kịch bản.

Thái Anh vội vàng trở đầu: Xin chào.

Trí Mân: gần đây em post Weibo đều dùng giọng như vậy nói chuyện với mọi người?

Thái Anh:... Không có, có chút căng thẳng.

Vì giảm bớt cảm xúc, Thái Anh gửi tới một số hành động Pikachu chà xát, gửi xong lại cảm thấy rất ngại, cũng may Trí Mân không có để ý: Ừ, em thực sự rất dễ căng thẳng.

Thái Anh: =.=

Trí Mân: Em đọc xong Hiệp khách hành rồi hả?

Thái Anh: Ừ! Đọc rất hay.

Trí Mân: Vậy là tốt, nghiên cứu kịch bản anh gửi một chút.

Thái Anh: Vâng...

Cô vẫn là không muốn nói mình rất thích Hiệp khách hành, càng không muốn nói tâm tình đang tốt cho Trí Mân biết.

Thái Anh bắt đầu đem gửi cái ảnh chụp màn hình kia cho Trí Mân: Eo của anh bị thương?

Trí Mân bên kia cả buổi không có trả lời lại, Thái Anh mới ý thức được lúc trước Trí Mân bị thương, khẳng định không muốn nhớ tới chuyện không tốt này, mình hỏi như vậy quả thực không ổn, đành phải vội vàng nói: Thật ra thì không có gì đâu, làm diễn viên thì sẽ luôn có các loại tổn thương.

Trí Mân:...

Thái Anh:?

Trí Mân: Cám ơn sự quan tâm của em, anh là bị thương một chút, nhưng đã khỏi hẳn rồi, không có gì đáng ngại.

Thái Anh: Vậy là tốt rồi.

Trí Mân không có trả lời lại, Thái Anh lại cảm thấy rất thỏa mãn, dù gì trò chuyện một lát còn tăng thêm Wechat nữa.

Nhưng hai ngày nữa là hôn lễ của Diêu Hâm rồi, Thái Anh tưởng rằng Trí Mân dù sao cũng sẽ nói một chút, không nghĩ tới Trí Mân hình như quên chuyện này rồi.

Ngày hôm sau Tiểu Tình ôm hộp lớn hộp nhở đến, Thái Anh không kịp phản ứng.

Tiểu Tình mở thử một hộp, là một bộ lễ phục nhỏ màu xanh nhạt, nói là màu xanh nhạt nhưng trên thực tế thì gần đến màu trắng rồi, chỉ hơi lộ ra màu xanh một chút, trên ngực vừa đúng có hình chữ V, hai bên ngực khâu hoa rất tinh xảo, Tiểu Tình cầm váy lên..., làn váy giống hệt như nước chảy xuống.

Thái Anh sững sờ, nhãn hiệu này cô biết, trước kia lúc trong nhà còn có tiền, cô rất ưa thích nhãn hiệu này.

Tiểu Tình chậc chậc hai tiếng, lại cẩn thận từng li từng tí đem thả váy lại, mở hộp thứ hai ra, là một đôi dày cao gót rất chói mắt nhưng không đến nỗi khách lấn át chủ, Thái Anh hiểu ra nói: "Đây là Lưu tổng chi tiền cho mua sao?"

Tiểu Tình: "Sao có thể được, giá của hai đồ này đắt như vậy, trước kia đảm nhiệm Alice nhà tài trợ đều không có lôi lên đâu, đây là sáng nay Kha tổng cho người đưa tới, chị Liễu lại để cho tôi mang tới cho cô ha ha."

Thái Anh: ".... Kha Việt?"

Đây chẳng phải là Trí Mân đưa tới hay sao?

Tiểu Tình mở ra cái hộp thứ ba, bên trong để không ít đồ trang sức, cô lại bắt đầu cảm thán tài vung tiền của Trí Mân, tài vung tiền của Kha Việt, Thái Anh nhíu mày nhìn một chút, nhịn không được gọi điện cho Trí Mân.

Một lát sau Trí Mân mới nhận máy: "A lô?"

Thái Anh nói: "Xin chào, em là  Thái Anh."

"Ừ."

"Quần áo giầy và đồ trang sức em nhận được rồi, cảm ơn anh." Thái Anh nói, "Nhưng em không thể nhận, quá quý giá rồi."

Trí Mân dừng một chút: "Không phải đưa cho em."

Thái Anh: "..."

Trí Mân: "Là Kha Việt để cho em mượn đấy, Liễu Trạch nói em không có lễ phục thích hợp."

Thái Anh quả thực muốn đâm đầu chết: "Vậy, vậy cũng không cần mặc long trọng như vậy, đây là hôn lễ của Diêu Hâm..."

Trí Mân: "Rất long trọng sao? Anh chưa có nhìn váy, nếu như em cảm thấy không thích hợp, anh lại để cho Kha Việt tìm một món không long trọng nữa."

"Không". Thái Anh cảm thấy mình thực sự rất quấy rầy Trí Mân, "Không cần, kỳ thực em cũng có quần áo, chỉ là không phải nhãn hiệu nổi tiếng, anh không ngại khi em mặc đồ của mình chứ?"

"Đương nhiên có thể."

"Vâng. Xin lỗi, quấy rầy anh rồi, hẹn gặp lại."

"Không sao. Ngày mai gặp."

Thái Anh cúp điện thoại, thở dài thườn thượt.

Tiểu Tình: "Ầy, là chị Liễu không có nói rõ ràng, không thể trách tôi đâu Thái Anh..."

Thái Anh vô lực khoát tay: "Không trách cô được, trách tôi nghĩ quá nhiều."

Tiểu Tình có chút luyến tiếc mà sờ cái váy kia: "Cô chắc chắn sẽ mặc quần áo của mình à? Cái ngày không mặc là ngu, hơn nữa ngày mai còn phải gặp Diêu Hâm, chính là bạn gái trước của Trí Mân. Cô không thể xinh đẹp áp cô ta một chút sao?"

Thái Anh: "Tôi đi tham dự hôn lễ đấy, không phải là đi đập phá quán đâu.."

Tiểu Tình mang quần áo và giầy đi rồi, Thái Anh lại ở tủ quần áo của mình chọn cả buổi, chọn được một bộ váy liền áo màu xanh nhạt, vô cùng khiêm tốn giản dị, kiểu dáng không có gì đặc biệt, đồ trang sức lại hết sức giản lược.

7 giờ tối ngày hôm sau hôn lễ chính thức bắt đầu, trước sáu giờ khách đều đến, bởi vì cha mẹ Hán Thiên Cần tuổi tác đã cao, cho nên bọn họ không ra nước ngoài, trực tiếp tổ chức tại khách sạn năm sao của em họ Hán Thiên Cần, vị trí thực sự ở trung tâm thành phố.

Sử Bách lái xe chở Trí Mân tới đón Thái Anh, lúc này Thái Anh có chuẩn bị tâm lý, cảm thấy sẽ không quẫn bách giống như lần trước, không nghĩ tới Trí Mân sẽ mặc âu phục, cùng hai lần trước gặp anh cảm giác hoàn toàn bất đồng, Thái Anh ngồi ở cạnh anh, cả buổi cũng chỉ nghẹn ra một câu: "Chào anh".

Trí Mân nhìn cô: "Tí nữa tham gia tiệc cưới em còn câu nệ như vậy, sẽ bị bại lộ toàn bộ."

Thái Anh ngẩng đầu, cũng có chút lo lắng: "Đúng vậy, làm sao bây giờ, bằng không chào hỏi xong, em liền nói em không thoải mái trực tiếp rời sân trước?"

Trí Mân: "Sau đó em đoán đầu đề ngày mai là ai?"

Thái Anh: "..."

Trí Mân: "Yên tâm, trong hội trường không có phóng viên, nhưng sẽ có một ít người trong ngành, em buông lỏng một chút là được. Bọn họ sẽ không đào sâu vấn đề."

Thái Anh: "Vâng, em sẽ cố gắng. Nhưng em cảm thấy, cảm thấy giống như quên chuyện gì..."

Thái Anh nhíu mày, bỗng nhiên nhìn thấy phía trên tay lái của Sử Bách một bao lì xì thật dày, trên đó viết "Mân - Anh".

Trí Mân: "Cái này dĩ nhiên là do anh chuẩn bị."

Thái Anh: "..."

OMG....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro