41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 41: Anh rõ ràng còn nhớ rõ cái này, thật sự là quá đáng ghét

Liễu Trạch và Kha Việt mang đến một người đàn ông vẻ mặt bối rối, chính là cái gọi "yêu sách người", hắn bị đẩy đến trước mặt phóng viên, vô cùng khẩn trương mà tỏ ra mình thật sự không biết cái gì cả, chỉ là cung cấp giấy nợ và điều khoản chứng minh, thuận tiện nói một chút về chuyện của Thái Anh mà thôi, về phần sau này Tả Thị tại sao lại phát tán trên mạng thì hắn không biết, cũng kiên quyết biểu thị là mình không vu oan Thái Anh cho nên nếu công ty Thái Anh muốn kiện tội phỉ báng, tuyệt không thể kiện hắn.

Sau khi Liễu Trạch ám chỉ là Triệu Vân Băng và Vương Thái Cốc liên thủ làm chuyện này, Thái Anh không hiểu được, bởi vì cô nhào vào trong ngực Trí Mân khóc rất mất mặt, cho nên Trí Mân dắt cô vào trong thang máy.

Trong thang máy lúc Trí Mân lau nước mắt cho cô, Thái Anh mới chậm rãi hoãn lại, nhưng vừa rồi thực sự rất tủi thân, cho nên trong lúc nhất thời có chút không kìm nổi, mặc dù cảm xúc đã dần ổn lại, nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống.

Trí Mân kiên nhẫn dùng khăn giấy lau nước mắt cho cô, miệng nói: "Ngoan, đừng khóc nữa."

Ô ô ô, thật mất mặt, cảm giác như là đang dỗ con gái mình vậy...

Thái Anh vô cùng muốn dừng khóc nỉ non, miễn cưỡng lên tiếng: "Em, em không phải cố ý...Ức (tiếng nấc)"

Rõ ràng khóc đến nấc rồi.

Trí Mân vốn còn hơi nhíu lông mày, nhưng là dáng vẻ lại có chút đau lòng, nghe thấy cô nấc, ngược lại không nhịn được mà nâng khóe miệng.

Thái Anh: "Ức. Em không phải cố ý, ức, giấu anh chuyện này..."

Trí Mân nhịn cười nói: "Ừ, anh biết. Nhưng em cảm thấy anh sẽ để ý chuyện này sao?"

Thái Anh nhìn Trí Mân, ngoan ngoãn lắc đầu.

Trí Mân giơ tay vuốt lưng cho cô thuận khí, nói: "Bác gái có phải còn trên lầu hay không?"

Thái Anh vội vàng gật đầu, mắt thấy thang máy cũng sắp tới tầng 20,Thái Anh chỉ có thể vội vàng hít sâu cho ngừng khóc.

Hai người ra khỏi thang máy, Trí Mân thấy Thái Anh rốt cuộc cũng hoãn lại, thở dài: "Lần đầu gặp bác gái, kết quả không kịp mua lễ vật gì cả."

Thái Anh lắc đầu: "Mẹ em, ức, sẽ không chú ý việc này đâu, ức."

Nước mắt ngừng, nấc lại không dễ dừng lại, Trí Mân nhìn Thái Anh một lúc, bỗng nhiên nói: "Chỉ cách dừng lại nấc bí truyền."

Thái Anh:?

Hai bàn tay Trí Mân mở ra chống trên vách tường bên cạnh Thái Anh, ở bên trong hành lang của tầng 20, ôn nhu hôn cô.

Thái Anh trừng mắt ngẩn ngơ, rất nhanh nhắm mắt lại.

Trí Mân hẳn là vội vàng chạy tới, trên cằm còn một vòng râu ria nhàn nhạt, Thái Anh đang hôn liền không kìm được mà đưa tay sờ lên râu của anh.

Trí Mân lần đầu tiên trong đời bị người khác sờ râu, không kìm được mà ngừng lại.

Thái Anh lui một chút, giải thích: "Cảm xúc rất giống, mi hầu đào..."

*mi hầu đào: quả kiwi

Trí Mân hơi muốn cười: "Không nấc nữa hả?"

Thái Anh không động, qua được một hồi mới lắc lắc đầu: "Không nấc nữa rồi."

Ừ, bài thuốc bí truyền chữa hết nấc của Phác thị rất hiệu quả đấy, nhưng cái này tuyệt đối không thể truyền ra bên ngoài.

Thái Anh nói: "Bây giờ vào? Mắt của em có phải rất đỏ không?"

Trí Mân gật đầu: "Có một chút. Nhưng không vào bác gái sẽ lo, em nói là chúng ta lâu ngày không gặp, kích động đến khóc là được."

Thái Anh: "..."

Cô bỗng nhiên cảm thấy, tương lai nếu Trí Mân lừa cô, nhất định là cô không phát hiện được.

Trí Mân và Thái Anh gõ cửa, Chu Hà ra mở cửa, hiển nhiên đang đợi Thái Anh về, nhìn thấy Trí Mân, Chu Hà ngẩn ngơ, nói: "Đây không phải là..."

Trí Mân lập tức hơi cúi đầu: "Cháu chào bác gái, cháu là Phác Trí Mân."

Chu Hà: "Chào cậu, chào cậu."

Thái Anh không hiểu sao đối với cảnh tượng như này lại hơi xấu hổ: "Chúng ta vào trước đi?"

Chu Hà tránh ra một ít, nói: "Đúng vậy, vào rồi nói chuyện."

Mặc dù nhà Thái Anh không quá lớn, nhưng rất sạch sẽ ngăn nắp, nhỏ mà có thứ tự, bọn họ ngồi ở ghế sô pha ở phòng khách, Thái Anh rót nước cho Trí Mân, bên trái là Chu Hà, bên phải là Trí Mân, nghĩ Trí Mân là khách, vì vậy ngồi xuống ngay cạnh Trí Mân.

Tâm tình Chu Hà phức tạp mà nhìn thoáng qua Thái Anh, nói với Trí Mân: "Trí Mân à, có phải cháu biết chuyện của Thái Anh nhà bác nên mới tới đây không, nghe Thái Anh nói, hôm qua cháu còn đang lên máy bay, thật sự là vất vả cho cháu rồi."

Trí Mân mỉm cười lắc đầu: "Bác gọi cháu là Tiểu Phác là được ạ"

Tiểu Lâm...

Thái Anh bỗng nhiên nhớ đến tất cả mọi người đều gọi Trí Mân là lão Phác, kết quả bây giờ Trí Mân thầm yêu cầu Chu Hà gọi mình là Tiểu Phác...

Chu Hà cười cười: "Được, Tiểu Phác, bác thấy cháu vừa rồi giống như là không biết gọi bác là gì cho tốt, cứ gọi bác Chu đi, bác không ngại. Chuyện của cháu và Thái Anh, ta trên căn bản là hiểu được."

Thái Anh vụng trộm nhéo nhéo tay, ý là... Không, mẹ không biết.

Trí Mân hiểu ý, đối với Chu Hà nói: "Bác Chu, trước kia bởi vì quay phim, không thể đến thăm bác, hơn nữa bởi vì nguyên nhân của cháu, Thái Anh đã chịu nhiều khổ, cháu rất xin lỗi."

Chu Hà nói: "Tiểu Phác, cháu nói chuyện quá khách khí rồi, Thái Anh cũng là một diễn viên nhỏ, bất kể thế nào thì nó phải tự mình đối mặt, tại sao lại nói là lỗi của cháu. Bác cũng có xem tin tức của hai đứa, cũng biết hai đứa không dễ dàng gì, thật ra thì, đứa con gái Thái Anh này, từ nhỏ đã trải qua đại khổ, bây giờ cũng đã trôi qua, nó ấy mà, nói êm tai một chút thì chính là đơn thuần, nói không dễ nghe thì chính là..."

Bỗng nhiên Chu Hà nhìn về phía Thái Anh: "Thái Anh, con về phòng trước đi."

Thái Anh: "Dạ?"

Ai ngờ Trí Mân cũng gật đầu: "Ừm, em nghỉ ngơi một chút đi, mắt hơi nhòe đấy."

Thái Anh lập tức cầm cái gương nhỏ trên bàn soi một chút, phát hiện quả nhiên mắt nhòe trang điểm.

Thái Anh: "..."

Không hiểu hai người này định trò chuyền gì, nhưng Thái Anh vẫn đứng dậy rời khỏi.

Dù có lòng muốn nghe lén, nhưng Thái Anh do dự vẫn quyết định không nghe trộm, tí nữa hỏi Trí Mân là được.

Cô tẩy trang một chút, lấy điện thoại ra phát hiện rất nhiều tin, gần như toàn bộ là tin tức liên quan tới cô và Trí Mân.

"Từ London đến Bắc Kinh rồi về thành phố D, Ảnh đế yêu đến bay vọt đến mày ngàn km?"

Đây là tri âm thân thể đấy.

"Lật xem quản chế thực sự bận rộn, kiều thê cảm động lệ hai hàng."

Đây là văn thơ bình dân đấy.

Thái Anh đen mặt lật một hồi rốt cuộc cũng tìm được một tin tức bình thường, chuyện này đưa đến phản ứng rất lớn, dù sao trước kia toàn nói Thái Anh xuất thân bất chính, Trí Mân bị sắc đẹp của người vợ nhỏ lừa gạt, kết quả trong nháy mắt toàn xoay ngược lại, bởi vì Liễu Trạch tiếp nhận phỏng vấn có nhắc tới "Nội bộ công ty có người có ý liên thủ với Tả Thị" mà rối rít suy đoán người ở nội bộ kia là ai.

Vương Thái Cốc và Triệu Vân Băng có mâu thuẫn với Thái Anh mọi người đều biết, vì vậy Weibo của Vương Thái Cốc và Triệu Vân Băng bị vây hãm, những người trước kia chỉ mắng Thái Anh giờ chĩa mũi nhọn đi mắng Triệu Vân Băng và Vương Thái Cốc.

Thái Anh một chút áy náy cũng không có, đoàn người này bây giờ giúp cô mắng Triệu Vân Băng và Vương Thái Cốc, có lẽ ngày mai Vương Thái Cốc nghĩ ra biện pháp gì đó, bọn học lại quay lại mắng Thái Anh.

Không có năng lực suy nghĩ độc lập, thấy gió liền mưa, vĩnh viễn cảm thấy bản thân vừa chính nghĩa vừa dũng mãnh, mắng hết cái này đến cái khác, cuối cùng lại cảm thán lòng người hiểm ác.

Thái Anh buồn bực mở quảng trường Thái Cực ra, phát hiện mọi người thảo luận trọng điểm toàn sai hết.

"Trí Mân quá man rồi! Mọi người có xem video không, ngàn dặm đến cứu vợ nha, nhưng người vợ nhỏ khóc như vậy tôi thấy là do thương tình, trực tiếp rưng rưng nhào qua, thật là phim thần tượng aaaaaaaaa! Trước kia tôi còn rất ghét người vợ nhỏ đấy, kết quả bây giờ lại hơi muốn trở thành fan của couple này rồi..."

"Chủ nhà giả bộ gì cứ, cái gì mà khóc như vậy là do thương tình? Rõ ràng là nghiêm chỉnh đóng phim nha, cùng Trí Mân là một đôi vợ chồng hoàn mĩ của phim/"

"Làm một người qua đường, tôi chỉ muốn nói, Trí Mân ngược lại có khả năng, nhưng cái hành động của người vợ nhỏ, tôi cảm thấy cô ấy không diễn ra được..."

"Lại không phân biệt được trên lầu là fans hay là anti..."

"Thật sự ngọt ngào, người vợ nhỏ cũng rất đáng thương, chuyện bố của cô ấy làm thì có quan hệ gì với cô ấy, cái cô gái nhỏ Vương Thái Cốc và Triệu Vân Băng thực sự là mất trí rồi, cô ấy trước kia rất ít lên tiếng vì mình, lần này không chịu nổi rồi, tôi là Trí Mân tôi cũng đau lòng ~"

"Có quan hệ gì tới Triệu Vân Băng? Triệu đen lại mang tới tiết tấu loạn rồi, đầu óc tối dạ."

"Liễu Trạch ám chỉ cái kia mà không có quan hệ sao? Xem lần này Cách Mộc định xử lí rồi."

Thái Anh tắt điện thoại, bắt đầu suy tư không biết lần này Cách Mộc sẽ xử lí chuyện này thế nào.

Bên ngoài chuông cửa vang lên, Thái Anh loẹt quẹt từ phòng ra ngoài, liền thấy Trí Mân mở cửa, Liễu Trạch và Kha Việt đứng ở ngoài, Liễu Trạch cười tủm tỉm với CHu Hà nói: "Không được đâu dì, cháu không vào đâu. Thái Anh, em ra thật đúng lúc, ngày mai 30 tết cho em nghỉ một ngày, mùng một mùng hai nghỉ hai ngày, mùng 3 về công ti."

Thái Anh nói: "Vâng..."

"Nhờ có Kha tổng và Phác đại thần, tôi lấy được tin tức Vương Thái Cốc qua lại với Tả Thị, Cách Mộc sẽ kiện Vương Thái Cốc trái hợp đồng, về phần Triệu Vân Băng, hiệp ước của cô ta còn ở công ty, nhưng tạm thời cất đã."

Thái Anh ngơ ngác gật đầu, Liễu Trạch ở bên trong nói một đống, mỉm cười mà lui bước, "Dì Chu, Phác đại thần, Thái Anh đáng yêu, chúc mọi người năm mới vui vẻ, chuyện không vui trước kia để nó thành quá khứ, tương lai nhất định tươi sáng và tốt đẹp! Hẹn gặp lại, tôi cáo từ trước!"

Chu Hà bị Liễu Trạch làm cho sững sờ: "Ừ, Tiểu Liễu cháu đi thong thả, cháu cũng năm mới vui vẻ."

Thái Anh: "Ơ ơ ơ, Chị Liễu, vậy chị còn từ chức không?"

Liễu Trạch nhéo má Thái Anh: "Nói lại rồi. Em không để cho người khác bớt lo lúc nào cả."

Thái Anh cao hứng gật đầu: "Vâng!"

Liễu Trạch cười cười với Thái Anh, đi về phía thang máy, Kha Việt nhìn Trí Mân, nói: "Cậu mừng năm mới ở đây?"

Trí Mân gật đầu: "Ừ."

Ồ, lúc nào quyết định vậy?

Trí Mân nói: "Trước tiên 30 tết ở đây, mùng một mang Thái Anh đi gặp bà nội."

Ồ???

Thái Anh giật mình nhìn về phía Trí Mân, thấy khuôn mặt của Trí Mân và Chu Hà đều bình thản, có lẽ nói chuyện xong rồi.

Kha Việt cũng không ngạc nhiên, nói một câu "Năm mới vui vẻ", cũng cười với Chu Hà và Thái Anh, rời đi.

Cửa đã đóng, Thái Anh nói: "Anh, anh ở chỗ của em đón năm mới?"

Trí Mân: "Ừ. Không chào đón?"

"Không, không có." Thái Anh hơi căng thẳng, "Mùng một chúng ta đi gặp bà nội anh? Vậy bà..."

"Trên đường tới đây anh có gọi điện thoại cho bà." Trí Mân nói, "Vốn là bà tới nhưng bà muốn em đi xem quê một chút, liền đề nghị anh mùng một mang em về."

Hai mắt Thái Anh tỏa sáng: "Vâng, vậy, cơm tối em làm! Cho anh nếm thử tài bếp núc của em."

Trí Mân: "Ừ."

Thái Anh bỗng nhiên nghĩ ra một vấn đề.

Cô sờ lên má,nói: "Anh, ngủ ở đâu..."

Nhà cô chỉ có hai phòng, một là của Chu Hà một là của cô.

Trí Mân nói: "Theo như mong muốn của em."

Thái Anh: "?"

Trí Mân: "Ngủ ở sô pha."

Thái Anh: "..."

Rõ ràng anh còn nhớ rõ chuyện này, thật sự là quá đáng ghét!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro