46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 46: Quay phim quay phim quay phim

Trí Mân biết rõ Thái Anh nói như vậy là để mình nhanh đi nghỉ ngơi, anh hơi quẫn bách nói: "Được rồi."

Thái Anh thấp thỏm không yên mà trở về phòng của mình, nằm ở trên giường đầu óc rất mơ màng, nhưng lúc này lại không ngủ được, Trí Mân đi tắm, thay quần áo ngủ rồi nằm xuống bên cạnh cô.

Có lẽ vì thấy Thái Anh không nhúc nhích, hành động của Trí Mân rất nhẹ nhàng, giống như sợ làm cô thức dậy, Thái Anh xoay người, lên tiếng: "Chúc ngủ ngon."

Trí Mân xích lại gần thêm một chút nữa, hôn lên trán của cô: "Ngủ ngon. Mai em muốn làm gì?"

Anh nằm ở bên cạnh, Thái Anh lại hơi mệt nhọc, giọng của cô rất chậm: "Em sao cũng được. Nhưng chúng ta lại không thể tùy tiện ra ngoài được..."

Trí Mân: "Ừ. Vậy ở nhà xem phim nhá?"

Thái Anh nói "Được" rồi mơ mơ màng màng mà ngủ thiếp đi.

Buổi tối Thái Anh ngủ rất ngoan, lúc đi ngủ có tư thế như thế nào thì khi tỉnh dậy cũng sẽ có tư thế đấy, nhưng tối hôm đó cô theo bản năng sờ ở bên cạnh, chỉ sờ thấy một cái ga trải giường trống rỗng, Thái Anh chậm chạp mở mắt, phát hiện căn phòng tối này chỉ còn lại có chính mình.

Cô mở di động ra nhìn giờ, mới có 4h sáng.

Thái Anh vừa ngáp vừa xoa mí mắt rồi bò dậy, Trí Mân không có ở phòng ngủ bên cạnh, phòng sách cũng không có Trí Mân, cô chậm rãi đi xuống tầng một, nghe thấy ở phòng chiếu phim truyền tới âm thanh rất nhẹ, Thái Anh từ từ tiến tới, phát hiện trên màn hình lớn đang chiếu một bộ phim phóng sự về Cố Phương Hoa, mà Trí Mân ngồi ở ghế ở trong phòng, mắt hơi nhắm, có lẽ là đã ngủ rồi.

Thái Anh nhẹ nhàng tắt phim, không dám đánh thức Trí Mân, bây giờ cô cơ bản là đã khẳng định được Trí Mân đang bị mất ngủ, chính bản thân cô cũng từng trải qua thời kì mất ngủ, biết được ngủ đã không dễ dàng gì, bị người khác đánh thức lúc đang ngủ thì càng khó ngủ lại, liền từ từ đi ra ngoài, quyết định đắp một cái chăn rồi ngủ ở ghế sô pha ở tầng một.

Khoảng chừng 7h sáng, Thái Anh bị chút âm thanh làm cho tỉnh, cô mở mắt ra nhìn, là Trí Mân đúng lúc từ phòng chiếu phim đi ra.

Nhìn thấy Thái Anh nằm ở trên sô pha, Trí Mân sững sờ,nói: "Thái Anh, sao em lại ngủ ở đây?"

Thái Anh nằm ở trên ghế sô pha, rất mệt mỏi mà nói: "Nửa đêm qua tỉnh lại, phát hiện anh đang ngủ ở trong phòng chiếu phim."

Trí Mân nói: "Anh xin lỗi."

Thái Anh: "Vì sao lại nói xin lỗi? Anh thành thực cho em biết, có phải anh đang mất ngủ hay không? Không cho phép nói cái gì mà lớn tuổi rồi..."

Trí Mân lúc này không phủ nhận: "Anh nghĩ đến kịch bản, càng nghĩ càng bị cuốn vào, không sao đâu. Em về phòng ngủ đi."

Thế nào là không sao.

Hà Bất Ly yêu cầu nghiêm khắc với anh như vậy, lặp đi lặp lại cảnh quay, buổi tối trở về thì lại không ngủ, bình thường lại còn không ăn uống gì.

Thái Anh nghĩ lại cảm thấy không được, cô chậm rãi đứng lên, cũng không nói đến chuyện bây giờ Trí Mân nhập vai diễn hơi sâu, chỉ nói: "Em cũng không ngủ nữa, đi làm bữa sáng thôi."

Trí Mân: "Anh không..."

"Em muốn làm đồ ăn cho chính mình ăn, thuận tiện làm cho anh ăn luôn." Thái Anh chân chính nói, "Anh không cái gì? Không muốn ăn?"

Trí Mân: "..."

Thái Anh dù sao cũng giám sát Trí Mân ăn hết bữa sáng, trong chốc lát liền nhận được điện thoại của Liễu Trạch, giọng của Liễu Trạch nghe thật cao hứng: "Không tệ nha Thái Anh, vừa mới trở về mà bản thân đã nhận được việc lớn!"

Thái Anh: "Bên đạo diễn Hà đã liên hệ với chị rồi à?"

Liễu Trạch: "Ừ,ngược lại điều kiện cũng bình thường thôi, nhưng chị không mặc cả gì hết, thành thực mà nói, phim của ông ta, chúng ta cũng không thua thiệt gì! Có phải Trí Mân giúp em đoạt được không?"

Thái Anh: "Hôm qua em đi gặp anh ấy, đạo diễn Hà nói trạng thái của em và Phương Thiến Nhiên... Chính là nữ chính có chút giống nhau."

"Vì sao mà nói như vậy?" Liễu Trạch hơi nghi hoặc, "Chị nhìn giới thiệu của phim, nữ chính rất thích ngược nha, đi thích một người đàn ông văn thơ như thế, lại làm vợ làm mẹ chăm sóc vực dậy nam chính, còn theo cùng một chỗ để chịu khổ cực, cuối cùng còn chết vì khó sinh!"

Thái Anh: "..."

Liễu Trạch phân tích câu chuyện này cũng thật là....

Cô nói: "Chủ yếu là vì bây giờ Trí Mân hơi nhập vào vai diễn, cả người hơi không phù hợp, em chỉ có thể quan tâm một chút. Về sau đạo diễn Hà để em diễn một đoạn, thử một lần, ông ta liền nói được."

Liễu Trạch rất ngạc nhiên và mừng rỡ: "Một lần là được? Thái Anh, em tiến một bước rất lớn đó."

Thái Anh nói: "Có thể là bởi vì không phải diễn xuất gì..."

Liễu Trạch: "Là chân tình? Được, em chỉ cần giữ được phần chân tình này, có thể thuận lợi quay phim là được rồi. Hà Bất Ly mà đứng lên quay phim thì rất đáng sợ đấy, trước kia chị có một nữ nghệ sĩ, chính là Vương Tình đấy, bây giờ kết hôn lui ẩn rồi, trước kia có quay qua một bộ phim của ông ta, chỉ là nữ số hai mà thôi, bị ông ta ép cho khóc rất nhiều lần."

Thái Anh một bên nghe điện thoại của Liễu Trạch, một bên nhìn Trí Mân, nói: "Chẳng lẽ đạo diễn Hà còn mắng chửi người?"

Trí Mân nhìn qua, cười lắc đầu.

Liễu Trạch cũng nói: "Mắng chửi người nhưng lại giống như không mắng... Nhưng lần này bọn họ cũng khai máy được một thời gian rồi, chị giúp em cắt các lịch trình còn dư, tí nữa Tiểu Tình đến đưa hợp đồng cho em, em kí tên, ngày mai sẽ cùng Trí Mân vào tổ phim."

Mặc dù vội vàng, nhưng Thái Anh có thể đoán được, trả lời một tiếng được liền cúp máy.

Trí Mân cũng không cần Thái Anh hỏi, trực tiếp nói: "Hà Bất Ly không mắng người."

Thái Anh: "Vậy..."

Trí Mân: "Hắn sẽ quay đi quay lại, cũng không nói nguyên nhân và chỗ nào không tốt, một cảnh quay lên trăm lượt cũng có."

Thái Anh: "..."

"Hoặc là đã qua được mấy tháng rồi, hắn sẽ bỗng nhiên yêu cầu quay lại một lần nữa, cũng mặc kệ ngoại hình diễn viên so với bản gốc kém nhau bao nhiêu."

Thái Anh nói: "Thật là một đạo diễn bốc đồng."

Mặc dù nói như thế, nhưng phải diễn phim của Hà Bất Ly vẫn làm Thái Anh vô cùng căng thẳng, thực tế cô còn có suy nghĩ riêng, muốn nhìn Trí Mân nhiều hơn một chút.

Cô nhớ tới Liễu Trạch nói tới gameshow, rốt cuộc vẫn không nói với Trí Mân, bởi vì cảm thấy lúc này mà nói ra cũng uổng công.

Thái Anh nhất định phải vào tổ, liền cùng Trí Mân cùng nhau xem một chút về phim phóng sự kia, từ hoàn cảnh lớn mà dung nhập vào phim này, Thái Anh đoán chắc Trí Mân đã sớm đem nhưng thước phim kia xem một lượt, thậm chí anh còn nghiêm túc phân chia thể loại, còn căn cứ sắp xếp đĩa phim cho bộ phim này, cùng Thái Anh nhìn lần lượt từ đĩa phim thứ nhất nhìn xuống.

Thái Anh đối với phim phóng sự thì không có hứng thú gì, nhưng đã muốn diễn Phương Thiến Nhiên, tự nhiên chỉ có thể xem thật kĩ, cũng may Trí Mân chọn phim phóng sự cũng không buồn tẻ lắm, Thái Anh xem độ 3 tập, Trí Mân lại sẽ chọn một phim điện ảnh lâu năm để xem, coi như là thay đổi không khí.

Hai người ngồi xem từ 7h 30 sáng đến 12h 30, Thái Anh hơi không chịu nổi nữa,Trí Mân vẫn còn rất có tinh thần, Thái Anh nói: "Mỗi lần anh đều một mình một đường xem đến hết luôn?"

Trí Mân: "Ừ, đĩa phim rất nhiều. Có lúc Lâm Thì Tập cũng sẽ tới."

"Đây gọi là gì, chạy marathon điện ảnh?" Thái Anh hơi hiếu kì, "Thời gian dài nhất mà hai người xem là bao lâu?"

Trí Mân: "Hai mươi giờ."

Thái Anh giơ ngón tay cái, Trí Mân tắt phim: "Đi ăn cái gì đã."

Đúng lúc Tiểu Tình đưa hợp đồng đến, bị Thái Anh nhờ đi mua một ít rau và một con cá, Thái Anh nghiêm túc làm bữa trưa, vừa mới xem phim lâu như vậy, bây giờ có thể làm đồ ăn cũng coi như là thả lỏng.

Trí Mân hơi vận động một chút, lại đi trong sân tưới cây, Thái Anh cách cái cửa kính nhìn anh, cảm thấy giờ phút này anh nên thay một bộ trường bào màu xanh đậm thì thích hợp hơn.

Hôm sau hai người vào tổ phim, Thái Anh cũng coi như là hoàn toàn có thể hiểu vì sao Trí Mân nhập vai diễn như vậy, không nói cái khác, ánh sáng mà Hà Bất Ly phát ra khiến cho người khác áp lực rất lớn, Thái Anh mới tiến tổ, theo như quy tắc bình thường thì trước khi quay phim phải quay cảnh thoải mái một chút, nhưng để cho Thái Anh nhanh chóng tiến vào trạng thái, Hà Bất Ly trực tiếp muốn Thái Anh quay cảnh khó sinh.

Thái Anh: "...."

Hà Bất Ly thấy sắc mặt cô do dự liền nói: "Sao vậy?"

Thái Anh xem không ít phim, duy chỉ chưa kịp nghiên cứu chuyện khó sinh này, ngay cả Trí Mân cũng không nghĩ tới cái này.

Cô thành thực nói: "Tôi có thể quay không tốt cảnh này."

Trước đây cô cũng chỉ nhìn qua cảnh khó sinh của Quất Từ Hồng trong Châu Tấn nhưng cảnh đó đã lưu lại bóng ma lúc cô còn nhỏ, hôm nay nghĩ lại, chỉ nhớ tới một cái chậu lớn đầy máu.

Hà Bất Ly nói: "Tôi đoán cô cũng sẽ không diễn."

Hắn lại đưa tay, chỉ chỉ cái nhà, nói: "Thật ra chỗ này cũng không phải chỗ để quay phim, bây giờ cô vẫn có tâm tình thiếu nữ, quay được ở chỗ nông thôn mới tốt. Nhưng chỗ này tôi lại không lo lắng, tôi tương đối lo lắng sau này."

Thái Anh nghiêm túc nghe, Hà Bất Li nói rất tùy ý: "Tuổi của cô quá nhỏ, diễn xuất cũng không có thiên phú, đến lúc diễn cảnh Phương Thiến Nhiên gả cho Cố Phương Hoa, khẳng định diễn không ra dáng vẻ của người phụ nữ. Cô diễn Phương Thiến Nhiên để cho tôi hài lòng, toàn bộ là bởi vì cô có quan hệ với Trí Mân, cũng không thể vì diễn như thật, đến lúc đó trực tiếp để cho cô và Trí Mân kết hôn rồi quay lại được."

Thái Anh rất im lặng mà gật đầu, Hà Bất Ly có lẽ cảm thấy bản thân giảng giải một hồi cũng coi như hết tình hết nghĩa, lúc này mới cho Thái Anh thông báo chính xác.

Qủa nhiên phía trước đều là quay cảnh ở nông thôn, tạo hình của Thái Anh cũng rất thuần phác, quần áo lúc đó, rách bươm rủ xuống, chân đi giày cao su, trang điểm cũng rất đơn giản, thậm chí là tối giản hóa.

Hà Bất Ly đối với phim yêu cầu rất cao, lúc quay tới cảnh trọng yếu, quay một lần lại một lần nữa.

Trước đó Trí Mân cho Thái Anh biết thói quen quay phim của Hà Bất Ly là không mắng người, chỉ lặp đi lặp lại cảnh quay, Thái Anh còn cảm thấy cái này so với mắng thì đỡ hơn, chuyện tới trước mắt mới hiểu được đáng sợ ở chỗ nào.

Rõ ràng lúc hắn quay phim cũng giống như người bình thường, chỉ là ít nói, nhưng sẽ phàn nàn cơm của tổ phim quá khó ăn để cho người thay một nhà hàng mới, đến lúc đóng phim thật sự, lại ít nói dọa người.

Thái Anh và Trí Mân quay phim, Thái Anh còn chưa cố hết sức, Trí Mân sẽ mang cô nhập vai diễn, dù lúc mở đầu chưa tốt, khó coi, diễn ba bốn lượt thì càng lúc càng tốt, trong truyện Phương Thiến Nhiên có tình cảm với Cố Phương Hoa, cô đối với Trí Mân cũng có tình cảm, trạng thái của Cố Phương Hoa không tốt, khó nhìn, thì Trí Mân và Cố Phương Hoa gần như muốn trở thành một người, cho nên Phương Thiến Nhiên làm chuyện với Cố Phương Hoa, Thái Anh không cần tính toán nhiều, có thể hiểu được hơn phân nửa.

Nếu quay hơn 10 lần, Thái Anh tâm hoảng ý loạn, Trí Mân cũng có thể đi cùng cô, cùng cô quay lại, cầm tay của cô để cho cô không cần căng thẳng.

Nhưng quay phim cùng với người khác, hoặc là cô đơn độc quay, hoàn toàn bất đồng.

Tuần thứ hai vào tổ, ngày nào Thái Anh và Trí Mân đều không cần quay phim, Trí Mân muốn đi gặp Kha Việt, dẫu sao cũng trở về một chuyến, Thái Anh vốn cũng ý định trở về, lại bị Hà Bất Ly tạm thời giữ lại để bổ sung một cảnh quay.

Kết quả đến hiện trường, Thái Anh mới hiểu được muốn bổ sung chính là cảnh rất ngắn của hai lần trước kia.

Cảnh này chính là Phương Thiến Nhiên nhận được tin tức, trong nhà nàng nhờ vào quan hệ, nàng có thể trở về thành sớm hơn, Phương Thiến Nhiên trở về phòng, cầm lấy cỏ đuôi chó ép khó của Cố Phương Hoa đưa cho mình, lật qua lật lại nhìn, cuối cùng quyết định tạm thời cứ ở lại.

Cảnh này chỉ chiếm có ba dòng, ngay cả lời kịch cũng không có, Thái Anh lần đầu tiên quay, quay lần hai Hà Bất Ly liền cho qua, Thái Anh còn tưởng bởi vì độ khó không lớn yêu cầu không cao, lúc này mới hiểu được khi ấy Hà Bất Ly có lẽ đã mang lòng muốn quay lại cảnh này rồi.

Cùng ngày không có cảnh khác, cảnh này quay liền một lúc 15 lần.

Thái Anh khóc không ra nước mắt, hết lần này tới lần khác Trí Mân cũng không ở đây, cô rốt cuộc khôn nhịn được mà đi xuống hỏi Hà Bất Ly là mình diễn không tốt ở đâu.

Hà Bất Ly mặt không cảm xúc mà nhìn cô chằm chằm nói: "Cô cảm thấy mình diễn tốt ở chỗ nào?"

Thái Anh nói: "Tôi không biết."

Ha Bất Ly không nói, qua một lúc, thấy Thái Anh nghỉ ngơi tốt rồi, chỉ nói quay tiếp.

Thái Anh bị cảnh này vùi dập vô cùng, chỉ có thể lặp đi lặp lại suy nghĩ và tâm tình lúc đó của Phương Thiến Nhiên, muốn biết tại sao nàng ta lại buông tha cơ hội tốt như vậy, vì cái gì lại ở lại vì một người chưa nói được mấy câu như Cố Phương Hoa, cô nghĩ đi nghĩ lại, rõ ràng sinh ra một chút trách móc, cảm thấy Phương Thiến Nhiên này quả thực quá ngu.

Lúc này Hà Bất Ly nói: "Được rồi."

Thái Anh hơi không thể tin được mà ngẩng đầu, Hà Bất Ly đã xoay người muốn đi rồi, cô do dự một lát, vẫn đuổi theo.

"Đạo diễn Hà, vì sao cảnh quay kia lại tốt?"

Vừa rồi thậm chí cô còn không nghĩ đến Cố Phương Hoa.

Hà Bất Ly không ngừng bước: "Khi ấy cô nghĩ đến Trí Mân sao?"

"Không có."

"Nghĩ tới Cố Phương Hoa sao?"

"... Không có."

Cho nên mới cảm thấy có thể qua được cảnh này thì khiến người ta rất khiếp sợ.

"Vậy thì đúng rồi..."

Hà Bất ly không đầu không đuôi bỏ lại câu nói này, Thái Anh hoàn toàn không cao hứng nổi, buổi tối Trí Mân trở về mới hiểu được chuyện này, Thái Anh lắp bắp nói: "Đạo diễn Hà có phải ghét em hay không?"

Trí Mân hỏi cặn kẽ chuyện, mới hiểu rõ mà nói: "Hắn không ghét em. Hắn là đang khen em."

Thái Anh: "Cái gì?"

Trí Mân nói: "Hắn hẳn là hiểu được anh giảng giải cho em, cho nên hi vọng rèn luyện em, để cho em hiểu được. Cảnh quay này, kỳ thật Phương Thiến Nhiên lấy cây cỏ kia ra rồi trong nháy mắt quyết định ở lại, nàng ta về sau không muốn là Cố Phương Hoa, chỉ có thể là mình."

Thái Anh sửng sốt một hồi, rốt cuộc cũng hiểu, trước khi cô quay, không phải thay mặt cho mình và Trí Mân, chỉ là dựa vào Trí Mâng nói cảnh quay cho cô, lần này cô đang từ từ chân chính tiến vào nhân vật Phương Thiến Nhiên.

Phương Thiến Nhiên lúc này cũng chỉ là một cô gái trẻ, vì thích một người mà ở lại là một quyết định rất lớn, nàng ta cũng sẽ sợ, có lẽ lờ mờ đối với Cố Phương Hoa cũng sẽ có chút oán giận, mặc dù đây hoàn toàn là do chính nàng ta quyết định, nhưng mà cảm xúc phức tạp như vậy, mới càng phù hợp với tâm tình của nàng ta.

Thái Anh tiêu hóa cả buổi, có chút tan vỡ, nhưng lại mơ hồ có cảm giác bây giờ quay phim và trước kia không giống nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro