Chương 01: Sau khi tỉnh dậy trở thành vợ của Lục lão đại - hợp đồng hôn nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Nhược Hề mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt là màu trắng của trần nhà.

Bệnh viện?  Đây là tình huống gì? 

Cô không phải là bị đèn trùm trên treo trên cao rơi trúng vào người đến chết?  Nhưng bây giờ...

[ Chúc mừng ký chủ, ký chủ đã có một cuộc sống mới! ]

Một giọng nói dễ thương giống như trẻ con bỗng vang lên bên tai. Lâm Nhược Hề đột ngột ngồi dậy, nhìn xung quanh phòng bệnh VIP vắng vẻ, cảnh giác mà hỏi :

" Ai?  Ai đang nói vậy? "

Bỗng xuất hiện một điểm sáng rơi vào trong lồng ngực của mình,biến thành một con mèo màu trắng trông như thú bông. Cô kinh ngạc nháy mắt, đưa tay muốn sờ lên bộ ngực mềm mại của nó. Ngay lúc ngón tay chạm đến con mèo giống như thú bông đó, một tia sáng bất giác truyền vào trong cơ thể cô.

[ Khế ước đã được lập, tạo mộng kế hoạch chính thức khởi động, tôi là thủ hộ thần A Bố, tôi sẽ giúp ký chủ có được cuộc sống đỉnh cao.]
( Thủ hộ thần hay còn gọi là thần bảo hộ)

Nhìn chằm chằm vào con mèo đang nói chuyện với mình, Lâm Nhược Nhược vỗ vỗ đầu, cho là mình hoa mắt trong miệng cô nhỏ giọng thầm thì:

" Khế ước? Thủ hộ thần? Đây đều là cái quỷ gì? "

[ Tiểu Nhược Nhược, ký chủ cũng không nên trở mặt vô tình, ta đem người cứu trở về, vì chuyện này đã hao phí hơn phân  nửa linh lực. ]

Nghe vậy Lâm Nhược Hề khẽ chớp đôi mi thanh tú, ánh mắt lưu chuyển, hiếu kì mở miệng:

" Vậy tại sao ngươi cứu ta? Chuyện này thì có gì tốt? "

[ Thiên cơ bất khả lộ! Dù sao chúng ta cũng đã ký kết khế ước, khế ước ở bên trong cơ thể ký chủ, cô nhất định phải nghe theo lệnh của tôi. ]

"Khế ước!  Lại là khế ước" . Lâm Nhược Hề sắc mặt hơi hờn, thanh âm lãnh đạm mấy phần.

[ Ký chủ muốn tôi làm cái gì?. Tiểu Nhược Nhược, không nên tức giận nha! Ký chủ chỉ cần nhớ kỹ, tôi là thủ hộ thần, không có khả năng làm tổn thương ký chủ, nhưng nếu như ký chủ không nghe lời thì sẽ bị trừng phạt.]

A Bố đắc ý lắc lắc cái đuôi, vèo một cái biến mất không thấy đâu, thật giống như vừa rồi tất cả chỉ là ảo giác của cô.

...

Bệnh viện Kim Tinh.

Trên giường bệnh, Lâm Nhược Hề đang trong trạng thái hôn mê khuôn mặt nhỏ vì vậy mà tái nhợt đi, không có chút huyết sắc nào. Nhìn điện tâm đồ đang dao động, người đàn ông có vẻ ngoài đẹp đẽ lông mày chau lại.
( Điện tâm đồ: là dòng điện ghi lại những thay đổi trong tim của con người được bác sĩ sử dụng cho bệnh nhân trong bệnh viện) 

Tròng mắt của hắn chăm chú khóa lại trên giường bệnh, tựa như sợ người con gái trước mắt biến mất. Sau khi bác sĩ kiểm tra hoàn tất, hắn cấp tốc bước lên phía trước, bắt lấy cổ tay vị bác sĩ kia, vội vành hỏi:

"Giáo sư Lý, cô ấy thế nào rồi?  Bên trong cơ thể có bị thương không? Lúc nào cô ấy sẽ tỉnh? "

Giáo sư Lý không khỏi kinh ngạc, ông không nghĩ tới, Lục Cảnh Diễn ít khi biểu lộ ra bên ngoài, cũng có ngày sẽ biểu lộ sự sợ hãi. Lục Cảnh Diễn luống cuống nhìn thấy vẻ mặt của giáo sư Lý, mới ý thức được bản thân mình quá nóng vội, hắn nhanh chóng buông lỏng tay ra, lui về phía sau một bước. Giáo sư Lý lấy xuống ống nghe bệnh, gật gật đầu, mở miệng nối:

" Lục tiên sinh không cần quá lo lắng, may mà lục thái thái được đưa tới kịp thời, ngâm nước cũng không có tạo thành thương tổn quá nghiêm trọng,  cô ấy có ý chí sống rất cao, có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào."

Ba ngày sau.

Lâm Nhược Hề mơ mơ màng màng mở mắt, liền ngây ngẩn cả người,  lại là trần nhà này ,  lại là phòng bệnh, chuyện này...

" Tỉnh? Cảm thấy thế nào? :

Một giọng nam lành lạnh truyền đến, phá vỡ sự tĩnh mịch của căn phòng, cũng đánh gãy dòng suy nghĩ của cô.  Đôi mắt của Lâm Nhược Hề đang trống rỗng chậm rãi tập trung nhìn xung quanh dần trở nên có sắc thái. Cô hướng tới chỗ phát ra âm thanh, nhìn thấy một người đàn ông đẹp tựa như tạc tượng từ xa đang tiến về gần phía mình, đôi con người màu hạt dẻ làm cho người người mê say, góc cạnh rõ ràng,  ngũ quan có thể nói là hoàn mỹ, khí chất cao quý lạnh lùng hiện lộ rõ ra trên gương mặt bất phàm đó. Nhìn người đàn ông ngày càng tiến đến gần mình, Lâm Nhược Hề cuồng quít ngồi dậy,  nghi ngờ nói :

" Lục Cảnh Diễn ?"

Mặc dù không thấy tận mắt, nhưng hắn là tổng giám đốc của  đoàn Kình Thiên, thường xuyên xuất hiện trên TV, báo chí.

Lục Cảnh Diễn che đi đôi mắt đỏ ngầu tràn đầy mệt mỏi, hắn cúi người, tới gần cô, lạnh nhạt nói :

" Không tệ!  Không có ngốc, còn nhớ rõ tôi là ai."

Lâm Nhược Hề nhìn cận cảnh khuôn mặt khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc của người ngày, chỉ cảm thấy hai má cô nóng bừng vì hơi thở hắn thở ra, cô đỏ mặt cúi đầu xuống,  nhỏ giọng nói:

" Lục tiên sinh, ngài hiểu lầm rồi, tôi căn bản không biết ngài chỉ là từng thấy ngài trên TV mà thôi."

" Lục tiên sinh? Lâm Nhược Hề, cô diễn kịch diễn đến giờ rồi đúng không?  Phát sốt cao như vậy cũng không yên, nghĩ cũng không nghĩ ra cách cô dám nhảy xuống hồ như thế này."

Lời vừa nói ra khỏi miệng, con ngươi Lục Cảnh Diễn  bỗng co rút lại, mặt cũng cúi xuống. Đưa tay nâng cằm cô lên, cười lạnh một tiếng. Cắn răng nghiến lợi nói:" A!  Rất tốt, nếu cô đã thích diễn kịch như vậy, tôi sẽ cho cô một cơ hội.  Nếu như cô diễn hỏng, tốt nhất nên dập tắt ước mơ làm diễn viên của cô đi, cố gắng trở thành vợ của tôi cho tốt đi Lục Thái Thái ."

Lâm Nhược Hề đối đây hết thảy đều là mộng, cô đầu óc một mảnh hỗn độn, chỉ nghe tới ba chữ Lục Thái Thái.

" Lúc Thái Thái? Ai là Lục Thái Thái ?"
Nhìn xem Lâm Nhược Hề một mặt ngây thơ biểu lộ, Lục Cảnh Diễn nhíu mày lại,  từ tủ đầu giường lấy ra giấy hôn thú ném đến trước mặt cô, nghiêm nghị nói:

" Chính cô xem cho rõ, Lục Thái Thái đến cùng là ai.

Cầm lấy giấy hôn thú, lật ra xem xét, Lâm Nhược Hề, chớp chớp mắt hoảng hốt.

Giấy hôn thú đăng ký là năm 2020 ngày 25 tháng 12, cô nhớ rõ ràng ngày hôm đó cô đang trên sân khấu nhận giải trong dịp liên hoan phim.  Hôm nay , trên tường treo một cái lịch điện tử hiện lên các thông số ghi trên lịch là năm 2021 ngày 30 tháng 1. Cô là một bông hoa đỉnh cao,  mặc dù không không được tiếp xúc đến các tác phẩm kinh kịch lớn, các trò múa rối cổ, căn bản không rảnh yêu đương, chớ đừng nói chi là kết hôn,  hay gần gũi với nam nhân đỉnh cao như Kim Tự Tháp Ai Cập Lục Cảnh Diễn, chuyện này rốt cuộc như thế nào?

Cô ngẩng đầu, đang muốn hỏi rõ tình huống này là gì, nhưng trong phòng bệnh đã không còn bóng dáng của Lục Cảnh Diễn.

" Lục Thái Thái, Lục tiên sinh vừa rồi có cho phép tôi tiến hành kiểm tra sức khỏe của cô."

Lâm Nhược Hề đang miên man suy nghĩ, giáo sư Lý mang theo mấy người bác sĩ khác tiến đến, tỉ mỉ kiểm tra một lần nữa cho cô. Cuối cùng giáo sư Lý nhìn Lâm Nhược Hề quan sát trong mắt tràn đầy đồng cảm, chần chừ một lát,  mới mở miệng. 

" Lục Thái Thái cô khôi phục rất tốt, tĩnh dưỡng hai ngày có thể xuất viện được rồi."

Mãi cho đến khi giáo sư Lý cùng mọi người rời đi Lâm Nhược Hề thẩn thơ đến phát ngốc.

[ Tiểu Nhược Nhược, ký chủ có phải đang có rất nhiều câu hỏi trong đầu lúc này không? ]. A Bố nghênh ngang nằm trên sòa đang nghịch bộ râu mèo của mình.

Cô nhìn chằm chằm nó đột nhiên " Phốc xì... " . Một tiếng bật cười, ngốc nghếch hỏi: " Ký chủ,  cô biết bay sao"

A Bố cho cô một cái liếc mắt, nhanh chóng vèo một cái,  bay đến trong ngực cô.

Giờ khắc này Lâm Nhược Hề hoàn toàn tin tưởng, cô thật sự đã trọng sinh, không những thế còn xuất hiện một thủ hộ thần bên cạnh, còn không thể giải thích tại sao. 

" A Bố nói một chút cho ta về tình huống hiện tại đi, người khác trọng sinh đều là trở lại quá khứ mang theo ký ức rõ ràng, một đường hô phong hoán vũ, duy chỉ có ta, trọng sinh một ngày này còn bị mất trí nhớ."

A Bố nhìn Lâm Nhược Hề bộ dáng tội nghiệp, dùng đầu cọ sát cô, lấy đó an ủi.

[ Ký chủ bây giờ với Lục Cảnh Diễn là vợ chồng nhưng thực ra là có khế ước ngầm, một cô gái nhỏ yêu thích quay phim.]

What? Khế ước vợ chồng? Tuyến 18?
( Tuyến 18 ý chỉ diễn viên tuyến 18 trong showbiz trung thì đây là những diễn viên chỉ toàn đóng vai phụ không nổi tiếng. )

Cho nên kết hôn là giả? Giấy hôn thú là thật?

Đương nhiên, một người đàn ông hào hoa như Lục Cảnh Diễn vốn là không thích cô.

" A Bố, vậy bây giờ ta có thể ly hôn không?" .










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro