CHƯƠNG 02: Mục đích của trọng sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dù sao cũng chỉ là kết hôn giả sớm muộn gì cũng sẽ ly hôn vậy tại sao còn không sớm một chút

[Ly hôn quyền quyết định trong tay Lục Cảnh Diễn cô không có quyền lên tiếng. ]

A.....thật là bực bội mà ai~.

Lâm Nhược Hề cúi đầu ủ rũ hỏi một vấn đề cuối cùng.

" Vậy vì sao ta lại được trọng sinh? Chẳng lẽ là chờ đợi để trỏ thành một người phụ nữ giàu có bị chồng bỏ rơi ? "

[ Tiểu Nhược Nhược đừng nhụt chí danh tính ẩn là nhà thiết kế của cô vẫn còn. Trọng sinh là vì để thực hiện nốt ước mơ còn đang dang dở của cô ở kiếp trướ. Tuy nhiên bây giờ cô chỉ là diễn viên tuyến 18, nhưng về sau cô sẽ trở thành ảnh hậu vĩ đại trong tương lai, tìm được mẹ đẻ của mình, cũng sẽ hạnh phúc với chân mệnh thiên tử của mình. ]

Lời nói của A Bố chạm đến đáy lòng Lâm Nhược Hề, nếu nói ở kiếp trước có gì hối tiếc chưa kịp nói, đó nhất định là mẹ cô, đến tận khi chết đi cô cũng không thể tìm được mẹ. Đương nhiên, ảnh hậu là giấc mơ của mọi diễn viên nữ, cô cũng không ngoại lệ.

Bất quá chân mệnh thiên tử gì đó cô chưa từng chò mong, tình yêu quá múc xa xỉ, thương tâm lại phí công, cô căn bản không muốn dính dáng đến.

[Cô trùng sinh với nhiệm vụ khác nữa là báo thù, cô tại lễ trao giải bị đèn chùm treo trên trần rơi xuống đè chết không phải ngoài ý muốn, thật ra do một người tên Lâm Yên Nhiên cố ý an bài.]

Lâm Yên Nhiên? khó trách, mục tiêu mà chị gái tốt của cô muốn nhắm đến chính là cô, không chỉ có đoạt bạn trai của cô, còn đem cô đưa cho lão già như một món đồ chơi, may mắn cô lấy bệnh hiểm nghèo làm lý do, đã trốn thoát được một kiếp.

Nhưng cô còn chưa kịp trả thù, đã bị đèn treo đập trúng vào người, định mệnh!

Buồn cười là, cô đến ngay cả lúc sắp chết lại coi là đây chẳng qua là sự việc ngoài ý muốn. . .

Nếu ông trời để cô trọng sinh, món nợ giữa cô và Lâm Yên Nhiên cũng nên thanh toán thật tốt .

Lâm Nhược Hề rơi vào trầm tư lúc, lúc này A Bố đã hóa thành một vệt ánh sáng biến mất không thấy gì nữa.

Cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra. . .

Cố Dao hấp tấp tiến đến, thấy Lâm Nhược Nhược liền kích động đến nhào tới, gắt gao ôm lấy khiến hô hấp của Lâm Nhược Hề có chút không đều, cô cấp tốc nhìn lướt qua về phía A Bố lúc nãy, yên lòng, may quá nó đi đã đi. Lần nữa nhìn thấy Cố Dao, cô thật vui vẻ, Cố Dao là bạn thân nhất cũng là người đại diện của cô.

Cô đưa tay vuốt ve lưng Cố Dao, giả bộ không vui trêu chọc nói: "Cố đại tiểu thư, tôi còn đang là bệnh nhân, chịu không được sức lực của cô đâu!"

Nghe vậy, Cố dao lúng túng buông cô ra, vốn là còn chút có lỗi với cô, nhưng vừa nghĩ tới Lục Cảnh Diễn vừa rồi, liền giận vì không có chỗ phát tiết.

"Cái cô nàng ngốc này, làm tôi lo lắng chết đi được, tôi chỉ vừa mới ra nước ngoài một tháng thôi, cô làm tôi tưởng đâu có án mạng liên quan đến cô rồi, phát sốt ở nhà lo nghỉ ngơi thật tốt đi, sao phải nhảy hồ để chạy trốn?"

"Nếu không phải Lục Cảnh Diễn kịp thời đuổi tới cứu được cô, có khi lúc tôi trở về cũng chỉ có thể đến nghĩa trang đứng trước mộ cô cúng bái."

Nghe miệng Cố Dao líu lo không ngừng, Lâm Nhược Hề trong lòng ấm áp, kiếp trước Cố Dao chính là như vậy, nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ.
( nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ ý chỉ những người bên ngoài khó tính nói năng chua ngoa nhưng bên trong họ là một con người tốt.)

Nhưng cô hoàn toàn không có ký ức lúc trước, không có cách nào giải thích rõ ràng, cũng không thể nói cho Cố Dao việc cô trọng sinh, đành phải ôm cánh tay Cố Dao nũng nịu giả ngây thơ.

"Dao tỷ tỷ, tôi sai rồi, về sau nhất định sẽ bảo vệ bản thân thật tốt , tôi còn muốn làm ảnh hậu đây, cũng không thể tuỳ tiện chết đi được!"

"Cái này còn tạm được!" Cố Dao hài lòng gật đầu, sau đó tưởng tượng nói: "Về sau thêm chút tâm, chờ cô thành ảnh hậu, tôi chính là kim bài người đại diện của cô. Phòng làm việc Nhược Dao sẽ càng ngày càng phát triển."

"Biết rồi, Dao Dao, vì giấc mơ ảnh hậu , cô nhanh giúp tôi làm thủ tục xuất viện, tôi sẽ phát điên nếu ở lại lâu hơn nữa mất."

Cô còn cố ý xuống giường đi vài bước, hướng phía Cố Dao chứng minh mình không sao.

--

Tập đoàn Kình Thiên .

Lục Cảnh Diễn đứng trước cửa sổ, sâu thẳm trong đôi mắt biểu lộ cảm xúc khiến người khác không hiểu được.

"Brừ ừ ừ ư ư . . ."

Hắn lấy điện thoại cầm tay ra xem xét, lập tức nói, gọn gàng dứt khoát mở miệng nói.

"Giáo sư Lý, kết quả kiểm tra như thế nào, có di chứng gì không?"

Đầu bên kia giáo sư Lý trầm mặc một lát, chậm rãi nói ra: "Lục tiên sinh, cô Lục Thái Thái chắc do trước đây đã gặp một số chuyện đau lòng không thể nói lần xảy ra tai nạn này khiến quên đi một số người cùng một số việc lúc trước. Hiện tại,cô ấy chỉ có thể khôi phục trí nhớ của mình nếu để lúc cô ấy vui vẻ thoải mái nhất."

"Ừm."

Cúp điện thoại, Lục Cảnh Diễn thấy vệ sĩ gửi tin tức tới.

"Tiên sinh, phu nhân đã xuất viện,

Cô ấy trở về căn hộ của mình, còn bảo chúng tôi chuyển lời đến ngài, có thời gian rảnh nhớ làm thủ tục ly hôn ."

Lục Cảnh Diễn ném di động sang một bên, đáy mắt ảm đạm trong nháy mắt lan tràn ra, hắn lấy ra một điếu thuốc đốt. . .

Nhìn xem sương mù từng vòng từng vòng tan hết, Lục Cảnh Diễn thở dài.

Tiểu nha đầu lại quên đi hắn, khó trách nhìn hắn bằng ánh mắt lạ lẫm như vậy, còn dự định cùng hắn ly hôn.

Hắn lúc ấy đang giận trên đầu, không lựa lời nói, nhất định đã để lại ấn tượng xấu trong cô. Tiểu nha đầu cứ như vậy mà mang thù với mình, không chừng hắn đã bị gán cho là một kẻ , cái này thật sự khiến cho hắn đau đầu.

Cốc cốc cốc, tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.

Không đợi Lục Cảnh Diễn lên tiếng, một người con trai bộ dáng hoa hoa công tử đã đẩy cửa vào, trong tay còn cầm một cái túi lớn.

Nhìn thấy Lục Cảnh Diễn quanh thân chưa tan hết khói nhẹ, nhịn không được trêu chọc.

"Lão đại, không phải anh ghét nhất nơi làm việc hút thuốc lá sao? Hôm nay là thế nào đây ?"

Lục Cảnh Diễn ánh mắt sắc bén nhìn về phía hắn, người con trai sợ hãi, lập tức ngậm miệng lại.

Tính tình lão đại lúc trước rất là lạnh nhạt với mọi người, từ khi tiểu nha đầu tính tình liền thay đổi trở nên cổ quái, để cho người ta suy nghĩ không chừng, lúc trước hắn ghét nhất hút thuốc lá, nhưng bây giờ. . .

Người con trai thu lại cảm xúc, tò tay vào trong túi lấy ra một bản vẽ, đưa cho Lục Cảnh Diễn.

Lục Cảnh Diễn tiếp nhận bản vẽ, để lên bàn mở ra, ánh mắt hắn run lên, lập tức cứng đờ.

Ngòi bút quen thuộc, cho dù qua nhiều năm, hắn vẫn nhận ra được một chút , huống chi dưới góc phải còn có ngôi sao bảy cánh mà cô yêu thích.

Nhìn chằm chằm trước mắt bản vẽ, hắn phảng phất lão tăng ngồi thiền, không nhúc nhích.

"Lão đại, nói một câu nha, bản thiết kế này tôi đã nhờ các chuyên gia chọn đó, đây là tác phẩm nghệ thuật đẹp nhất trong số 100 tác phẩm nghệ thuật của tuần trước, cậu hài lòng chứ? Cứ nhìn chằm chằm nó hơn nửa ngày, chẳng lẽ lại còn có thể nhìn thấy bông hoa trên đó?"

Hoa hoa công tử, một mặt lo lắng thúc giục nói.

Lục Cảnh Diễn không muốn nghe hắn ồn ào, liếc xéo hắn một chút, chỉ vào bản vẽ dưới góc phải bức vẽ mơ hồ, nhàn nhạt mở miệng: "Cố Ngự Phong, cậu nhìn nơi này. . ."

Cố Ngự Phong xích lại gần xem xét, lại có một viên ngôi sao bảy cánh.

Giống như là thói quen vẽ lên đi, lại sợ bị người khác phát hiện, kịp thời lau sạch, nhưng vẫn là lưu lại dấu vết nhàn nhạt .

Hắn ngẩng đầu, kinh ngạc nói: "Lão đại, đây là tiểu nha đầu nhà ngươi vẽ?"

Lục Cảnh Diễn nhìn hắn biểu lộ ngốc ngếch, cái này không rõ ràng, "Cứ cho là cô ấy gửi nặc danh, không ai biết nét chữ của cô ấy, nhưng dù mất trí nhớ, cô ấy vẫn không bỏ được thói quen vẽ những ngôi sao bảy cánh.."

Thư ẩn danh? Thì ra tiểu nha đầu đã thích hắn rồi, nhỡ mất trí nhớ lần nữa thì sao?

Hắn nghĩ để cho tiểu nha đầu cứ mất trí nhớ như vậy và tự nhiên có lòng tin để cô ấy lại một lần nữa thích hắn, cho đến khi cô yêu hắn sâu đậm, không nỡ rời đi.

Nghĩ tới đây, Lục Cảnh Diễn núi băng vạn năm mặt vậy mà lộ ra bộ dáng tươi cười. . .

-----------------------------------------------------------
(Tay nghề của mình còn kém có sai sót gì mọi người bình luận dưới bài viết chỉ ra giúp mình với nhé. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ nà.)😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro