Chương 04: Lâm Nhược Hề phản kích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng ngày thứ hai.

Lâm Nhược Hề bị đánh thức bởi ánh nắng từ cửa sổ, cô dụi dụi mắt, mới chú ý tới nơi này là  phòng tổng thống xa hoa .

Cô đột ngột ngồi dậy, vén chăn lên nhìn thấy quần áo vẫn còn chỉnh tề, mới yên lòng.

Không nghĩ tới Lâm Đông Thành thế mà dám coi cô như một món đồ chơi đem cô cho một người đàn ông.  Nếu ông ta đã không nghĩ đến tình cha con, cô cũng sẽ không nương tay nữa.

May mắn đụng phải Lục Cảnh Diễn, nếu không phải hắn, hậu quả cô không dám tưởng tượng...

Đột nhiên, cảnh hôn với Lục Cảnh Diễn tối hôm qua giống như một thước phim trình chiếu lại, một tấm lại một tấm hiện lên trong đầu, cô ảo não vỗ vỗ cái trán.

Hận không thể tìm khối đậu hũ đụng chết, một chút hương đã khiến cô mất sức, làm như vậy quá mức cần thiết.

Lần này Lục Cảnh Diễn sẽ không phải cho rằng cô đang kiểu lạt mềm buộc chặt chứ? Thật sự là mắc cỡ chết người ta rồi!

Thừa dịp căn phòng không có ai, Lâm Nhược Hề lặng lẽ chạy ra ngoài.

Trên ban công, Lục Cảnh Diễn đứng đó, đem nhất cử nhất động của cô thu vào mắt.

...

Lâm Nhược Hề trở về trên đường, lái xe đều không yên lòng, xém chút tông vào  đèn đỏ.

【  Tiểu Nhược Nhược , chuyên tâm một chút! 】

A Bố nhàn nhã ngồi cạnh chỗ ngồi ghế  tài xế .

Lâm Nhược Hề vừa nhìn thấy nó, liền bắt đầu phàn nàn: "A Bố, ngươi không phải là thủ hộ thần sao? Tại sao tối hôm qua không cứu ta? Để Lục Cảnh Diễn đem ta mang đi."

A Bố bất đắc dĩ khoát khoát tay (lung lay chân trước).

【  Tiểu Nhược Nhược , từ xưa đến nay, đều là anh hùng cứu mỹ nhân, tôi chỉ là một kỵ sĩ, tất nhiên là đứng sang bên cạnh, cơ mà tôi nhìn ký chủ  tối hôm qua rất hưởng thụ nha. 】

Lâm Nhược Hề mặt lập tức đỏ lên, cái con mèo thú bông ghê tởm này, quá trơ trẽn.

"A Bố! Ngươi dám nhìn lén, sao ngươi không biết xấu hổ vậy"

【  Tiểu Nhược Nhược, tôi không phải cố ý, tôi vẫn còn là một đứa trẻ, tôi cam đoan về sau tuyệt đối không dám nhìn lén nữa. 】

Nó còn cố ý duỗi ra một cái móng vuốt lấy đó thành khẩn.

Lâm Nhược Hề bị động tác buồn cười của nó chọc cười, vươn tay sờ lên đầu của nó.

【  Tiểu Nhược Nhược , tôi có một chuyện quan trọng phải nói cho ký chủ, tôi đã lưu một bức ảnh cỡ lớn của Lâm Yên Nhiên trên máy tính của cô, ký chủ hẳn sẽ có lúc dùng đến. Nhưng Lâm Đông Thành chẳng mấy chốc sẽ tìm ký chủ đòi tiền, lần này cô nhất định phải cự tuyệt, không thể mặc hắn thao túng. 】

A Bố lần nữa biến mất, Lâm Nhược Hề không còn kinh ngạc, nó là thủ hộ thần, đến và đi không dấu vết là chuyện bình thường .

Kỳ thật không cần A Bố nhắc nhở, cô sẽ không để Lâm Đông Thành lại tùy ý gây khó dễ.

Trở lại khu nhà ở, Cố Dao một mặt lo lắng chờ ở cổng, thấy được cô liền tiến đến đón.

"Nhỏ Hề, đêm qua cô thế nào? Lúc tôi chạy đến, phòng khách đã không còn người, camera giám sát cũng bị người ta xóa, đành gọi điện thoại cho cô cũng không có người tiếp."

Điện thoại? Lâm Nhược Hề cầm điện thoại di động lên xem xét, phát hiện điện thoại đã tắt máy.

Cô mở máy, quả nhiên có mấy chục cú điện thoại, đều là Cố Dao gọi tới.

Nói không chừng Lục Cảnh Diễn thấy nhạc chuông gây phiền nhiễu, cố ý tắt máy của cô đi, tên đàn ông này thật đúng là ngang ngược!

Vào cửa, cô để Cố Dao ngồi ở trên ghế salon, rót một chén nước ấm cho cô ấy sưởi ấm, mới áy náy mở miệng: "Dao Dao, để cô lo lắng, hôm qua là Lục Cảnh Diễn tới đưa tôi  đi."

Biết cô không có việc gì, Cố Dao cũng yên lòng, nhưng nhắc tới Lục Cảnh Diễn, ngọn lửa trong nháy mắt Cố Dao ngay lập tức bùng cháy.

"Vậy hai người có hay không..."

"Không có, cái gì cũng không có phát sinh, anh ta đem tôi đến khách sạn rồi đi luôn."

Cố Dao thì không sao, nhưng Lâm Nhược Hề ngược lại hiển nhiên không dấu nổi ngại ngùng, rất có một loại giấu đầu hở đuôi.

Cố Dao nhìn cô mặt mũi đỏ bừng, cũng không hỏi tới nữa, nói đến chính sự.

"Bên kia Lâm Đông Thành, ba cô định làm như thế nào?"

"Thứ ông ta muốn đơn giản chính là tiền, nhưng lần này tôi sẽ không để mặc ông ta muốn làm gì thì làm."

Sống lại một đời, Lâm Nhược Hề cô đã sớm không phải mặc người uy hiếp, huống chi, A Bố cũng cố ý dặn dò.

Cố Dao cho rằng cô đây là đang cố vẻ kiên cường, đang muốn nói lời an ủi, một tiếng chuông không đúng lúc vang lên.

"Đòi tiền a, đòi tiền a, đòi tiền nha..."

Lâm Nhược Hề nhíu mày lại, nhận cuộc gọi.

"Lâm, Nhược , Hề!"

Đầu điện thoại kia, Lâm Đông Thành đọc lấy tên của cô từng chữ một.

Hận không thể từ trong điện thoại di động lao ra, mạnh mẽ dùng sức đập chết cô một trận.

Lâm Nhược Hề không để ý tới cơn tức giận của lão ta, lời nói cố ý ôn nhu nhỏ nhẹ mà hỏi: "Ba ba, ba gọi điện thoại tới là có chuyện gì không?"

Thấy cô giả vờ bối rối, Lâm Đông Thành tức giận chửi ầm lên: "Lâm Nhược Hề, mày thật không biết xấu hổ, đồ ăn cây táo rào cây sung ."

"Lâm thị xém chút bị mày hủy đi, nếu như mày không bỏ ra nổi 5000 vạn bù đắp vào, tao lập tức hủy đi đồ vật của mẹ mày."

Lại là câu này, Lâm Nhược Hề đối với uy hiếp của hắn mà nói đã thành miễn dịch.

"Ba ba, chưa gì đã nghĩ đến việc đòi tiền, vậy hãy lấy đồ vật của mẹ con đến trao đổi."

Lâm Đông Thành nghe xong, sắc mặt càng đỏ lên, lão ta thở hổn hển, nghiêm nghị mắng: "Lâm Nhược Hề, mày cánh cứng cáp rồi! Mày cái loại đồ con gái bất hiếu, dám uy hiếp tao, khụ khụ! Mày chờ đó cho tao, tao..."

Không đợi Lâm Đông Thành nói xong, Lâm Nhược Hề cười khẩy, ngắt lời hắn.

"Lâm Đông Thành, hôm qua ông coi tôi là đồ chơi tặng cho người khác, chúng ta tình cha con sớm đã cắt đứt triệt để."

"Tôi sẽ không để cho ông định đoạt, tôi cho ông thời gian một tháng, ông suy nghĩ kỹ càng, muốn hủy đồ vật của mẹ tôi hay vẫn là muốn hủy đi Lâm thị."

Lâm Nhược Hề trực tiếp cúp điện thoại, không muốn nghe lão ta nói nhảm.

Cố Dao lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Nhược Hề như vậy, giống như hết thảy tất cả đều nằm trong lòng bàn tay.

Lúc trước Lâm Nhược Hề quá mềm lòng, luôn luôn nghĩ đến tình thân, nhớ công ơn nuôi dưỡng, chỉ muốn dàn xếp ổn thỏa, hiện tại rốt cục không còn thỏa hiệp được nữa.

Cô kích động ôm lấy Lâm Nhược Hề, vui mừng nói: "Nhỏ Hề, cô sớm nên cùng bọn họ cắt đứt quan hệ, Lâm gia những người kia, không có một cái gì tốt, về sau người nhà tôi chính là người thân của cô ."

Hoàn toàn chính xác, ở kiếp trước cô vì chuyên máu mủ tình thân, tiền của cô cơ hồ đều cho Lâm Đông Thành, nhưng ông ta chưa hề cho cô một sắc mặt tốt, ngược lại ngày một thậm tệ hơn, càng ngày càng tham lam.

Mà ba mẹ Cố Dao, từ nhỏ đã rất quan tâm cô, còn cho Cố Dao chăm sóc cô mọi nơi.

Lâm Nhược Hề cười nhạt một tiếng, tự giễu nói: "Trước kia tôi luôn cho là lui một bước trời cao biển rộng, hiện tại mới hiểu được lui một bước chỉ có vực sâu vạn trượng."

"Chờ lấy được đồ vật của mẹ, tôi với Lâm gia sẽ không có bất kỳ quan hệ nào nữa, bất quá bọn họ còn nợ tôi, tôi sẽ đòi lại từng cái ."

Cố Dao biết Lâm Nhược Hề đã nghĩ thoáng, đối với người Lâm gia tình cảm cũng lãng phí hầu như không còn, mới đem kết quả của cuộc điều tra đêm qua tối hôm qua nói với cô ấy .

"Nhỏ Hề, Lâm Đông Thành ngày hôm qua dám làm ra chuyện này, nhưng thật ra là vì Lâm Yên Nhiên, cô ta muốn ký hợp đồng với truyền thông Ngự Phong, cho nên mới nghĩ ra kế đem tặng cô cho Cố Ngự Phong, mà Cố Ngự Phong vừa vặn lại là bạn tốt của Lục Cảnh Diễn..."

Giờ khắc này, Lâm Nhược Hề trái tim lạnh giá, nếu như nói trước đó với Lâm Đông Thành là thất vọng, thì hiện tại cô thật hận ông ta.

Lâm Đông Thành,  dám vì bảo bối Lâm Yên Nhiên của ông mà làm chuyện này với tôi, vậy tôi sẽ để ông nhìn kỹ một chút, đứa con gái bảo bối của ông có bao nhiêu phóng đãng.

Lâm Nhược Hề trở về phòng lấy ra Laptop, gõ bàn phím một lúc, trên mặt lộ ra nụ cười thích thú.

Cố Dao hiếu kì, đến gần xem xét, giật nảy cả mình, ở trong đó toàn bộ đều là các bức ảnh cỡ lớn của Lâm Yên Nhiên và những người đàn ông khác nhau....

-----------------------------------------------------------
Tác giả chuyển lời: Nhìn tiểu Bạch hoa từng bước một mạnh lên kìa.

Edit: Hic dạo này lười chảy thây ra nên mãi mới đăng truyện lên cho mọi người sorry nhìu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro