CHƯƠNG 13: KHÓ ĂN THẬT SỰ CÓ ĐẶC SẮC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cha... vì sao việc riêng của con, Nhị ca cũng muốn quản?" Lục Tông Dã bất mãn cực kì, tuy rằng ở trong lòng anh ta e ngại Lục Cảnh Tri, cũng là thật.

"Ai cho con nháo ra gièm pha lớn như vậy, cho một nhà chúng ta không lên được mặt bàn?" Lục Chính Bác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn con: "Cái ảnh hậu gì, con tốt nhất nên chặt đứt, đừng nói Nhị ca con, cho dù cha cũng không đồng ý, biết rõ người khác có vị hôn thê còn chen chân vào, rõ ràng vì thân phận của con tới, con còn tưởng mình đã gặp chân ái, nhanh đi dỗ Ngữ Ninh trở về cho cha!"

"Dỗ. Con nhất định sẽ dỗ." Lục Tông Dã nắm chặt nắm tay, trong lời nói mang theo hận ý, anh ta không để yên tiểu tiện nhân kia.

Hiện tại Khương gia chỉ còn lại một ông già bệnh tật, tiểu tiện nhân hiếu thuận không phải sao?

Anh ta xem, tiểu tiện nhân kiêu ngạo đến tình trạng gì.

Còn có Lục Cảnh Tri, trên thực tế, Lục Tông Dã không rõ Lục Cảnh Tri vì sao phát giận lớn như vậy, đơn giản là... anh ta chạm đến tới nghịch aân Lục Cảnh Tri rồi.

...

Ban ngày chuyện Từ phu nhân, Khương Ngữ Ninh ở trên mạng xem bình ℓuận cùng náo nhiệt, thỉnh thoảng hòm thư, còn ra một hai phong thư công ty quản lý phát tới mời ký hợp đồng.

Khương Ngữ Ninh hứng thú mở thư mời ra, muốn nhìn mấy công ty giải trí, đui mù như vậy, coi trọng cô một cục than.

Nhưng vào lúc này, chị Lương bỗng nhiên nhắc nhở cô: "Khương tiểu thư, tiên sinh sắp trở lại."

Trở lại thì trở lại, còn muốn báo trước?

Khương Ngữ Ninh chống tay xem tin tức, nhưng giây tiếp theo hai mắt cô trừng lớn, lập tức khép máy tính lại.

Đâu có, hôm nay cô phải giao bài tập, tìm ra chứng cứ thích anh.

Nghĩ đến này, Khương Ngữ Ninh vội vã xuống lầu, hơn nữa một bên hỏi chị Lương, một bên đi phòng bếp: "Chị Lương, tủ lạnh còn nguyên liệu nấu ăn sao? Có cá bạc tuyết và tôm bóc vỏ hay không?"

"Có... Có, tôi lấy giúp cô." Chị Lương vội vàng đi theo, đi phòng bếp.

Nhưng chị Lương nghĩ đến, Khương Ngữ Ninh chỉ định hai loại nguyên liệu nấu ăn, xuống bếp nhất định không có vấn đề, cảm thấy cô có thể làm nữ công gia chánh. (nấu ăn)

Mà Khương Ngữ Ninh bắt được nguyên liệu nấu ăn, có lẽ vì xấu hổ, cho nên đẩy chị Lương ra bên ngoài phòng bếp: "Chị tan tầm đi, tôi chính mình làm thì tốt rồi."

"Thật sự không thành vấn đề?"

"Đừng lo lắng, tôi sẽ không làm mình bị thương." Khương Ngữ Ninh vội nói.

"Tôi lo lắng phòng bếp của tôi." Chị Lương nở nụ cười, sau đó cởi tạp dề trên người xuống thay Khương Ngữ Ninh mang lên: "Vậy cô ngàn vạn lần cẩn thận, đồ vật phòng bếp, đáng quý, tiên sinh kén chọn, đồ ăn khác làm anh không ăn."

"Biết." Khương Ngữ Ninh cực kỳ thành khẩn gật đầu, sau đó trực tiếp đưa chị Lương ra ngoài cửa biệt thự.

Khương Ngữ Ninh quơ cánh tay, ở phòng bếp bận rộn.

Lúc Lục Cảnh Tri tiến vào cửa lớn Ngự Lung Đình, đầu tiên ngửi được là hương vị cháy khét, anh bước nhanh đi phòng bếp, thấy Khương Ngữ Ninh trong bếp mãnh liệt ho khan, mà nồi chảo trước mặt cô, trên phun lửa lên.

Lục Cảnh Tri mím môi, một tay kéo Khương Ngữ Ninh tới cửa, sau đó thuần thục tắt lửa, trong mắt mang lửa giận, người phụ nữ này lại làm ra chuyện gì?

"Xong rồi. Xong rồi. Ngày mai chị Lương mắng chết em." Khương Ngữ Ninh nhìn phòng bếp lộn xộn, có loại tâm muốn chết.

Lục Cảnh Tri sải bước trở lại trước mặt Khương Ngữ Ninh, kéo cô mang phòng khách, trên cao nhìn xuống, trong lời nói ẩn ẩn có chút tức giận: "Em lại nghiên cứu kiểu chết mới?"

"Có thể phán em chút tốt hay không?" Khương Ngữ Ninh sờ sờ mặt mình, không chú ý trên tay có khói bụi màu đen, giờ phút này giống như hồ ly bẩn.

Tay Lục Cảnh Tri, đang muốn thay cô lau bụi bẩn trên mặt, Khương Ngữ Ninh lại chạy về phòng bếp, hiến vật quý giống nhau, cầm một cái chén đĩa đi ra: "Hoàn hảo... hoàn hảo này còn có thể ăn."

Lục Cảnh Tri cúi đầu, nhìn chén đĩa, hầu kết không nhịn được giật giật: "Này là làm sao?"

"Ba chén ngân tuyết ngư." Khương Ngữ Ninh giải thích, từ tạp dề biến ra một đôi đũa: "Mau ngồi xuống, thử một miếng."

Lục Cảnh Tri không nói chuyện, nhưng không đành lòng cự tuyệt mặt mèo của cô, phối hợp ngồi ở bàn ăn, tiếp nhận chiếc đũa, từ chén đĩa trong tay cô, gắp một miếng.

"Thế nào? Thế nào?" Khương Ngữ Ninh đầy cõi lòng chờ mong chờ Lục Cảnh Tri phản ứng.

"Không được tốt lắm." Lục Cảnh Tri bình tĩnh nói.

Khương Ngữ Ninh mất mác, đặt chén đĩa ℓên bàn, nhìn Lục Cảnh Tri: "Là khi còn sống bác gái nói cho em biết, anh thích ăn ba chén ngân tuyết ngư và tôm phù dung, em còn cùng bà học riêng, rốt cuộc là không có thiên phú nấu cơm, thôi... Em có thể đốt phòng bếp, hai món đồ ăn này, là duy nhất em còn làm ra bộ dáng đồ ăn, luyện qua."

"Nhưng... Có hương vị bà làm." Lục Cảnh Tri phá lệ bỏ thêm một câu.

"Thật sự?"

"Khó ăn thật sự có đặc sắc." Nói xong, Lục Cảnh Tri túm Khương Ngữ Ninh tới ngồi trên đùi mình: "Đây là chứng cứ em cho anh xem?"

"Anh cũng không làm cho em thật kinh ngạc sao? Anh ở trong lòng em, vẫn là Thiên Thần cao không thể với, từ trước trong trường học, có nhiều cô gái theo đuổi anh như vậy, vì sao anh phải giữ em bên người?" Khương Ngữ Ninh ở trong ngực Lục Cảnh Tri, cúi đầu, hỏi lại.

"Em nói em thích anh, từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ biểu đạt. Ông nội em định hôn sự cho em, em chưa bao giờ phản kháng."

"Anh làm sao biết em không có?" Khương Ngữ Ninh không phục hỏi lại: "Còn nói em, anh không phải cũng giống nhau sao? Vì sao muốn em làm người phụ nữ của anh? Là đáng thương em? Hay nghĩ muốn nhục nhã em?"

"Từ gặp lại đến bây giờ, anh nhục nhã em chưa?"

Khương Ngữ Ninh lắc đầu, anh đối cô hữu cầu tất ứng (muốn gì cho nấy), dung túng.

Xem ra, trong lúc đó, bọn họ có rất nhiều hiểu lầm.

"Hôm nay biết rõ ràng một việc, em nói em biểu đạt, khi nào, đã làm chuyện gì?" Trong ấn tượng Lục Cảnh Tri, mấy năm nay ở Lục gia, cô chưa bao giờ biểu đạt thích anh, thậm chí còn, có chút sợ hãi cùng tránh né.

"Năm mười bốn tuổi ấy, gia yến Lục gia, anh còn nhớ rõ sao? Bác gái bị bệnh, cả người anh đều lạnh như băng, em rất muốn tới gần anh, an ủi anh, nhưng lúc ấy anh nói em nhiều chuyện."

"Bị anh cự tuyệt, tâm tình em không tốt, nhưng lại không yên lòng bác gái, cho nên em đi phòng bếp tìm bà. Bà nói cho em biết, anh thích ăn hai món này, hỏi em có hứng thú học hay không, mấy năm nay, em ở giới giải trí vội chân không chạm đất, ngẫu nhiên tâm huyết dâng trào, cũng luôn làm hai món ăn này ăn, ngay cả em cũng không tin tưởng chính mình."

Nói những lời này, Khương Ngữ Ninh cảm thấy mình thật ủy khuất.

Kia cô lần đầu tiên ở trong tâm xác định, cô đau lòng Lục Cảnh Tri, đều là bởi vì thích.

Mối tình đầu cô gái nhỏ bị đả kích, khá ủy khuất.

Lục Cảnh Tri yên lặng nghe, không nói chuyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hiendai