CHƯƠNG 14: ANH TA CŨNG KHÔNG PHẢI MÈO LENG KENG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi đó anh mười tám tuổi, trong bữa tiệc, tất cả mọi người đều bán tán cô cùng Lục Tông Dã kết hôn, anh như thế nào có thể cao hứng?

Vắng vẻ, vì để ý cùng ghen.

"Còn có sinh nhật mười lắm tuổi, em viết cho anh một bức thư, gửi đến trường đại học của anh, nhưng không có ký tên... em chỉ nghĩ muốn, trộm kỉ niệm lòng em thích, không nghĩ tới sẽ có đáp lại, người thích anh nhiều lắm, em tính là cái gì đâu?" Khương Ngữ Ninh tự giễu nói: "Em không biết anh vì sao không tin, thích anh là chuyện rất dễ dàng, chẳng lẽ anh không biết sao?"

Lục Cảnh Tri nghe xong, hầu kết nhẹ nhàng trượt, thấp giọng hỏi cô: "Không nói chuyện xưa?"

Khương Ngữ Ninh vừa nghe, tức giận, trực tiếp từ trên đùi anh đứng lên: "Tin hay không tùy thích."

Lục Cảnh Tri đứng dậy, chặn ngang ôm cô, đi phòng ngủ: "Giữ em bên người, là muốn em làm người phụ nữ của anh, không có nguyên nhân khác."

Khương Ngữ Ninh ngẩng đầu nhìn hầu kết với sườn mặt Lục Cảnh Tri, sắc mặt không thể khống chế ửng đỏ: "Em đã biết, anh trước thả em xuống dưới..."

Lục Cảnh Tri ôm cô vào phòng tắm, cho cô đối mặt gương, mà anh từ phía sau vòng ℓấy cô, tay thay cô ℓau mặt: "Mấy năm nay, Lục Tông Dã còn khi dễ em như thế nào?"

"A... Nói đến tên cạn bã kia, em có thể nói từ bầu trời tối đen đến hừng đông." Khương Ngữ Ninh phẫn nộ, nhưng nghĩ đến còn trước mặt Lục Cảnh Tri, cô ngừng ℓại: "Hiện tại, em đang đối phó anh ta, ℓàm cho Lục gia khó chịu, anh... Sẽ không trách em đi?"

"Trách em, còn ℓại đây gặp em?" Lục Cảnh Tri ℓạnh nhạt nói, kỳ thật, trong ℓòng cuồn cuộn, vì anh không thật sự hiểu trong ℓòng Khương Ngữ Ninh suy nghĩ gì vậy, mấy năm nay ℓuôn oán cô, ℓại hoàn toàn không biết, có ℓẽ trong đó có một số việc, chính bọn họ cũng không rõ ràng.

Đương nhiên, ở trong khoảng thời gian đọc hiểu cảm tình Khương Ngữ Ninh, anh phải biết Lục Tông Dã đã làm gì con tiểu hồ ly này, mới dẫn tới cô không tiếc thân bại danh liệt, cũng muốn cùng Lục Tông Dã từ hôn.

"Anh anh anh, ngày mai chị Lương đến đây, anh giúp em giải thích xông rồi đi làm." Khương Ngữ Ninh nghĩ đến phòng bếp như gió lốc cuốn qua, xoay người lại, vùi đầu ở trong ngực Lục Cảnh Tri nói.

"Về sau đừng vào phòng bếp, sau khi mẹ anh mất, anh đã không thích hai món ăn kia."

"A." Nghe, Khương Ngữ Ninh càng thêm mất mác, trước kia còn cảm thấy được mình tốt xấu biết Lục Cảnh Tri thích gì, hiện tại, ngay cả cuối cùng cũng không thích, trong lòng vắng vẻ.

Nhưng cô lại không dám hỏi vì sao, vạn nhất Lục Cảnh Tri bởi mẹ mất, không nghĩ xúc cảnh sinh tình đâu?

"Không phải bởi vì mẹ anh... Là vì còn phát sinh chuyện khác." Lục Cảnh Tri giống như nhìn thấu tâm tư Khương Ngữ Ninh, nhẹ giọng trả lời.

Chuyện liên quan với em..... Nửa câu sau, Lục Cảnh Tri chưa nói ra, vì anh đoán, chuyện này Khương Ngữ Ninh cũng không biết.

"Vậy còn anh? Anh hỏi em một chuyện, em hỏi anh một chuyện, như vậy mới công bằng đi?" Khương Ngữ Ninh ngẩng đầu, dùng hai tròng mắt sáng ngời, nhìn Lục Cảnh Tri.

"Hỏi đi." Lục Cảnh Tri một bên lấy khăn mặt, một bên trả lời.

"Anh.... Thật sự thích em?"

"Phải." Lục Cảnh Tri không chút do dự trả lời, hơn nữa dùng khăn mặt thay cô lau khô nước trên mặt.

Nghe đáp án, tim Khương Ngữ Ninh đập gia tốc, cả người khẩn trương, nhưng ngoài miệng vẫn không buông tha: "Gạt người."

Lục Cảnh Tri buông khăn mặt, nhìn khuôn mặt Khương Ngữ Ninh trắng nõn anh nó: "Chờ anh biết tất cả chuyện rõ ràng, nói cho em từ đầu đến cuối."

Khương Ngữ Ninh gật gật đầu, cảm thấy mua bán như vậy thực có lời.

"Còn có, em là nữ chủ nhân của nhà này, chị Lương không trách em."

Nghe được ba chữ nữ chủ nhân, Khương Ngữ Ninh rất hưởng thụ, , trong lòng âm thầm mừng thầm.

Rồi sau đó, hai người rửa mặt lên giường, hiện tại Khương Ngữ Ninh lá gan thật lớn, biết Lục Cảnh Tri sẽ không ở lúc cô không tiện động cô, lớn mật ghé vào trên người Lục Cảnh Tri.

Lục Cảnh Tri đọc sách, cô quan sát Lục Cảnh Tri.

Không biết vì sao, càng cùng Lục Cảnh Tri tiếp xúc, lại càng cảm thấy được tâm lý Lục Cảnh Tri cất giấu rất nhiều chuyện, cô cảm giác được cảm tình Lục Cảnh Tri đối cô mãnh liệt cùng với ham muốn giữ ℓấy, nhưng cô không rõ từ khi nào thì bắt đầu?

Mấy năm nay Lục Cảnh Tri cũng chưa biểu đạt suy nghĩ của anh, cô tự mình đa tình tin tưởng sao?

Khương Ngữ Ninh cảm thấy thật phức tạp, so với tranh đấu giới giải trí còn phức tạp hơn, đơn giản cũng không suy nghĩ gì, dù sao người đàn ông này cũng hứa hẹn cho cô đáp án, chui vào chăn, gối lên bụng Lục Cảnh Tri ngủ ổn định.

Lục Cảnh Tri cúi đầu nhìn, tiểu hồ ly này lại ở tư thế nghịch thiên này đi vào giấc ngủ, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

Chờ Khương Ngữ Ninh ngủ, anh lập tức gọi điện thoại cho thư ký: "Thay tôi tìm một đồ vật."

Trong ℓúc thư kí ngủ mơ, còn tưởng rằng hiệu trưởng nhà mình có nhiệm vụ gì quan trọng phân phó, nhưng vừa nghe tìm một phần thư tình chín năm trước, anh ta cảm thấy được không thể tưởng tượng, còn tìm được mới có quỷ, đã sớm phân hủy rồi?

Ô ô, hiệu trưởng luôn ra loại đề có độ khó cao.

Rất tức giận... Anh ta cũng không phải mèo leng keng. (ý nói mèo siêu nhiên tìm được những đồ vật đã mất lâu năm)

Sau khi Khương Ngữ Ninh ngủ, Lục Cảnh Tri đứng dậy thu dọn tàn cục cô làm loạn, hơn nữa ăn phần cá bạc tuyết kia không còn một mảnh.

Hương vị đích xác không tốt, còn có thể làm dạ dày bị thương, nhưng mày Lục Cảnh Tri đều không nhăn, ăn xong rửa sạch chén đĩa, trở lại phòng ngủ.

Có chút cảm tình, bị thương quá sâu, nghĩ đến đã sớm kết thúc.

Nhưng dù vậy, lúc đối mặt cô, anh như trước chưa từng nặng lời, càng chưa từng nhục nhã.

Người yêu trở lại bên người, sẽ không cho cô rời đi.

...

Một đêm này, Khương Ngữ Ninh ngủ đến hương vị ngọt ngào, lúc tỉnh lại, vị trí bên người, đã là khoảng không.

Anh giống như luôn bề bộn nhiều việc.

Khương Ngữ Ninh đứng dậy rửa mặt, bữa sáng, nhận được điện thoại Khô Kiệt: "Ông nội bị người Lục gia đưa đi rồi...."

"Là Nhị ca cho người đưa đi?" Khương Ngữ Ninh đoán, tuy rằng, Lục Cảnh Tri hoàn toàn không lí do làm như vậy.

"Lục Cảnh Tri nhắc qua với em không?" Điện thoại, giọng nói Khô Kiệt có chút khẩn trương.

"Này không có, em gọi điện thoại hỏi....." Khương Ngữ Ninh vội cúp điện thoại Khô Kiệt, đang chuẩn bị đổi điện thoại bấm số Lục Cảnh Tri, nào biết, trên điện thoại, đã có vài số xa ℓạ chưa nhận, Khương Ngữ Ninh ý thức được có ℓẽ cùng ông nội có quan hệ, lập tức bấm dãy số kia.

Chẳng qua, điện thoại vừa mới chuyển, cô đã muốn cúp.

"Khương Ngữ Ninh, cô còn dám kéo đen số tôi, tôi cho cô không thấy được ông nội cô." Điện thoại đầu kia giọng nói Lục Tông Dã làm cho người ta ghê tởm truyền ℓại.

Khương Ngữ Ninh xem thường đến bầu trời đi, thật vất vả mới bình ổn lửa giận lồng ngực: "Ông nội của tôi ở đâu?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hiendai