Chương 3: Gặp lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa thu ở Hà Nội với tiết trời se lạnh, mùi thức ăn lẫn mùi hoa sữa quyện vào nhau, cô ngồi ở một góc phòng nhìn qua cánh của sổ le lánh ít ánh sáng của những chiếc đèn điện chập chờn lòng ngày một nặng trĩu hơn. 

Cô đi đến ngăn kéo tủ lấy ra bức ảnh chụp gia đình cô đó cũng là tấm ảnh duy nhất và cuối cùng mà cô được chụp với bố mẹ. Cô đưa tay nhẹ nhàng sờ lên khuôn mặt của bố mẹ mình nước mắt cứ thế mà lăn xuống đã được năm năm kể từ ngày họ qua đời. Sự ra đi quá đột ngột ấy lại khiến trái tim cô một lần nữa bị bóp nghẹn.

 Lúc ấy cô mười tám bố mẹ đều tai nạn mà qua đời cô đã muốn chết nhưng rồi bố mẹ luôn hiện về trong giấc mơ nhẹ nhàng, an ủi cô, bảo cô phải sống thật tốt. Từ đấy Diệp Anh không còn như ngày trước nữa, con bé mười tám một mình lên thành phố xin hết việc nay qua việc khác để làm có lẽ những sự khổ cực không nói được hết nữa. May mắn nó gặp được cái Tuyết cũng bằng tuổi hai đứa thuê trọ ở chung, cũng nhờ có nó khuyên có tiếp tục học mặc dù có chậm hơn một năm. Nay cô đã hai mươi hai tuổi ngoại hình so với lúc xưa có phần khác biệt, làn da của cô đã dần chuyển sang màu của nắng, thân hình cũng khá gầy, đôi tay của cô xuất hiện nhiều vết xước do làm việc quá nhiều. Nhưng cô vẫn mang một nét đẹp riêng biệt, rất hút người nhất là ở đôi mắt biết nói ấy.

Thỉnh thoảng cô vẫn sẽ nhớ về anh họ, cảm xúc lúc đó thật hỗn độn cô quả thực có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi anh nhưng rồi cũng tự cười bản thân vì những suy nghĩ ấy. Tốt nhất là anh nên trốn cho xa đừng bao giờ để cô gặp lại anh nữa.

- Này! Ngôi ngẩn người ra đó làm gì lại phụ tao nấu ăn chứ.

Giọng của cái Tuyết vang lên làm cho cô trở về với thực tại, giờ đây cô cũng không muốn nghĩ nhiều về quá khứ nữa cô muốn chôn vùi nó đi.

- Từ từ tao lại ngay đây.

Trong bệnh viện kẻ ra kẻ vào tấp nập, ồn ào hỗn độn. Ở phòng 209 đang có một ca phẫu thuật quan trọng, các bác sĩ chuyên khoa hàng đầu của bệnh viện đều tập trung xem ca phẫu thuật. Tất cả đều nín thở không dám phát ra tiếng động, thế rồi nữ y tá nhìn đồng hồ rồi nói "phẫu thuật cấy ghép thành công sau mười hai tiếng". Lúc này tát cả mọi người vỗ tay không ngừng cảm thán vị bác sĩ trẻ kia. 

Năm nay anh ta vừa hơn hai mươi tám tuổi nhưng làm việc trong ngành chưa bao lâu nhưng cũng là trưởng bối của không ít người, ai cũng phải nể phục trước tài năng hơn người của anh.

Suốt mười hai tiếng làm việc, vị bác sị mệt rã rời sau khi vệ sinh xong anh ngã lưng vào chiếc ghế làm việc, một nam bác sĩ đi vào bèn lên tiếng.- Chúc mừng cậu nha Đăng, sau ca phẫu thuật này cậu lại được thăng chức nữa rồi.

Anh vẫn nhắm mắt, không nói gì.

- Tôi nói cậu cười lên cái không được sao lúc nào cũng mang cái bản mặt lạnh lùng đó nhìn mọi người là sao, thật hết thuốc chữa với cậu.

Nói rồi cậu ta bỏ ra ngoài, giờ đây Hải Đăng anh thật sự đã trở thành một bác sĩ ưu tú, bệnh tình của anh đã chữa khỏi, tiền bạc đối với anh giờ đây cũng không còn quan trọng, anh chỉ canh cánh một điều rằng rốt cuộc gia đình cô đã đi đâu cũng biến mất không dấu vết, anh luôn không ngừng tìm kiếm nhưng nhận lại chỉ là con số không. Thật sự anh cũng nghĩ rằng tình cảm mình giành cho cô không chỉ là như anh trai với em gái anh biết rõ nó còn hơn thế..

Bỗng điện thoại reo lên, anh bắt máy.

- Con ăn uống gì chưa?

- Con đã ăn rồi, mẹ cũng nhớ ăn cơm.

- Cuối tuần nay con có về không mẹ đã sắp xếp cho con một cuộc hẹn với..

- Mẹ con đã nói là không muốn rồi sao mẹ lại..

- Còn vẫn còn nhớ đến Diệp Anh đúng không, thật sự không tìm được nữa rồi, dù sao nó cũng coi con như anh họ nên con..

- Mẹ biết con không phải con ruột của mẹ mà.

- Con vừa nói gì.. sao con có thể nói ra những lời đó.. mẹ không nói nhiều chủ nhật tuần này hai giờ ở Blue Café mẹ đặt sẵn chỗ rồi.

Nói rồi mẹ cậu tắt ngang điên thoại, không biết bao nhiêu cuộc hẹn cậu được mẹ sắp xếp rồi nữa rõ ràng mẹ biết cậu muốn đợi cô, rõ ràng đó là cháu ruột của mẹ sao mẹ có thể không màng đến tung tích của họ như thế.

Vốn dĩ cũng là người không bao giờ cãi lời mẹ cậu đành đến đó, cậu mặc một một bộ vest quả là tôn lên được vóc dáng cao ráo của cậu, phải nói cậu càng ngày càng đẹp. Khuôn mặt của cậu có phần lạnh lùng, khó gần nhưng rất hài hòa, sắc nét, khi chất toát ra từ người cậu khiến đối phương phải e dè. Cậu ngồi vào bàn mẹ đã đặt sẵn, cô ta vẫn chưa đến cậu lấy máy tính ra và ngồi là làm việc. Lát sau một cô gái bước gần cô ta mặc một bộ đầm bó người để lộ rõ vòng một đầy đặn như có ý khiêu khích, cô ta õng ẹo nói với cậu.

- Xin hỏi anh có phải là anh Hải Đăng không?

Cậu im lặng thay cho câu trả lời.

- Ai da xin lỗi hơi tắc đường nên em đến muộn.

Cô ta vừa nói vừa ngồi đối diện cậu. Cậu nhìn vào đồng hồ rồi nói:

- Cô muộn hai mươi phút.

Thấy cậu ta có vẻ không nhìn ngó gì đến mình cô cũng vội trở mặt.

- Anh nói xem nhà anh có bao nhiêu tiền, mẹ anh phải cầu xin lắm tôi mới hạ giá đến đây để xem mắt với anh mà thái độ của anh vậy là sao.

- Nếu không muốn cô có thể đi về. 

Cậu lạnh lùng đáp.

Thấy anh ta không có vẻ níu dữ, cô ta lướt qua một lượt cũng biết rằng anh cũng là một con mồi kha khá, bèn đổi giọng:- Ây da người ta chỉ đùa thôi, có cần nóng giận vậy không.

Vừa lúc đó phục vụ đến cô ta vớ được cái cớ chọn món rồi quay qua hỏi anh muốn uống gì, anh nhìn nhìn viên "cho tôi một ly cà phê là được".

Thế rồi anh vẫn cắm mặt vào máy tính làm việc còn cô ta mang lấy bố mặt hằm hằm mà ngồi đó, cô ta đứng dậy định đi về sinh vừa quay qua liền va vào phục vụ làm đổ cà phê lên người cô, cô ta mới hét toáng lên.

- Trời ơi, cô có mắt không hả, cô biết bộ đồ của tôi bao nhiêu tiền không?

- Xin lỗi quý khách nhưng là cô va vào tôi.

- Cô còn cãi gọi quản lí qua đây.

Anh cũng dừng việc, quản lí cũng chạy ra véo vào người nhân viên ý bảo cô xin lỗi, cô gái ấy vẫn ngồi xuống lặt những miếng vỡ mà không hề nói gì. Anh lúc này mới lên tiếng:

- Không có gì, tôi chứng kiến tất cả là bạn tôi va vào nhân viên.

- Anh.. cô ta nhìn anh với vẻ mặt tức điên lên rồi cầm túi bỏ về.

Anh cúi xuống lặt mảnh vở giúp cô nhân viên, cô ngước người lên định cảm ơn anh lúc này hai người mới nhìn rõ nhau.

- Diệp Anh!

Tất nhiên là cô cũng nhận ra anh, dù đã mười mấy năm không gặp nhưng cô làm sao có thể quên được. Nhưng lúc này đây cô không biết phải nghĩ gì nữa, mọi thứ quá bất ngờ và mông lung, cô cứ nhìn anh trong vô thức như thế. Còn anh anh cũng không thể nào quên cô được, tâm trạng của anh cũng không khác gì mấy tâm trạng của cô lúc này. Thế rồi tiếng gộ của anh làm cô sực tỉnh, cô vội chạy đi cô không dám quay đầu lại cô biết anh đang đuổi theo mình ở phía sau, liền bắt vội một chiếc taxi và biến mất. Một lần nữa anh lại để vụt mất cô, nhưng anh biết rằng cô ở đây cô vẫn còn sống nhất định anh sẽ tìm được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro