Chương 4: Anh sẽ bảo vệ em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Diệp Anh vội vã cởi giày rồi lao thẳng vào phòng con cứ ngồi thẩn thờ ở đó gặp lại cậu là điều mà chưa bao giờ cô nghĩ đến, tim cô rõ ràng vẫn rất đau nghĩ đến năm đó cô vẫn rất hất anh, cô ghét anh. Cho dù có gặp lại nữa cô cũng sẽ tỏ ra như không quen, cô không muốn dính dáng gì đến anh nữa.

- Diệp Anh nay sao mày về sớm vậy?

- Nay được nghỉ sớm.

- Trông mày có vẻ mệt mỏi vậy, có sao không?

- Tao hơi mệt tí thôi để tao nằm một lát khỏe ngay.

- Vậy mày nằm đi nay để tao nấu ăn.

Còn anh lúc đó vội hỏi quản lí thông tin về quê nhưng cô cũng vừa mới thử việc hôm nay ở đây họ cũng không biết nhiều thông tin về quê chỉ biết cô sống ở gần đây. Lòng có một chút thất vọng nhưng dù sao thì cô cũng sống gần đây anh có thể tìm được. Trở về nhà sau buổi chiều mệt mỏi, cậu liền ngã lưng ngay xuống chiếc ghế sofa ở phòng khách. Cậu cũng không ở với mẹ vì tính chất công việc cậu thuê ngay một căn hộ cao cấp ở gần bệnh viện cho tiện qua lại, căn phòng tối mịt cảm giác vô cùng lạnh lẽo và cô độc. Tiếng chuông điện thoại reo lên phá tan sự tĩnh mịch ấy.

- Anh Đăng tôi mới điều tra được mẹ của cô bé đã bị tai nạn qua đời vào nhiều năm trước, sau đó có bé cũng bỏ lên thành phố.

- Cái gì, anh chắc không?

- Anh cứ yên tâm tin tưởng vào chuyên môn của chúng tôi.

Anh dĩ nhiên là biết chứ chỉ là anh quá ngạc nhiên, quá sốc không dám tin vào tai mình. Thì ra suốt thời gian qua cô phải sống khổ sở như thế vừa mới nghĩ đến thôi lòng anh đã quặn thắt lại, anh cảm thấy mình thật là có lỗi. Giờ đây cho dù có gặp lại rồi anh cũng không biết nên nói gì với cô, có lẽ mọi thứ anh nói ra cũng chỉ là sự ngụy biện chắc hẳn cô đã rất đau lòng vì sự biến mất đột ngột của anh.

- Anh hãy tìm giúp tôi một người.

Nói rồi anh cúp máy đi vào tắm rửa để đến bệnh viện làm việc.

Những tia nắng sớm đã dọi thành vào cái giường nhỏ của cô hôm qua cứ thế mà đánh một giấc liền.

- Mày dậy ăn sáng mà đi học, mà chiều mày làm thêm đúng không?

- Không, tao nghỉ việc ở quán đó rồi.

- Sao vậy?

- Để tối tao nói sao giờ sắp muộn học rồi.

Trước nay cô cũng chưa bao giờ kể cho Tuyết nghe về việc cô có một người anh họ và giờ cô cũng không muốn nói ra chuyện ấy vì cô muốn anh thật sự biến mất khỏi tâm trí của cô và đừng bao giờ xuất hiện nữa.

Năm nay cô đang là sinh viên năm ba ngành ngành thiết kế thời trang, cô thật sự rất yêu thích môn học này, cũng là một người có năng khiếu. Ở trường cô cũng rất ít bạn bè chỉ thân với một cậu bạn thường ngồi cạnh cô, cậu ta cũng là con nhà giàu có, cũng rất tài năng. Chính vì cũng có quen biết nên cô cũng không gặp ít phiền toát từ cậu, có rất nhiều đứa con gái nhắn tin hỏi cô về sở thích của anh ta. Vốn trước đến nay cô cũng chưa từng có cảm giác rung động với ai nên cô thấy mấy cái việc này thật tốn thời gian và vô nghĩa.

Còn cái Tuyết nói đang là sinh viên năm cuối ngành kế toán, gần ra trường rồi nên một đống deadline đang chờ nó.

Từ sau hômm thấy cô lúc nào hình bóng của cô cũng quanh quẩn trong đầu của anh. Đây cũng là lần đầu tiền Hoàng thấy anh lại bị mất tậpp trung khi làm việc như vậy. Có lẽ Hoàng là người bạn duy nhất cũng có biết nhiều về cậu hơn người khác. Bạn hồi đại học nay lại được làm việc chung.

- Này sao mấy ngày nay cậu cứ thất thần như thế, tôi chưa bao giờ thấy bộ dạng này của cậu trong suốt mấy năm qua.

Anh vẫn im lặng, thấy vậy Hoàng nói tiếp:

- Hay là nay có tương tư em nào rồi.

- Chắc mấy nay công việc của cậu ấy hơi mệt mỏi.

Giọng nói nhẹ nhàng của một nữ bác sĩ vang lên, đó chính là Khánh Linh. Có lẽ mọi người ở đây đều biết rằng cô đã đơn phương cậu rất lâu kể từ ngày cậu làm việc ở đây. Có lẽ chỉ có cậu là chưa biết mà trong tâm trí cậu cũng không có chỗ đứng cho ai khác ngoài cô.

Mọi người ai cũng đồn thổi rằng cô và cậu quá đẹp đôi, vẻ ngoài quá đỗi xinh đẹp học vấn lại cao, gia đình có bề thế, cô và quá đến với nhau quả là "tiên đồng ngọc nữ".

- Thôi mọi người ra ngoài đi tôi muốn nghỉ ngơi tí.

Cuối cùng cậu cũng phải lên tiếng để chấm dứt tình trạng này.

Cứ như thế vài tuần trôi qua anh vẫn chưa tìm được bất kì thông tin gì từ cô, dạo này công việc cũng rất nhiều cậu cũng rất mệt mỏi. Cô cũng tìm việc làm ở chỗ khác rồi dần quên đi hình bóng cậu.

Trên đường đi làm về cô ghé vào quán hàng nay mua hẳn một con gà quay hôm nay cô chi tiêu quá tay một tí. Về đến nhà cô tươi cười nói với Tuyết.

- Mừng mày hoàn thành deadline một cách xuất sắc và mừng tao sắp trở thành sinh viên năm cuối, mừng luôn cho chúng ta sắp bước bào kì nghỉ hè nay tao mua nguyên một con gà quay để đãi mày.

- Ôi trời ơi, quý hóa quá bạn tôi ơi, đứa con của thần tiết kiệm này cũng chịu chi như này à.

- Tao không phải lúc nào cũng tiết kiệm vậy đâu nhá.

- Vâng, vâng tôi lại ngay.

Nói rồi cái Tuyết đứng dậy định đi lại chỗ cô đầu thì đầu nó đột nhiên như búa bổ rồi cứ thể ngất đi không còn biết gì nữa. Nó làm cho cô hoảng loạn một phen, thấy cô ngất nó vứt ngay con gà ở đó chạy lại đỡ nó gọi xe đi đến bệnh viện. Nó hoảng hốt trình bày với bác sĩ, khám qua một lượt bác sĩ bảo do làm việc quá mức, ngủ không đủ giấc dẫn đến rối loạn rồi hôn mê chỉ cần nghỉ ngơi và chuyền nước là có thể xuất viện. Lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.

- Vậy cô đi theo tôi ra làm giấy tờ cho bệnh nhân.

- Vâng ạ.

Nói rồi cô đi theo sau vị bác sĩ kia đến quầy làm việc điền thông tin vào, vì cũng chưa ăn uống gì nên bụng nó cũng còn cào lên cả rồi, làm thủ tục xong nó lại ngồi ngay ở dãy ghế chờ. Đột nhiên tiếng người qua lại, tiếng nói tiếng khóc của mọi người làm cô như sững lại, cô lại nhớ về ba mẹ mình bao nhiêu cảnh tưởng đau thương lại ùa về. Cô đưa tay lên ôm đầu mình lại, cô muón dừng lại mội suy nghĩ nhưng không được thế rồi cô chỉ mơ hồ nghe thấy cô ai đó gọi tên mình.

Khoảng ba mươi phút sau cô mơ màng mà mở mắt, đầu vẫn còn hơi đau, cô đang nằm trên ghế được đắp ai đó đắp chăn cho, nhìn xung quanh cô cũng biết đây là phòng làm việc của ai đó các họa tiết cực kì đơn giản nhưng rất tinh tế. Còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, cô đặt hai chân xuống định mang giày vào để đi ra thì ai đó mở của tiến vào.

- Em tỉnh rồi à, đã đỡ chưa?

Nói rồi anh ta tiến lại khụy gối trước mặt cô, bốn mắt nhìn nhau cô buột miệng mà thốt lên:

- Anh Đăng.

Trời cái gì thế này, tình huống gì đang xảy ra với cô người trước mặt cô không phải là người anh họ Hải Đăng đột nhiên biến mất nhiều năm của cô đây sao, cô cũng không biết mình phải tỏ ra như thế nào đây nữa dù trước đó cô nghĩ là tỏ ra không quen biết nhưng giờ đây thấy anh cô không nghĩ ra được gì cả.

Nhìn qua thấy anh đang mặc chiếc áo blouse trắng cũng đã phần nào biết được công việc của anh, cô đưa mắt về phía bàn làm việc " B.S chuyên khoa nội tim mạch Nguyễn Hải Đăng" không ngờ anh lại có thể thành công như thế này rồi.

- Diệp Anh.

Câu nói của anh đưa cô về với thực tại, cô bèn phủ .

- Anh...anh là ai tôi không quen anh.

- Em nhận ra anh mà đúng không, anh là...

- Anh là anh họ Nguyễn Hải Đăng của tôi à? Đúng là tôi có một người anh họ nhưng giờ thì không còn nữa rồi.

Nói rồi cô đứng dậy định chạy đi. Anh liền đứng dậy theo kéo tay cô lại theo quán tính của úp mặt ngay vào ngực anh, được vậy anh liền ôm ngay lấy cô mặc sức cô phản kháng và chửi mắng anh vẫn xiết chặt tay như vậy.

- Anh làm cái gì vậy mau bỏ tôi ra, tôi la lên bây giờ.

- Diệp Anh cho anh xin lỗi... hãy tha thứ cho anh... hãy để anh bảo vệ em.

Lúc này cô mới gỡ được tay anh ra, rồi mạnh tay cho anh một cái tát.

- Nguyễn Hải Đăng tôi ghét anh... tôi thật sự vô cùng ghét anh.

Nói rồi cô chạy vụt đi còn anh vẫn đứng sững lại ở đó, thật sự cô đã ghét anh như thế rồi sao. Cô chạy mãi rồi ngồi sụp xuống cứ thế mà cô khóc, cô cảm thấy bị tổn thương tại sao đã biến mất rồi lại còn xuất hiện như vậy nữa, cô biết phải làm sao đây, miệng cô nói là ghét nhưng thật sự vẫn rất nhớ anh.

Khóc một hồi cô trở lại bệnh viện để chăm sóc bạn thân, cô ngồi ngẩn người ở dãy ghế của hành lang vừa bị ngất cộng thêm việc chưa ăn uống gì đầu cô thật sự rất mệt mỏi, cô ngồi gục mặt xuống. Ai đó bước đến cô có thể nhìn rõ được đôi giày rồi ngước mặt lên "lại là anh ấy".

- Anh xin lỗi vì hành động vừa rồi, em ăn cháo đi em vẫn chưa ăn gì.

- Đó là việc của tôi không liên quan đến anh.

- Nếu em không ăn rồi bị ngất nữa, tính ra viện phí cũng không ít đâu, em ăn đi anh sẽ đi ra chỗ khác không làm phiền em còn nếu em không nhận lấy anh sẽ đứng đây đến khi nào em chịu ăn thì thôi.

Cô bất lực đành nhận lấy cặp lồng cháo anh vừa đưa cho, sau khi anh đã đi bụng cô reo lên cồn cào đúng là ghét thật nhưng đói thì không chịu được, dù sao thì cháo không ăn sẽ hỏng mà đổ đi không thể lãng phí như vậy được.

Mặc dù vốn không thích ăn cháo nhưng do quá đói nên cô vẫn anh ngon lành không biết rằng anh núp ở một góc quan sát cô mà thầm mỉm cười.

- Ấy ấy, Nguyễn Hải Đăng cậu vừa mới cười sao tôi có hoa mắt không vậy?

Tiếng nói của thằng Hoàng làm anh nhận thức được rõ hành vi của mình bèn trở về trạng thái thường ngày, anh bình tĩnh đáp.

- Tôi...có sao?

Nói rồi cậu đi về phòng làm việc còn thằng Hoàng cứ đi một bên mà lải nhải theo anh.

- Mà nay cậu không phải trực sao lại chưa về?

- Tôi còn xem ít tài liệu.

- Tôi nghĩ cậu sẽ chết vì bệnh trước vì công việc đấy.

- Tôi cũng đâu phải là chưa từng bị bệnh sắp chết.

Cậu nói thẳng thắn của cậu làm Hoàng không bàn cãi gì nữa, cậu biết khoảng thời gian khó khăn trước đây của cậu có lẽ cũng vì thế mà cậu trở nên cố gắng hơn bao giờ hết.

- Được, vậy tôi về trước đây cậu nhớ nghỉ sớm đi.

Chỉ trực chờ cậu ta về để anh quay lại chỗ cô, thấy cô nép mình ở chiếc ghế đá đã gần mười hai giờ đêm, cậu tiến lại.

- Anh lại muốn gì nữa. Câu nói phàn nàn của cô.

- Vào phòng làm việc của anh ngủ.

- Tại sao?

- Bệnh viện có quy định người nhà của bệnh nhân không được ngủ ngoài hành lang.

- Làm gì có quy định quái gỡ này anh tự nghĩ ra đấy à?

- Điều thứ mười bảy trang thứ năm của...

- Tôi vào ngủ với bạn tôi. Cô cắt lời anh.

- Ở phòng đó đã bốn bệnh nhân rồi thật sự chứa nổi em sao hay em muốn tranh giường của bạn em, cũng gần mười hai giờ em chưa nghe đến những vụ án trước đây của bệnh viện sao.

Vốn biết cô sợ ma từ bé nên anh cố tính bịa vài câu chuyện để lừa cô.

- Nguyễn Hải Đăng anh đừng có mà dọa tôi.

- Tôi dọa em làm cái gì, mới hôm qua có người ngồi ở hành lang đã bị....

Nói dở chừng rồi anh thở dài cúi mặt xuống thầm nghĩ quả này thế nào cô cũng sợ cho mà xem. Vừa dứt lời chiếc đèn ở hành lang liên tục chập chờn được lợi anh liền buông giọng.

- Nếu em không muốn tôi cũng không ép buộc vậy tôi đi trước đây.

Nói rồi anh quay người bỏ đi, tiếng gió cũng rít lên từng tiếng trái tim nhỏ bé không sợ gì chỉ sợ mà ma của cô không kìm được bèn lên tiếng.

- Được vậy phiền anh cho tôi ngủ nhờ một đêm.

Chỉ chờ có vậy anh không tự chủ được mà nhoẻn miệng cười, rồi ra hiệu cho cô đi theo mình. Cô lặng lẽ nhìn theo bóng lưng anh, nay anh đã trở thành một người đàn ông thật sự, anh rất cao nhìn tấm lưng rất to lớn, vững chãi cô đột nhiên có cảm giác muốn dựa vào "mày điên rồi hả Diệp Anh tỉnh lại đi".

Cô tiến đến ngồi vào chiếc ghế lúc này, anh bèn nhìn cô nhận thấy rõ được điều đó cô lên tiếng:

- Ừm... tôi sẽ ngủ nhờ ở đây.

- Đi theo tôi.

- Đi đâu?

Nói rồi anh tiến lại đẩy một cánh cửa ra trong này có một chiếc phòng ngủ nho nhỏ, vì thường xuyên ở lại bệnh viện nên anh cũng cần một chỗ để nghỉ ngơi. Anh chỉ tay vào chiếc giường đó.

- Em ngủ đó đi, tôi ngủ sofa.

- Không, tôi tôi sẽ ngủ...

- Hay em định để mọi người thấy một cô gái lạ ngủ ở phòng làm việc của tôi.

- Anh...anh nghĩ gì vậy chứ, ngủ thì ngủ.

Nói rồi cô đi vào nằm lên giường anh cũng đi vào theo cô

- Anh... anh định làm gì?

- Em không cho anh lấy chăn à?

Một pha quê xẹt của cô, sau khi anh đi ra cô cũng nhanh chóng nằm lên giường hôm nay cô cũng mệt rã rời, mùi cơ thể của anh vẫn còn vương trên chiếc giường này nó có mùi thoang thoảng của bạc hà, có một chút ngọt ngào như kẹo rất dễ chịu. Thế rồi cô tự tát vào mặt cho cái suy nghĩ điên rồ của mình, sau ngày hôm nay anh và cô lại sẽ là người lại thôi.

Anh nằm ở sofa cũng không tài nào ngủ được, len lén tiến vào giường lại gần nhìn cô do quá mệt nên có đã ngủ thiếp đi. Con bé này vẫn y như hồi nhỏ cái nết ngủ y chang mà đúng là nó đã gầy đi rất nhiều, anh cầm lấy tay cô cảm thấy rõ sự chai sạn ở lòng bàn tay, tim anh đột nhiên cảm thấy đau nhói anh biết cô đã phải khổ sở như thế nào.

" Nhất định anh sẽ bảo vệ em, không để em chịu khổ nữa."

Nói rồi anh đắp chăn cẩn thận cho cô rồi cũng trở về sofa đán một giấc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro