Chương 1:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Hận hắn thấu xương

"Lý Thế Thành, tại sao lại hành hạ tôi như vậy?" Lục Tiểu Mễ đau khổ nhìn hắn, lời nói tựa chất vấn cũng tựa thỉnh cầu.

"Lục Tiểu Mễ, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cô. Chính cô đã hại Tiểu Nhan của tôi." Ánh mắt của Lý Thế Thành vừa sắc bén vừa tràn đầy lệ khí, lại có chút bi thương. Trong mắt của hắn, cô tựa như một quả hồng mềm mặc người nhào nặn, không đáng một xu.

"Cầu xin anh, tha cho tôi đi..." Lục Tiểu Mễ cầu xin hắn, hạ thấp bản thân. Nhưng đáp lại cô là một ánh nhìn khinh miệt.

"Không ngờ, đại tiểu thư Lục gia cũng có ngày quỳ xuống cầu xin tôi... Không bao giờ, tôi sẽ không bao giờ tha cho cô đâu. Chính cô đã hại chết Tiểu Nhan."

"Tôi không có. Tôi không hại Kỷ Nhan!!!" Lục Tiểu Mễ hét thẳng vào mặt Lý Thế Thành.
Đáp lại cô là những xô nước đá cùng tiếng roi da xé gió vun vút trong đêm.

Lý Thế Thành và Lục Tiểu Mễ là mối quan hệ thanh mai trúc mã. Kỷ Nhan là người anh ta yêu đến chết đi sống lại.

Sức khỏe của Kỷ Nhan không tốt, bị một đám người đánh đập trong ngõ cụt. Với thể lực yếu như sên của cô ta thì làm sao chịu nổi, Kỷ Nhan chết. Lúc đó Lục Tiểu Mễ đi ngang qua, có ý tốt định đưa cô ta về nhà, nhưng Lý Thế Thành đột nhiên xuất hiện. Lý Thế Thành đổ hết mọi tội danh lên đầu cô, gán cho cô cái mác "hại chết Kỷ Nhan". Hắn một mực cho rằng cô đã đánh Kỷ Nhan. Có giải thích cũng không tin.

Sau khi Kỷ Nhan được an táng xong xuôi, Lý Thế Thành giam lỏng Lục Tiểu Mễ trong biệt thự riêng của mình. Hàng ngày tra tấn cô về tinh thần lẫn thể xác. Cách thức tra tấn của hắn đơn giản thô bạo. Đánh cô đến khi bất tỉnh rồi dội nước lạnh cho tỉnh và lặp lại.

Đã nhiều lần cô cầu xin hắn, hạ thấp bản thân nhưng hắn càng ngày càng dã man hơn.

Liên tiếp 3 tháng, cơ thể của Lục Tiểu Mễ tuy khoẻ mạnh nhưng với chiêu thức tra tấn như vậy cũng sắp không trụ nổi nữa. Vẻ đẹp cũng vì đó mà lụi tàn.

Lục Tiểu Mễ soi gương, người phụ nữ trong gương xanh xao vàng vọt, khuôn mặt hốc hác, tóc thì xơ xác. Khắp nơi trên cơ thể đều bầm tím. Lục Tiểu Mễ không tin vào mắt mình nữa, trước kia cô là một người phụ nữ rất đẹp. Da trắng môi hồng, tóc dài đen nhánh.

"Lý Thế Thành, tôi hận anh!!!!" Lục Tiểu Mễ ôm đầu thét lên một tiếng chói tai, ngồi thụp xuống, vừa khóc vừa cười như điên.

Lục Tiểu Mễ hận hắn tận xương, chỉ cần cho cô cơ hội, cô sẽ không ngần ngại đạp hắn xuống đất, làm cho hắn thân bại danh liệt. Từ sau vụ việc đó, hắn không hề điều tra, chỉ hàng ngày tra tấn cô, nói rằng chính cô hại chết cô ta.

Chỉ có cô và hắn biết, tập đoàn của hắn trong bóng tối làm ra bao nhiêu chuyện xấu xí bẩn thỉu. Hắn giam lỏng Lục Tiểu Mễ một phần là vì bịt miệng cô, một phần là vì Kỷ Nhan.

Hắn cũng ích kỷ như vậy. Vì chính mình, chuyện gì cũng có thể làm ra.

Lục Tiểu Mễ hôn mê bất tỉnh, Lý Thế Thành tựa như tra tấn chán rồi. Hắn tiêu sái khoá cửa bước đi.

...

Gần đây, phương pháp tra tấn Lục Tiểu Mễ ngày một dã man. Không cho ăn cơm, không cho đi vệ sinh,... Không còn đơn giản là đánh đập nữa.

"Làm ơn..." Lục Tiểu Mễ quỳ xuống cầu xin hắn.
Nhận lại chính là một ánh mắt khinh miệt.

Đột nhiên, cô hét lên một câu: "TÔI HẬN ANH, HẬN ANH THẤU XƯƠNG, LÝ THẾ THÀNH!!!!! ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro