Các Anh Hùng Thảo Luận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngồi trên những chiếc giường sang trọng bên trong phòng khách, mọi người đều nhìn chằm chằm vào thánh khí của mình như thể họ đang xem qua mô tả về chúng.

Chúng tôi tập trung nghiên cứu nhiều giờ đồng hồ không dứt, cũng không ai hó hé một tiếng nào. Cho đến khi nhận ra chúng tôi đã dành hơn nửa ngày chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân đến nỗi trời tối lúc nào không hay.

Chúng tôi đã tập trung đến cỡ đó đấy.

Umm, không giống như những vũ khí thông thường, may mắn thay vũ khí huyền thoại không yêu cầu bảo dưỡng định kỳ. Nên chúng tôi đã có thể thở phào nhẹ nhõm khi gánh nặng kinh tế được giảm bớt cũng như những mối lo khác như việc bạn đang hăng say chiến đấu bất ngờ vũ khí bị hỏng khiến bạn bị kẹt lại một mình với đám ma thú xung quanh.

Một điều đáng chú ý nữa ở chúng là dựa vào cấp độ của chủ nhân mà thánh khí sẽ có khả năng hấp thụ các nguyên liệu khác nhau; Và tùy theo lượng hoặc loại quái vật mà nó hấp thụ, chúng sẽ được mở khóa những khả năng khác nhau tương ứng với kỹ năng trong hành trang kỹ năng.

Nhìn thoáng qua, nó có vẻ chứa nhiều nhánh mà vũ khí có thể biến đổi thành.

Tôi đã nhấp vào Biểu tượng vũ khí của mình để mở Sách hướng dẫn sử dụng vũ khí.

Tada ——————————–!

Hàng tấn biểu tượng hình ảnh xuất hiện và kéo dài trở đi, thậm chí vượt ra ngoài cửa sổ menu trước mặt tôi.

Tôi không có khả năng thay đổi bất kỳ lá chắn nào trong số này ngay bây giờ, nhưng tất cả vẫn được hiển thị chi tiết khả năng và sức mạnh. Không giống như những tính năng thường thấy trong game, thường thì bạn chỉ được biết về khả năng của chúng khi đã được mở khóa.

Tuyệt vãi...

Fumu fumu, có vẻ như một số nhánh đặt biệt chỉ có thể được mở ra bằng cách phát triển một số kỹ năng yêu cầu cần có trước nó.

Kiểu thiết lập này; Nó không không phải quá giống với cây kỹ năng được sử dụng trong trò chơi trực tuyến sao?

Học các kỹ năng mới đồng nghĩa với việc phát triển vũ khí của bạn, và cả hai đều cần thiết để mở khóa tiềm năng thực sự của bạn...

Nghiêm túc mà nói, ngoại trừ sống trong thế giới này những mặt khác chúng giống hệt như một trò chơi điện tử.

"Yo, không phải tất cả những thứ này không khác gì một trò chơi thế giới ảo sao?"

Cũng như việc có thể yêu cầu sự trợ giúp từ các đồng bạn khác. Tuy nhiên, câu hỏi của tôi chỉ được đáp lại bằng sự im lặng từ cả ba người.

"Nghiêm túc đấy mấy ông, đây không phải quá giống một giấc mơ sao hay chí ít như một trò thực tế ảo vậy? Tôi đã nghe về một số thứ giống vầy. "

Motoyasu khẳng khái khẳng định.

"Hở?"

"Đừng nói là mấy người chưa hề nghe tới những thể loại game nổi tiếng đó đấy?"

"Ừ thì không, nhưng nếu có một trò chơi tuyệt đỉnh như thế này thì một otaku 100 phần trăm như tôi phải biết ?"

"Vậy những đứa thiểu năng như mấy người thật sự không biết sao? Game Emerald Online đó, anh bạn. "

"Cái gì vậy? Nghe lạ tai thế"

"Trời mấy người còn có thể ngốc đến cỡ nào nữa vậy? Đó cũng là một tựa game nổi tiếng đang thống trị bảng game hay nhất hiện đại đấy. "

"Ờ thì tôi chỉ nghe đến mấy trò chơi đình đám như Odin Online và Fantasy Moon Online, mọi cũng đã nghe về nó rồi đúng không?!"

"Chúng là game gì? Đây là lần đầu tiên tôi nghe nói về chúng đấy ".

"Hở?"

"Hở?"

"Này mọi người, tôi có thể dành chút thời gian của mỗi người một chút . Thế giới này không phải là một game net, mà giống một game console hơn! "

"Sai rồi, anh bạn. Phải là VRMMO, đúng chứ? "

"Hả? Thì giống như, chẳng phải thế giới này giống với những trò chơi mà bạn nhấp và sử dụng bộ điều khiển để vận hành sao? "

Motoyasu bối rối nghiêng đầu với vẻ mặt sững sờ trong cuộc trò chuyện của chúng tôi.

"Nhấp chuột? Bộ điều khiển? Bạn đang đề cập đến loại trò chơi cổ điển nào vậy? Ngày nay, mọi người không thường ám chỉ đến VRMMO khi họ nói 'game net' sao? "

"VRMMO? Như là Virtual Reality Moba Multy ? Ông đến từ thế giới viễn vông nào vậy? Có bị mơ ngủ không vậy? "

"HUH!?"

Một âm thanh bất đồng lớn được phát ra.

Nghĩ lại thì, anh chàng Ren này là người đầu tiên của  chú ý đến phép thuật "Trạng thái".

Anh ta nhìn như thể là một người đã quá quen thuộc với  này.

"Vậy thì... các quý ông, tôi muốn yêu mỗi người nói lên cái tên của một trò chơi trong thế giới của mình mà có những đặc điểm đồng nhất với trò chơi này."

Itsuki yêu cầu với bàn tay hơi giơ lên.

"Brave Star Online.."

"Emerald Online."

"Không có. Ý tôi là, đây chỉ đơn giản là một kiểu thế giới giống như trò chơi, phải không? "

Tôi có thể hiểu rằng nơi này giống như một trò chơi. Nhưng nghiêm túc mà nói, các bạn nghĩ rằng tôi thậm chí không thể phân biệt được sự khác biệt giữa game và thực tế sao?

"Ah. Còn đối với bản thân tôi, thế giới này giống như một trò chơi trên hệ máy console có tên là Dimension Wave ".

Lại lần nữa một tựa game mà chưa ai hay đến bao giờ.

"Chờ một phút, chúng ta hãy cùng phân tích lại lượng thông tin mà chúng ta đang ."

Motoyasu vừa nói vừa đặt tay lên trán khi cố gắng trấn an chúng tôi.

"Này. Ông có thể cho tôi biết những gì bạn biết về cái thứ gọi là VRMMO, được không? "

"Đó là một tựa game hay đúng hơn là một thể loại thường thấy ở nơi tôi sống."

"Itsuki, Naofumi. Hai người thì sao? "

"Nếu tôi nhớ không nhầm, những thứ thế chỉ có trong truyện cổ tích, manga hoặc phim ảnh thôi."

"Tôi nhớ đã đọc về nó trong một cuốn tiểu thuyết trước đây."

"Là vậy sao. Tôi cũng đoán được phần nào từ hành động của bạn. Được rồi, quay về lại với ông lần nữa, Ren, tựa game tên Brave Star Online phải không? Nó có phải là một game thể  VRMMO không? "

"Ừ đúng , Brave Star Online là một trong những tựa gảm VRMMO nổi tiếng ở chỗ . Hệ thống thế giới của nó được thiết lập rất giống với nơi đây. "

Chỉ để tham khảo, VRMMO liên quan đến một công nghệ trong đó sóng não của một người được phân tích và giải mã thành dữ liệu, cho phép người đó đi sâu vào một thế giới khác do máy tính tạo ra. Đó là những gì mà tôi biết về nó.

"Theo như lời mấy ông kể, điều đó có nghĩa là thế giới mà hai bạn đến chỉ có những trò chơi cổ điển giống như những trò mà cả hai đã đề cập trước đó?"

Cậu ta nghiêng đầu nói.

"Theo như tôi biết về lịch sử của game ở thế giới tôi, những loại trò chơi máy tính đó rõ ràng đã tồn tại ở một thời điểm lịch sử nào đó. Nhưng vì lý do nào đó mà tôi không nhận ra bất kỳ tựa game nào được cho là nổi tiếng mà các bạn đã đề cập. "

Tôi và Motoyasu đều gật đầu.

Không cần hỏi, chuyện không biết về một trò chơi trực tuyến phổ biến cực kì lạ .

Và cho dù chúng tôi có sở thích về thể loại game mà chúng tôi chơi là khác nhau đi chăng nữa, nhưng điều đó cũng không thể nào mà không ai trong chúng tôi nhận ra những tựa game đình đám của nhau.

"Hãy thử hỏi một câu hỏi thông thường. Tên của Thủ tướng Chính phủ hiện tại là gì? "

"i hai."

Mọi người đều gật đầu.

"Hãy nói điều đó cùng nhau."

Gukurin...

"Yuda Masato."

"Yawahara Tsuyoshi Tarou."

"Odaka Enichi."

"Itsufuji Shigeya."

"" ""... "" ""

Đó đều là những vị thủ tướng mà tôi thậm chí chưa từng nghe danh bao giờ. Ngay cả trong lịch sử, và tôi lại là một học sinh chuyên sử.

Sau đó, chúng tôi hỏi về tiếng lóng nổi tiếng trên internet, các trang mạng và nhiều trò chơi trực tuyến khác.

Từ đó, chúng tôi đều đi đến cùng một kết luận là không một ai biết chút gì về thế giới của những người .

"Chắc chắn, chúng ta đều là người nhật bản nhưng là từng thời kì khác ."

"Hãy nhìn vào đó. Các bạn chắc chắn không đến từ Nhật Bản  tôi. "

"Điều này có nghĩa là có một từng thời kì Nhật Bản khác nhau trong mỗi thế giới khác nhau."

"Có khả năng cao là mỗi người trong số chúng đều thuộc về một thời đại riêng biệt, vì dựa vào cách ăn mặt chúng ta nhìn chả giống nhau gì cả."

Một cuộc hội ngộ dị thường của bốn con người bị biệt.

Nhưng ngay cả như vậy, tất cả chúng tôi đều hiểu những người ở đây đều là một con otaku chính . Chung một bộ tộc cũng đồng nghĩa chung một trái tim, nên không có gì để đề phòng nhau .

"Dựa trên những gì chúng ta đang có, tôi nghĩ rằng mọi người đều đến đây bởi những sự kiện khác hoặc cách thức khác ."

"Tám nhảm không phải là một trong những sở thích của tôi, nhưng thứ chúng ta cần bây giờ là thông tin và không có thể có được nó nếu tôi không làm thế."

Ren lúng túng gãi mũi; trái lại tôi cảm thấy hoàn toàn bình thường khi nghe mọi người tiết lộ những việc họ đang làm khi ở một mình.

"Tôi đang đi bộ về nhà từ trường học thì tôi không may gặp phải một vụ giết người kinh hoàng."

"Fumu fumu."

"Tôi đã cố gắng giúp đỡ người bạn thời thơ ấu của mình, người đã ở cùng tôi vào thời điểm đó, và bằng cách nào đó tôi đã bắt được kẻ giết người, nhưng đó là những gì mà tôi có thể nhớ được."

... Ren giải thích hoàn cảnh của mình trong khi liên tục xoa bóp một bên cánh tay của anh ấy suốt cả quá trình.

Cứu người bạn thời thơ ấu của bạn; Cậu ta đang muốn trở thành một vị anh hùng nào vậy? Tôi đã rất muốn thẳng mặt nói lên những điều đó nhưng đã cố gắng kiềm lại bằng sự trưởng thành còn sót lại trong .

Nghe này, bắt cướp hay kẻ giết người thì hay đấy nhưng điều đó có ích gì khi đến cuối cùng bạn lại là người bị giết chứ?

Như một sự phô trương sai lầm về tinh thần hiệp sĩ ở đây; Người bạn anh hùng này của tôi cần được xếp vào loại không đáng tin cậy. Nhưng thôi thì cứ bỏ qua cho sự khờ dại bồng bột của trẻ mới .

"Tôi đã từng trong hoàn cảnh đó nên tôi cũng hiểu phần nào cảm giác của ông"

"Tôi hiểu rồi, một tình huống anh hùng khi ông cố gắng giải cứu người bạn thời thơ ấu của mình."

Tôi giả vờ lạnh lùng trong khi khen anh ấy với một nụ cười khúc khích. Tôi không thể chịu thêm được nữa nếu nó cứ tiếp tục.

"Vậy tiếp theo đến lượt tôi."

Motoyasu chỉ vào mình và bắt đầu nói.

"Đối với tôi, đó là bởi vì tôi quá nổi tiếng với phái nữ."

"Rồi rồi, với ông vậy là phải ."

Giờ mới thấy ông này kiểu như một người anh trai khó chịu, người luôn dễ dàng đạt được thứ mình muốn trong khi bản thân đứa em luôn bị đme ra so sánh.

"Và rồi chuyện này chuyện kia..."

"Ông bị đâm vì hai lần hay ba lần đúng ?"

Thắng ngốc Ren đó hỏi với một khuôn mặt thờ ơ.

Đôi mắt Motoyasu chớp chớp ngạc nhiên trước khi anh ta khẽ gật đầu.

"Trời ạ... Con gái thật đáng sợ, phải không?"

"ÀIZZZ CHẾT TIỆT THIỆT CHỨ!"

Tôi không kìm nổi sự bực tức trong người và đã dí thẳng ngón giữa vào mặt anh ta.

Chết , *******. Ý tôi là, bạn được triệu hồi vào thế giới này bởi vì đó là cách bạn chết?

Trong khi đó. Itsuki đã đặt tay lên ngực từ trước và đang bắt đầu kể lể về câu chuyện của cậu ta.

"Tôi đoán bây giờ đến lượt tôi. Khi tôi đang băng qua đường trên đường từ trường luyện thi về nhà... một chiếc xe tải đã rẽ vào một góc cua gấp. Và sau đó..."

"" "..." ""

Trong tất cả khả năng anh ta đã chạy qua... đó là một kết cục tồi tệ nhất mà một người có thể gặp trong đời.

Hở?

Chờ đã, những câu chuyện này có vẻ không hề giống với tôi một chút nào?

"Ừm... Tôi có nhất thiết phải kể lại câu chuyện của mình về những gì đã xảy ra trước khi tôi đến thế giới này không?"

"Chà, chúng tôi đã nói với bạn câu chuyện của chúng tôi nên nó khó mà bỏ qua lắm."

"Tôi cho là vậy. Xin lỗi mấy ông nha. Nhưng theo như tôi nhớ, tất cả những gì tôi đang làm là đọc một cuốn sách đáng ngờ bên trong thư viện sau và ngủ gục xuống bàn rồi sau đó thì...".

"" "..." ""

Ánh mắt của mọi người nhìn tôi trở nên thật xa lánh ngay sau đó.

Gì? Chúng ta không thể là bạn chỉ vì tôi đến thế giới này mà không có trong mình một kết cục bi thảm?

Ba người họ bắt đầu bí mật thì thầm với nhau để tôi cô đơn lẻ loi đứng một mình.

"Nhưng... người đó... có chiếc khiên..."

"Đúng ... giống như chỗ của chúng ta?"

"Ồ..."

Tại sao tôi lại cảm thấy mình bị đối xử như một thằng ngốc vậy?

Thôi thì cố lái qua chủ đề khác cho êm chuyện.

"Ừ thì này mọi người, mấy ông nghĩ sao về thế giới này sau khi chúng ta nắm rõ được các quy tắc và cách thức hoạt động của hệ thống?"

"Tàm tạm."

"Cũng không tệ."

"Nó có một nét đẹp riêng của nó không giống mấy loại game tôi từng chơi."

Tôi hiểu mọi chuyện đang diễn ra rồi... Tôi đang bị bọn họ xem như thằng thua cuộc trong !

Bọn họ ác thật chứ.

"Này, này. Mấy ông có thể giải thích một chút về cách chiến đấu và đồ đạc không? Bởi vì, mấy ông biết đấy, thế giới của tôi không có loại trò chơi như thế này. "

Sao mấy người có thể vô tâm đến vật cơ chứ? Motoyasu và Itsuki cả hai liên tục nhìn tôi với ánh mắt đầy thương .

"Được rồi, trước hết Motoyasu onii-san sẽ cho bạn biết những điều rất cơ bản trong thế giới này đã."

Motoyasu đưa tay lên trước khuôn mặt giả tạo gớm ghiếc của mình.

"Được rồi, đầu tiên, theo kinh nghiệm của tôi từ Emerald Online, khiên... những người sử dụng khiên làm vũ khí chính của họ thường là..."

"Là?"

"Trước hết, như một tác dụng chính của chiếc khiên ông có khả năng phòng ngự cao. Nhưng theo đó, mặc dù phòng ngự của bạn cao cũng có nghĩa là sát thương ông gây ra cực kì thấp nếu phải nói thẳng, và nếu ông cứ tiếp tục chịu sát thương như một tên ngốc trên chiến trường, sớm hay muộn sẽ chết. "

"Được rồi.... và"

"Vì vậy, lớp nhân vật của ông sẽ không bao giờ có thể đạt được cấp độ cao."

"MÓAAAAAAAAAAAAAAAA!"

Tôi bắt đầu cảm thấy hối hận khi nhờ mấy người này giải thích tình trạng hiện tại của mình rồi !

Loại tình huống trớ trêu gì vậy trời ?! Tôi bị mắc kẹt với một nghề nghiệp yếu nhất ngay đầu game luôn. Chết tiệt!

"Cập nhật! Không phải sẽ có những bản cập nhật để vá lỗi sao?! "

Luôn có thứ gọi là cân bằng game mà phải không ?!

"Không, đó là một lớp hoàn toàn đáng thương khi đọ sức với Boss và thậm chí cả đám đông thông thường. Đó là lý do tại sao họ chỉ để só nó vào một góc. Và cũng có từng có quyết định muốn xóa bỏ lớp nhân vật này ra khỏi hệ thống... "

"Thế còn tiến cấp nghề nghiệp thì sao ?!"

"Có lẽ điều đó sẽ chỉ xảy ra khi bạn chết?"

"Vậy thì làm thế nào để có thể chuyển đổi nghề nghiệp nhân ?!"

"Về việc đó thì ông không thể đổi sang cây kỹ năng của lớp khác được, phải không?"

GEH !? Nếu tất cả những điều này là sự thật thì tôi đã bị mắc kẹt với chức nghiệp chậm tiến này và bằng cách nào đó phải giải cứu thế giới với nó?

Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc khiên của mình khi nghĩ.

Ông này, tại sao ông lại có thể có một tương lai ảm đạm, u tối như một viên sô cô la đắng vậy?

"Còn mấy  thì sao?"

Tôi nhìn khẩn khiết vào mắt Ren và Itsuki.

Cả hai người họ đều tình cờ nhìn đi chỗ khác.

"Xin lỗi..."

"Ở đây cũng vậy..."

EK! Điều này có nghĩa là tôi đã bị sắp đặt trở thành một kẻ thất bại?

Ba người họ đang liếc nhìn tôi khi họ nói về từng trò chơi của họ.

"Vậy vị trí địa lý thế nào?"

"Những cái tên khác nhau nhưng hầu như không có gì khác. Rất có thể hiệu suất và sự phân bố của các con quỷ cũng giống nhau ở đây. "

"Các địa điểm săn tìm vũ khí của chúng ta gần giống nhau, nhưng chúng ta đừng săn bắn ở cùng một địa điểm với nhau."

"Đúng vậy, chúng ta cũng cần phải xem xét hiệu quả."

Tại sao luôn là họ? Tại sao tôi không thức tỉnh bằng khả năng nguyền rủa hay buff? Đó là những gì tôi đã nghiền ngẫm.

... Phải rồi.

Nếu tôi yếu đuối, vậy tôi không thể tìm bạn đồng hành để dựa vào sao?

Tại sao tôi không nghĩ đến điều này sớm hơn?

Ngay cả khi tôi không giỏi, tôi vẫn có thể phát triển mạnh mẽ hơn bằng cách tham gia một đội nhóm

"Fufu... Mọi thứ đang dần trở nên tốt . Đây là một thế giới song song khác biệt. Vì vậy, ngay cả khi tôi yếu, tôi vẫn có thể xoay sở bằng cách nào đó ".

Ba người họ nhìn tôi như thể tôi là một tồn tại đáng thương. Nhưng đừng sợ, tôi sẽ không bị đánh bại bởi những điều nhỏ nhạt này đâu. 

Tổng kết lại những việc tôi sẽ làm sau đây, đầu tiên, trang bị của tôi thuộc một loại áo giáp có thể bảo vệ hay gì đó nhưng với nó vẫn chưa đủ nếu muốn sinh tồn trong thế giới này. Vì vật mà tôi chỉ có thể tìm thêm một món vũ khí khác đi kèm rồi tập trung vào việc cường hóa nó, tôi có thể tạm thời bỏ qua sự tăng trưởng đặc biệt của chiếc khiên này. Dẫu sao nó cũng là thánh khí, chậm vài ba ngày chắc không sao đâu.

"ĐƯỢC RỒI! Cứ như vậy mà làm! "

Tôi hét lên để tiếp thêm sinh lực cho bản thân.

"Các anh hùng dũng cảm, bữa ăn của bạn đã được chuẩn bị."

Ồ? Vậy là đã đến giờ ăn tối rồi sao.

"Hai hai"

Mọi người bước ra khỏi cửa, người dẫn đường sau đó dẫn mọi người đến phòng ăn của hiệp sĩ.

Sảnh tiệc của lâu đài giống như bối cảnh trong một bộ phim viễn tưởng.

Một bữa tiệc đúng nghĩa với những món ăn tự trọn phân bố đồng đều trên những bàn ăn.

"Mọi người hãy cứ ăn bất cứ thứ gì mình muốn."

"Cái gì? Có phải chúng ta đang ăn những thứ mà các hiệp sĩ của bạn ăn không? "

Một tiếng càu nhàu nhỏ vang lên, ai mà nói thế chắc thật là thô lỗ quá .

"Dĩ nhiên là không."

Người dẫn đường lắc đầu.

Hở?

"Món ăn này được chế biến đặc biệt cho các Anh hùng dũng cảm và sẽ được chia khi bạn đã ăn xong."

Tôi nhìn quanh khi anh ta nói vậy.

Tôi nhận thấy rằng đám đông đang tiệc tùng bên dưới thực chất là  đầu bếp.

Tôi hiểu rồi, hóa ra vị trí ăn uống nơi đây cũng được phân chia theo tầng lớp.

Ăn ở đây là một hình thức khởi đầu, nhằm giới thiệu chúng tôi với các hiệp sĩ.

"Cảm ơn sự có mặt của mọi người tại đây, không chờ thêm nữa cùng ăn nào!!."

"Ừm."

"Ừ thì ăn thôi"

Và do đó, chúng tôi hoàn toàn thưởng thức ẩm thực của thế giới song song này.

Mùi và vị hơi kỳ cục, nhưng không có gì là không thể ăn được.

Chà, thức ăn có một kiểu biến tấu độc đáo đối với họ, giống như thức ăn kiểu trứng tráng có vị giống như một quả cam.

Sau khi ăn xong, chúng tôi về phòng nghỉ ngơi.

"Họ có nhà tắm ở đây không?"

"Nơi này khá giống thời trung cổ... Vì vậy, tôi đoán khả năng nó trở thành một bồn tắm ngoài trời là khá cao."

"Cá nhân tôi thì lại không nghĩ rằng họ có đâu."

"Chà, dù sao đây mới chỉ là ngày đầu tiên của chúng ta ở đây thôi mà."

"Tôi nghĩ rằng. Đã đến lúc đánh một giấc thật sâu rồi. Chúng ta còn một chuyến hành trình dài ở phía trước, nghe nói sẽ bắt đầu cuộc hành trình vào ngày mai, vì vậy hãy cố gắng mà nghỉ ngơi thật nhiều và cố hết sức mình trở thành những anh hùng vĩ đại nhất. "

Mọi người gật đầu trước lời nói của Motoyasu rồi đi ngủ.

Cuộc phiêu lưu sử thi của tôi sẽ bắt đầu vào ngày mai!

Tôi và ba người kia lên giường, nóng lòng chờ ngày hôm sau đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro