Trời có ra sao cũng cưới anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phàm ở đời lúc nào cũng vậy, chuyện tốt chuyện lành thì chìm nghỉm xứ nào không biết, chứ còn mấy cái chuyện giựt gân hay buồn thỉu buồn thiu thì lúc nào cũng ì xèo, nở bùng bục như đám trứng gà thả từ trên cao xuống cái chảo đầy dầu vậy. Miệng này rì rầm qua miệng kia, miệng kia rì rầm qua miệng nọ, thế là chưa đến năm ngày, chuyện của cặp vợ chồng họ Ordi ăn chơi hoang tàn tuổi trẻ rồi thoắt cái ly dị, để đứa bé mới sáu tuổi bơ vơ cô quạnh dường như đã vô tình trở thành giai thoại trong một khoảnh khắc nào đó. Người trong chung cư mỗi kẻ một phản ứng khác nhau khi nghe được chuyện này. Cụ bà hiền lương lầm nhầm rằng sao bây giờ người ta sống bạc thế, mà, nhiều khi cũng là do cái khổ riêng, song đứa con nhỏ để chèo queo chẳng ai chịu đứng ra nuôi há không phải tội ác thì là gì? Chị gái hàng xóm tầng bốn - đối diện nhà của Doris - người đã từng rùng mình không dưới năm lần khi nghĩ đến việc Bear đang theo đuổi anh trước kia - thì chỉ u sầu, buồn miên man, con người nhạy cảm thành ra nhìn thế giới cũng bằng cặp mắt nhạy cảm nốt, vừa nói tiếng bất bình cho Xavia vừa tự nhủ rằng âu thì mình độc thân ba mươi hai năm cũng chả uổng gì cho cam. Chị gái xăm mình vẫn trơ trơ ra thế, nhưng anh và Bear thừa thấu rằng chị cũng biết bâng khuâng, biết động lòng thương. Riêng Doris chỉ lo cho em nhỏ, còn cái chuyện yêu đương rồi chia ly ấy à? Dù anh có sợ hãi chúng đến thế nào đi chăng nữa thì vẫn bắt buộc phải thừa nhận rằng, không phải mối tình nào cũng đi đến hình ảnh hai con người già cỗi nắm tay nhau rồi cùng phân ly với đất trời. Có lẽ ai cũng đã từng yêu thật lòng, nhưng có được cái phận ở bên nhau hay không lại phụ thuộc vào duyên số, hoặc đôi khi cũng phụ thuộc vào sự bền bỉ của hai tâm hồn. Không phải ai cũng được như cụ bà và cụ ông ở chung cư này, vợ chồng có tiếng ra tiếng vào nhưng lời thương thì bao giờ cũng nồng đượm trên cánh môi, thế nên giờ dẫu đã bạc phơ cái mái đầu vẫn "Bà rót cho tôi chén trà", "Tôi rửa cho bà cái chung". Và không phải mối tình nào cũng bể nát như cặp vợ chồng họ , "ông ăn chả bà ăn nem", ông dám lừa dối thì tôi cũng chẳng dại khờ gì mà nhẫn nhục. Thế nên, thay vì nghĩ nhiều đến bọn họ, anh quan tâm Xavia hơn.

Doris hay đến thăm em, mà lần nào cũng vậy, anh những huyễn hoặc bản thân rằng Xavia vẫn còn khoẻ mạnh lắm, và ánh mắt của cô bé thì hẳn là nên ngây thơ như ngày nào, dẫu chuôi mắt trời sinh đã xệch xuống dưới một đường sâu hoằn, nhìn buồn hiu. Song, nhìn cái dáng gầy nhom, nom chừng là chẳng ăn uống cho đủ đầy, chẳng ngủ cho đủ giấc; nhìn cái dáng chờ vờ gục đầu bên hàng cây tử đinh hương tím hoe, đôi mắt lúc nào cũng lùng nhùng những nước là nước khiến anh thấy đau lòng khôn xiết. Tuổi này nói chuyện chắc còn bi bô tiếng được tiếng sai, có làm gì nên tội đâu mà sao phải chịu cảnh héo hon thế này? Lần nào bắt gặp anh, chị Ordi ''còn thơ'' cũng thốt ra một câu ơ thờ, thản nhiên như đang nói về chuyện con tôm cái tép chứ chẳng phải là chuyện về đứa con mình đứt ruột sinh ra:

- Chú mày thấy thương quá thì hốt về mà nuôi. Chị cũng chán cái mặt nó với thằng mất dạy kia lắm rồi.

- Của nợ một đám.

Chị ta nói nhiều lần lắm, mỗi lần lại một kiểu mỉa mai, cái miệng đỏ chót do đánh son hàng hiệu cứ dẩu lên, cặp mắt lờ đờ vì rượu lúc tỉnh lúc không, cái mũi hin hít liên tục rồi thở dài như kẻ nghiện chưa thấy được tương lai, ừ, tương lai của chị ta chắc nằm trong mấy gói tiền gói bạc, và chị ta thì là con nghiện đối với nó. Doris nghe hết, nhưng anh chẳng buồn trả lời, chỉ lâu lâu thấy cay sóng mũi, khịt nhẹ vài cái lại thôi. Anh biết rằng cả chị ta lẫn anh  ''tri thức'' đều vô phương cứu chữa cả rồi, có còn đáng để mình nói lời gì nữa đâu. Ngày ngày, Doris đều chăm chỉ chạy ra cửa hàng bách hoá gần chung cư, sắm cả nùi giấy gấp sao, gấp hạc, vung luôn cả số tiền ít ỏi của mình để ôm mấy cái hộp thuỷ tinh con con bé bé về nhà. Anh vùi đầu suốt bên đống hạc chi chít trên sàn đất lạnh tanh, mở mấy bản nhạc cổ điển xa xăm nào đó mà anh đã trót phải lòng ngó chừng năm năm, vừa hục hặc cái đầu theo giai điệu vừa tỉ mỉ gấp mấy nét góc nét cạnh sao cho vừa phải, đường hoàng. Cái cảnh êm ru và mượt mà đến độ tối nào Bear chạy vòng vèo về căn hộ của Doris mở của xong cũng đều đứng thẩn thơ ra, tính nói mấy câu sôi nổi chọc anh chơi, nhưng rồi cuối cùng lại cười bâng khuâng như đứa học trò hay ngượng lần đầu biết thương, cảm thấy trái tim mình như nở rộ cả một vườn hoa.

Chị gái hàng xóm thường ngày hay về nhà với gói thuốc Malboro trên tay - hôm bữa lại đột nhiên thò đầu qua mép cửa của nhà Bear, thì thào:

- Chú nhóc này, dạo gần đây chị chán quá, chẳng có việc gì làm hết, gửi cho chị tí giấy gấp hạc đi.

Bear nghe xong lại có chút chưng hửng, trong khi đó Doris đang thu gom giấy lại để trở về căn hộ của mình cũng ngạc nhiên không kém. Cả hai gửi một xấp giấy cho chị, cười phơi phới cảm ơn. Chỉ có bà chị độc thân ba mươi hai lúc đó vừa ôm thùng đồ từ tầng bốn đi xuống, nghe được toàn bộ cuộc đối thoại thì cười mỉa mai, giễu cợt một câu:

- Bà chị già xạo ke. Thương con bé thì nói đại, rảnh với chả rang.

Thế là hai người đàn bà đã qua đến đầu ba bắt đầu cãi nhau chí choé. Mà ngộ thiệt, cũng cùng là son phấn nhọc nhằn, áo hở áo hang, mà sao nhìn chị xăm mình thấy thương quá, chừng như đổ vỡ nhiều mà tâm vẫn còn vẹn nguyên, chẳng như chị Ordi''còn thơ'' chút nào cả, Bear nhìn trước nhìn sau gì cũng thấy không để lòng được.

.

Trong suốt khoảng thời gian ấy, Bear cũng chẳng ngại ngần gì mà nhập cuộc chung với Doris. Cậu chàng hăng hái ngồi tháo tháo gỡ gỡ con hạc đầu tiên mình thử làm đến banh chành, sau đó cười toe toét như đứa trẻ khi bắt gặp ánh mắt vô lực của Doris. Ban đầu, mấy con hạc cậu gấp trông xấu không tả nỗi, khiến anh phải bĩu môi rồi đòi cậu đi ngủ luôn luôn, nhưng có lẽ cái danh thiên tài học nhanh (mà cậu tự xưng) đúng là chẳng khoác lác ý nào, cho cậu nhóc vài ba ngày, thế là trình độ thậm chí còn lên cao hơn cả anh. Doris mừng lắm, mừng vì có người cũng đồng cái tâm cái lực với mình, nhưng đồng thời cũng lo lắng không nguôi khi thấy Bear đã (phải trên chín lần) gật gà gật gù dưới ánh đèn loe hoe nơi góc tường. Anh sợ thằng bé kiệt sức, thành thử cứ giục em về đi, rồi lại em đi tắm đi, rồi lại em đi ngủ dùm anh cái đi, chẳng khác gì đang chăm chút cho một đứa trẻ. Bear hẳn nhiên không chịu. Dễ gì có dịp gần gũi anh mà không cần phải mượn cớ nhăng cớ cuội như vậy, vì thế, cứ mỗi lần cảm thấy buồn ngủ là thằng bé lại vỗ đùi cái đét, xong rồi cười ngô nghê lấy lòng người anh lớn hơn hai tuổi đang cau mày ở phía bên kia.

- Em toàn làm chuyện ngốc nghếch thôi.

Doris phì cười, ấm áp, song, nói rồi lại thấy như tự vả bôm bốp vào mặt mình, vì đằng gì thì mình cũng có hơn Bear xíu xiu nào đâu, nếu không muốn nói là mình còn ngốc hơn thằng bé gấp ngàn lần ấy. Nhớ hôm nọ đang chạy vùn vụt xuống sân thì mới chợt nhận ra là mình quên mất đôi dép bông, thế là phải chạy vòng lên lại để xỏ chúng một cách vội vội vàng vàng rồi mới chạy ào xuống tiếp. Quá sức mất mặt... Thế đó, mình nói thằng bé ngốc lại chẳng thà tự nhìn vào gương rồi tự phỉ nhổ mình còn hơn. Sự kiên trì của Bear chắc chả thua gì Ngu Công dời núi, nhưng đời con người ta thường có hai thứ không thể nào cưỡng chế lại được, một là cảm giác muốn ăn, hai là cảm giác thèm ngủ. Chính vì vậy, Bear không chống cự được bao lâu, cậu chàng gục đầu xuống, trên hai bàn tay rắn chắc vẫn còn nắm khư khư mảnh giấy không chịu buông. Doris thấy vậy thì chỉ thở dài, lật đật lê lết cặp giò mỏi nhừ của mình đến cạnh chỗ Bear, lay cậu thật mạnh, ấy thế mà không có tiếng đáp lại.

Chắc ngủ thật rồi...

Anh nhủ thầm, sau đành thở hắt ra, cười dịu dàng mà ôm cậu nhóc về phía giường ngủ. Anh vốn định xoay người thằng bé rồi chuyển thành thế dìu cho đỡ nhọc, song, thằng bé đô con hơn anh quá trời, khiến anh rên rỉ một tràng bất lực khi mãi chẳng xoay chuyển được thằng nhóc bé hơn mình hai tuổi. Bear cứ tì vào người anh, dính chặt như keo dán, khoảng cách gần đến nỗi Doris có thể chúc được cả cánh mũi của mình lên mớ tóc bết bát của Bear. Hình như là mấy ngày không gội rồi, tuy không quá bẩn nhưng những sợi tóc vẫn nhớp nháp lắm. Thay vì thấy khó chịu thì anh lại xót nhiều hơn, Bear thật sự đã quay cuồng trong vòng xoáy công việc đến mức chẳng có thời gian chăm lo cho bản thân. Đang nghĩ ngợi lâu la, bỗng dưng Doris nghe thấy tiếng cười khúc khích cùng bờ vai đang run lên vì cố kiềm nén của Bear. Anh đần cả mặt ra, chừng như ngộ được cái gì, sau đó liền cố tìm cách đẩy cậu chàng.

- Em đang đùa với anh đó hả? Nãy giờ thấy người ta cực muốn chết mà còn cười sung sướng vầy được à?

Bear him híp mắt, ngẩng mặt lên, thân thể dán chặt vào người anh hơn, miệng cũng cười ngặt nghẽo khi nghe giọng mếu máo của Doris.

- Em mệt, Doris ơi em mệt...

- Rồi sao?

Mặt anh đỏ lựng lên, hơi thở của Bear phà lên cổ anh. Nhưng đôi mắt nặng trịch với hai lớp thâm quầng của cậu nhóc đưa anh trở về thực tại với ý tưởng bối rối mà mình đã nảy ra vừa rồi.

- Bear, anh gội đầu cho em nhé?

- Hả?

Bear ngẩng tò te.

- Anh biết mát xa đó. Nhìn em mệt quá anh thấy không đặng...

Lần này thì Bear cười, thằng bé cứ ngỡ Doris giễu mình ở dơ - có trời mới biết Bear tôn thờ sự sạch sẽ cỡ nào, chẳng qua là mọi thứ dạo gần đây thật sự quá bề bộn mà thôi - khiến cậu vừa thấy có chút xấu hổ vừa thấy thinh thích trong lòng. Ôi dào, ai mà chẳng thấy thích mê khi được người mình thương mần cho mấy chuyện riêng tư này nhỉ?
Doris xả bồn nước cho thật ấm, đôi mắt tròn tròn mở to nhìn chằm chặp vào cái vòi, không dám ngó con thỏ cơ bắp đang đứng cởi áo ở một bên. Thấy vậy mà thằng bé vẫn không chịu thôi cái thói trêu anh.

- Nhìn đi đâu đó anh, tướng em đẹp thế này lại không chịu ngắm, uổng chết.

- Thôi đi...

Doris thiếu chút nữa đã ụp luôn cái mặt mình vào bồn nước để xoã đi mấy vết đỏ chót trên hai gò má. Tự nhiên anh thấy mình lại làm thêm một trò ngu ngốc nào đó, và quả nhiên là quá trình gội đầu cho Bear một phết chín tuổi chả suôn sẻ chút nào cả...

- Anh ơi, mốt em về Zurich gặp ba mẹ anh... rồi hỏi cưới anh luôn nhé.

- Em có thôi ngúc ngắc cái đầu ngay đi không? Xà bông vào mắt hết cả rồi này!

- Nhưng... đau em!

- Em phải về Zurich cưới anh... Ây da!

Bear vờ nhăn mặt, rồi lại cười đắc chí khi cố gắng liều mạng mở cặp mắt ra nhìn khuôn mặt đỏ ngần của Doris. Lát sau thì cậu bỗng dưng im lìm hẳn, chỉ khoan khoái dựa vào lồng ngực của Doris, đắm chìm trong mái thoải với những ngón tay mềm mại của anh đang miết nhẹ hai bên thái dương của mình, mặc kệ anh vẫn mắng oai oái rằng cậu làm ướt cả áo anh luôn rồi.

- Lần sau anh không động lòng thương với em nữa đâu.

Doris làu bàu. Nhưng nói là nói vậy, anh thừa biết rằng mình sẽ còn mềm lòng trước con người này nhiều và nhiều lần hơn nữa. Bear nhắm nghiền mắt, đón từng làn nước đổ xuống mà cười hạnh phúc, cả gian phòng ọp ẹp với hai mảnh đèn thưa thớt trên tường lại thành ra lãng mạn lạ. Ấm áp làm cậu dễ thiếp đi, nhưng cậu vẫn nhỏ nhẻ:

- Nói thiệt đó anh. Mà thôi em chẳng nói mốt nữa đâu, mấy cái chuyện hẹn "mốt", hẹn "mai", hẹn "bữa nào" chẳng bao giờ thành hết.

- Tết này em về Zermatt một chuyến, em nói thẳng cái sự của mình.

- Còn anh... Còn anh ấy, chừng nào thấy thương em quá thì thủ thỉ với em một tiếng nha anh, em cưới anh liền.

- Trời hôm đó có ra sao cũng cưới anh hết.

Lời Bear nghe tỉnh queo mà lõi đời hết biết, đườngnào cũng rào trước đón sau, khiến Doris vừa thấy nghẹn ngào vừa thấy xúc động.Nào giờ mình buông cũng biết bao nhiêu sóng tình rồi, lần này làm thế nữa chỉ sợhối hận lúc nào không hay. Nghĩ vậy, anh cười thanh dịu, gật gật đầu, sợ thằngbé không thấy lại ừ một tiếng nghe thật chắc, thật kêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#love