#2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế nhưng, tiền ăn, nơi ở hàng tháng. Không phải cũng là cả một vấn đề lớn đó sao ? 

Ông Park lặng người nhiều ngày .

Cho đến một hôm, một người đàn ông xa lạ dắt cô con gái nhỏ hơn 10 tuổi, tìm tới cảm ơn 

Ngày ấy, chính là ngày số phận một lần nữa như mỉm cười với cái gia đình đang có dấu hiệu buông tay với tương lai của cậu . 

Nghĩ đến một chút thôi, lại khiến Jimin vui tới nét mặt tức khắc liền sáng ra. 

Trên đường nhờ người chở lên Seoul khám cái chân lại tái phát cảnh đau nhức, ông Park bắt gặp một cô bé vừa bị người ta tông xẹt qua, ngã ngay trên đường cái. Cho dù người tài xế coi như không thấy, thế nhưng ông vẫn cương quyết nói vòng xe lại, đưa cô bé đi cấp cứu gần đó kịp thời, khi thấy người nhà cô bé đến nơi thì cũng phải vội vã rời đi cho kịp giờ khám .  

Cũng không còn nghĩ lại tới, người ấy lại có một ngày quay trở lại tìm.

Nhà bác Jeon có 4 người con. Ba người con trai lớn, chỉ có cô con gái út đẻ thêm mãi mới được này, để " phá thế tam nam ", nên cưng như trứng mỏng, quyết tìm tới đây.

Nghe nói rồi mà cũng không ngờ nhà mái vách lại lụp xụp đến thế này, người đàn ông tên Junghyun*  đó vốn định đưa tới một khoản tiền để xây sửa lại. Vậy nhưng ông Park lại đánh liều nói ra chuyện của Jimin. ( * Jeon Junghyun là cha của Thỏ bếu hyung ) 

Đương nhiên, ông Junghyun  vui vẻ mà giúp đỡ, thế nên mới có chuyến đi này, cũng nhờ vậy Jimin mới có thể bước chân vào cánh cửa đại học. Khỏi phải nói, trong lòng cậu là bao nhiêu vui vẻ, bao nhiêu cảm kích.

Người con trai thứ hai của bác Jeon, tên Jungkook, là sinh viên năm ba trường đại học Mỏ Địa Chất. Hiện đang ở một căn chung cư cũng có thể nói là cao cấp gần nơi học, cách trường sư phạm của Jimin cũng không xa. Nếu cậu tới đó ở, tiền nhà, tiền ăn uống sinh hoạt sẽ không cần lo lắng gì. Còn hứa đến khi tốt nghiệp sẽ để ý giúp một chân.

Một lời định như thế, Jimin cậu làm sao cảm ơn cho hết.

Ước mơ được vào đại học, rồi sau này sẽ trở thành một thầy giáo đứng trên bục giảng, đỡ đần cho bố.

Ước mơ của một kẻ con nhà nghèo, tính tình lại nhu thuận chẳng có tham vọng gì,. Âu, như thế với cậu đã là hạnh phúc lắm.

Còn chuyện, ăn nhờ ở đậu, hiển nhiên cậu hiểu. Hơi xòe lòng bàn tay sởn vết chai vì xách nước ra. Jimin tự nhủ thầm từng lời bố cậu đã dặn dò... 

Nhẫn nhịn, vâng lời.. và cam chịu.

=======

Jeon Jungkook lại bị người yêu đá. Tức đến độ bố cậu gọi nhỡ 3 cuộc mà còn không biết luôn, cứ mải miết cằn nhằn với thằng bạn – Kim Taehyung – bên cạnh:

- Này, tao bảo chứ con đó mù chắc luôn.., nói tao bẩn, mẹ nó, tao mà bẩn?

 Taehyung đến là lắc đầu:

- Mày là quá bẩn!

- Mẹ kiếp, còn nói tao biến thái ? Tao mà biến thái? Tao quen nó 2 tuần rồi, hỏi nó thích sex tư thế nào nhất nó lại dám nói tao là đồ biến thái?. Mẹ nó chứ tao còn chưa sờ mông nó nữa mà!( au : mẹ nó anh như vậy mà không biến thái thế bố thằng nào biến thái ? * khinh bỉ * ) 

- ...... * bố mày cạn lời * 

- Reng, Reng, Reng.

- Á!

Cái nhạc chuông kinh dị bất hủ như tiếng còi báo động này là Jungkook chuẩn bị riêng cho ông anh cả nhà mình- Jeon Yoongi. Cậu có thể không sợ trời không sợ đất, qua mặt bố mẹ cái vèo, thế nhưng lại sợ vía ông anh cả tới nỗi mỗi khi gặp đều lảng lảng mà chuồn.

- Alo.. Yoongi hyung?

- Chú mày đang ở đâu?

- Dạ, em đang ở trường.

- Mấy giờ tan?

- Dạ, sắp tan.

- Ừ, xong thì về, đừng có đi đâu nữa, bé mà hôm trước bố nói đó,,hôm nay bố bận nên hyung đón,mới đưa đến chỗ chú mày rồi. Vậy nhé,

- Dạ.

Hả?

Cúp máy xong Jungkook_hắn mới hơi hơi phân tích tình hình.

Quên mẹ nó mất luôn!

Vỗ vỗ vai Taehyung, làu bàu:

- Thôi tao về đây, cái đứa gì năm nhất gì đó bữa bố tao bảo cho nên ở cùng ấy hôm nay nó lên rồi.

- Ờ, về đê.

Hắn chán ngán đeo cái cặp hờ hững lủng lẳng ra sau lưng chuẩn bị ra lấy xe.

Chán vãi cả ra.

Lúc đỗ đại học hắn muốn được mua riêng cho một căn chung cư cao cấp. Lấy lý do là thích sống tự lập. Thế nhưng thực chất, con mẹ nó chứ, là do hắn muốn có bạn gái quá đi rồi, mà có bạn gái thì phải làm gì?

Phải chịch chứ làm gì?

Mà muốn chịch được thoải mái thì đương nhiên là phải có nhà riêng mới thoải mái.

Hắn cũng tương đối là sinh lý dồi dào nha, thế nhưng mà đéo mẹ nó, hắn cũng đẹp trai( phải nói đúng là rất đẹp trai ), cũng có kha khá tiền, thế mà thế nào ông tơ bà nguyệt nhất định chừa hắn ra. Nhất định giả mù lướt qua hắn mà không thèm đếm xỉa tới.

Năm nay lên năm 3, bắt đầu phải học chuyên ngành hộc máu rồi, thế nhưng chốt lại là chưa kịp chịch phát nào thì hôm nay lại là lần thứ 4 bị đá cho sưng mỏ.

Quá tam ba bận!

Cái này là tứ bận rồi đó. Vậy mà... aiz.. nghĩ đến việc nhà mọc thêm một thằng ở chung. Nếu không phải là anh cả hắn lườm hắn lạnh sống lưng, đời nào hắn chịu chấp nhận?.

Nhưng mà thôi, nói thế nào thì bố của người ta cũng cứu cô em gái út của mình. Làm người thì cũng phải sống có ơn tý, nói hắn vừa mê game, vừa lười, vừa bẩn, vừa biến thái ,ngủ thì phải cuốn một lô gối ôm chằng chịt, nhưng ít ra hắn cũng là người tốt.

Bước chân gần tới trước cửa nhà, hắn mới bàng hoàng nghĩ ra một chuyện: ủa? sao nghĩ sao sao mà mình cũng có nhiều cái xấu phết nhỉ?

- ----------

Bác Jeon bận, thế nên con trai cả là Yoongi hyung đã tới bến xe đón.

Nói chung thì cảm giác của Jimin, chính là không có cảm giác gì, vì quá run.

Người ta, đi xe hơi, lại ăn mặc chỉn chu lịch sự. Nhìn vào đôi giày thể thao có chút lấm bụi, cậu còn không dám thả mạnh chân xuống sàn xe.

Yoongi cũng là người kiệm lời, nói chuyện vài câu cũng bận rộn mà liền rời đi.

Jimin chậm rãi ngồi xuống, đến bây giờ mới có cơ hội để len lén quan sát xung quanh.

Mặt cậu lập tức nhăn tít, hai chân mày như muốn dính lại với nhau.

- Bẩn.. quá!

Cậu không nghĩ sao lại có người bẩn như thế này. Căn phòng đáng ra phải sáng lắm, vì nhìn còn mới và có một cửa sổ đón nắng. Thế nhưng...

Quần áo vứt bừa bộn khắp nơi, cốc uống nước trên bàn thì.. trời ạ.. chắc một tuần ly café đó chưa rửa, còn có cả.. gián.

Nhà cậu tuy nghèo nàn đơn sơ, nhưng không bao giờ bẩn như vậy hết.. có chăng chỉ là chút đất cát ngày gió lớn thổi từ mảnh vườn vào mà thôi.

Jimin rùng cả mình nhìn sang... cái.. cái gì đây...

Cậu đứng dậy, với tay ra..

Hả?

Cái... quần lót ... mà.. mà.. mà dính.. dính cái ấy ấy.. khô..

Cậu còn chưa kịp định thần vì chết hoảng, một giọng nói đã nhào tới oang oang, giật cái quần lót trên tay cậu:

- Đưa đây! Làm gì đấy!

- .....!

Jimin sững lại nhìn người trước mặt.

Jungkook vội vàng nhét cái quần dính đầy tinh dịch đã khô két lại vào túi quần, vẻ mặt nhởn nhơ chả có một tý gì gọi là ngại:

- Sao?

Jimin dĩ nhiên hiểu cái đó là cái gì, dẫu sao cậu cũng đã hơn 18 tuổi rồi,thế nhưng lại chỉ nhỏ giọng lí nhí:

- À.. dạ...cái đó hình như, hơi bẩn.

- Chê tôi bẩn?

- Dạ.. không có!

- Liệu hồn!

Jimin lắc lắc mái tóc cháy nắng, nghĩ tới thứ mình vừa cầm trên tay thôi đã đủ khiến cho mặt cậu hơi ửng đỏ.

Jungkook đương nhiên chẳng quan tâm, bước tới gần cái máy giặt, ném tọt chiếc quần dơ tới:

- Đừng có đụng linh tinh!

Sau đó nghĩ nghĩ lại bổ sung:

- Này, tôi nói cho mà biết nhé!, nhìn thế thôi chứ tôi ở hơi bị sạch!

- ....!!!!!

Jimin nhìn lên chiếc ti vi lớn trước mặt hơi bám chút bụi bẩn, một chiếc tất dơ hầy còn vắt lủng lẳng trên đó, cố gắng nở một nụ cười méo xệch." Dạ "nhẹ một tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro