Chương II: Kết hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Tranh thủ tình cảm sao?”

Tôi cố ý mỉm cười với anh ấy, nói: “Tiến sĩ Mạc, không giống phong cách của anh đâu.”

Anh ấy dường như không thèm để ý tới tôi.

Trực tiếp kéo tôi đứng dậy khỏi ghế sofa.

Tôi uống nhiều đến mức không thể đứng vững, có chút chật vật nhào vào vòng tay anh ấy.

Tôi tức giận nhấc chân đá anh ấy.

Gót giày nhọn hoắt đâm vào bắp chân rắn chắc của anh ấy.

Tôi lại cảm thấy vô cùng đau đớn.

Trong lòng tôi giống như có một ngọn lửa thiêu đốt, sắp đốt tôi thành tro bụi.

Nhưng Mạc Cảnh vẫn luôn là vẻ lạnh lùng thờ ơ đó.

Tôi nín thở, hung hăng muốn hất anh ta ra.

Nhưng anh ta lại càng ôm tôi chặt hơn, mặt lạnh kéo tôi đi ra bên ngoài.

Tôi lảo đảo, gần như không thể theo kịp anh ấy.

Cho đến khi rời khỏi phòng bao, đi đến cuối hành lang trống trải.

Anh ấy mới chịu dừng bước, ném ba lô đi, trực tiếp ép tôi vào vách tường.

“Kiều Ân Hy, cô có ý gì?”

“Có ý gì là sao?”

“Những người đàn ông đó, cô là có ý gì?"

“Chính là như anh thấy đấy.”

"Kiều Ân Hy, ba năm trước chúng ta đã thỏa thuận, tôi không thể có người phụ nữ khác, cô cũng sẽ không tìm người đàn ông khác.”

“Quy tắc là do tôi định ra, tuân thủ hay không là do tôi quyết định.”

Tôi ngẩng mặt lên nhìn anh ấy, đưa tay nắm lấy cổ áo anh ấy, kéo anh ấy lại gần mình.

Những lời đó đã quẩn quanh trong lòng tôi rất lâu, người kiêu ngạo như tôi không bao giờ muốn nói ra, nhưng vào lúc này, tôi bất chợt không nhịn được nữa.

“Anh và học muội của anh đã quen nhau rất lâu rồi phải không? Người ta theo đuổi anh đến tận nước Mỹ, muốn yêu đương thắm thiết với anh...”

Tôi vỗ nhẹ vào mặt anh ấy: “Anh sẽ không nghĩ tôi sẽ lưu luyến một người đàn ông bẩn thỉu đấy chứ?”

Nói xong tôi đẩy mạnh anh ấy ra, quay người bỏ đi:

“Cút đi, sau này tránh xa tôi ra, đừng quay về đây nữa, đừng để tôi nhìn thấy anh!”

“Tôi không có.”

Bước chân tôi khựng lại một chút, nhưng tôi không quay đầu lại.

“Kiều Ân Hy, chuyện từng hứa với cô, tôi chưa bao giờ nuốt lời.”

Tôi ngẩng mặt lên, gồng mình cố kìm nén nước mắt.

Lúc trước tôi từng nghĩ rằng chỉ cần tôi muốn thì tôi có thể có được mọi thứ, cho dù là cưỡng cầu mới có được cũng không quan trọng.

Nhưng sau này tôi mới hiểu những thứ cưỡng cầu sẽ không thể giữ lại được, không có ý nghĩa.

“Ba năm qua thiệt thòi cho anh rồi.”

Tôi quay lại, tựa lưng vào tường và mỉm cười nhìn anh.

“Xin lỗi đã bắt anh ở chung với người mình không thích lâu như vậy.”

Mạc Cảnh bước từng bước một đi đến trước mặt tôi.

“Tôi không thích nợ người khác bất cứ điều gì.”

Anh ấy nhẹ nhàng ôm lấy vai tôi, rũ đôi mắt bình tĩnh xuống nhìn tôi: “Đã hứa là ba năm, chính là ba năm.”

“Kiều Ân Hy ... Nếu cô muốn tìm tình yêu mới, cô có thể đợi đến khi chúng ta kết thúc.”

Nói xong, không đợi tôi mở miệng nói gì, anh ấy đã trực tiếp cúi đầu hôn tôi.

Đó là lần đầu tiên Mạc Cảnh chủ động hôn tôi.

Nếu như tôi nhớ không nhầm.

Đó cũng là lần đầu tiên tôi và Mạc Cảnh ở bên nhau trong suốt ba năm.

Lần duy nhất chúng tôi chung giường chung gối suốt đêm.

Lần duy nhất tôi liên tục cầu xin tha thứ.

Lần duy nhất tôi ngủ thiếp đi trong vòng tay anh ấy.

Ngày thứ bảy của thời gian đếm ngược ba năm.

Mạc Cảnh ra nước ngoài để tham gia một cuộc thi quốc tế quan trọng.

Không có gì bất ngờ xảy ra, đội do anh ấy dẫn dắt đã giành được huy chương vàng.

Tôi nhìn anh ấy tinh thần phấn chấn đứng trên bục nhận thưởng.

Nhưng trong lòng tôi lại nghĩ, cũng may, may là anh ấy không vì tôi mà từ bỏ chính mình, hay là chìm đắm trong hưởng thụ.

Cũng may anh ấy vẫn tự cường phấn đấu, nỗ lực để tỏa sáng.

Ngày đầu tiên đếm ngược trong khoảng  thời gian ba năm.

Tôi gọi cho trợ lý, bảo  anh ta chuyển một khoản tiền vào tài khoản của Mạc Cảnh.

Con số có chút kinh người, trợ lý cũng phải kinh ngạc.

Tôi thay quần áo, đi xuống tầng dưới.

Nói với bố tôi đang ngồi ở phòng khách đọc báo.

“Con đã xem qua những ứng cử viên bố đưa trước đây, lấy công tử nhà Mộ gia đi.”

Cháu trai trưởng của nhà Mộ gia và công chúa nhà Kiều gia, môn đăng hộ đối lại xứng đôi vừa lứa.

Bố tôi đặt tờ báo xuống và nói: “Con không gây rắc rối đấy chứ?”

Tôi cười một tiếng: “Không gây rắc rối.”

Năm năm trước, anh cả và chị dâu của tôi gặp tai nạn ô tô ở Ma Cao.

Hai vợ chồng mất mạng ngay tại chỗ, chỉ có cháu trai hai tuổi của tôi may mắn nhặt về một mạng.

Mẹ tôi không thể chịu nổi đả kích như vậy, đổ bệnh nằm liệt giường không dậy nổi.

Cuối cùng, vẫn là đứa cháu trai nhỏ khóc lóc bên giường bệnh mới làm cho bà tỉnh lại.

Ba tháng trước, trên đường đi học về, cháu trai tôi lại bị bắt cóc.

Khi được cứu trở về, cháu trai đã bị dọa sợ tới ngốc nghếch.

Lần này mẹ tôi suy sụp hoàn toàn.

Huyết mạch của bà ấy bây giờ chỉ còn lại tôi và cháu trai.

Nhưng các anh chị em cùng cha khác mẹ của tôi đều đã trưởng thành.

Tài sản của bố tôi đến từ gia đình bên ngoại của mẹ tôi.

Tôi không thể nhìn gia nghiệp này rơi vào tay những người đó.

“Vậy chúng ta đến nhà Mộ gia đi.” Bố hài lòng gật đầu.

Nửa ngày sau, tin tức tôi kết hôn với Mộ Hàn lan truyền khắp Hong Kong.

Ngày cưới được ấn định vào sáu tháng sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro