Chương III: Chạm mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày tôi thử váy cưới và trang sức, Mộ Hàn cũng đi cùng.

Tin tức đang phát trên TV ở nhà.

Tôi vô tình ngước mắt lên, lại nhìn thấy Mạc Cảnh.

Kể từ ngày công bố tin tức kết hôn, tôi và Mạc Cảnh hoàn toàn cắt đứt liên lạc.

Lúc này nhìn thấy anh ấy trên TV, tôi liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra anh ấy đã gầy đi rất nhiều.

Có mấy người trong đội đứng phía sau anh ấy.

Tôi nhìn thấy người học muội đồng hương mà Mạc Cảnh từng nhắc đến, trên ngực đeo một tấm huy chương vàng lấp lánh.

Bộ dạng xinh xắn đáng yêu nhìn về phía ống kính.

Tất cả mọi người đều nhìn cô ấy và Mạc Cảnh nói cười với nhau.

"Trước hết xin chúc mừng đội tuyển sinh viên HKU do anh dẫn đầu đã giành được huy chương vàng quốc tế."

"Cám ơn." Mạc Cảnh lễ phép cảm ơn.

"Giờ phút này, anh muốn nói nhất điều gì nhất?"

Anh ấy bình tĩnh nhìn vào camera, giọng nói lạnh lùng xa cách hơn bao giờ hết.

"Tôi sẽ không quay lại Hồng Kông nữa. Tôi cũng chúc cô ấy tân hôn hạnh phúc."

"Mạc tiên sinh, cô ấy là ai? Cô ấy là người thân, bạn bè hay tình cũ?" Phóng viên liên tục hỏi.

Tôi vội vàng đứng dậy, cầm lấy chiếc điều khiển từ xa trên bàn cà phê, tắt TV ngay trước khi Mạc Cảnh chuẩn bị mở miệng.

"Ân Hy, em sao vậy?"

Mộ Hàn quay đầu nhìn về phía tôi.

"Không sao, chỉ hơi mệt, cảm thấy ồn ào."

"Đúng vậy, thử nhiều bộ váy cười như vậy, chắc chắn rất mệt mỏi." Anh ta ân cần nói.

Anh ta bước tới, quàng tay qua vai tôi, cử chỉ rất dịu dàng.

"Tôi lên lầu nghỉ ngơi một lát." Tôi không chút biểu cảm đẩy tay anh ta ra.

"Được rồi, lúc nào tỉnh dậy thì gọi cho anh."

Mộ Hàn dịu dàng đưa mắt nhìn tôi đi lên lầu.

Lúc đóng cửa lại, tôi mơ hồ nghe thấy anh ta đang mỉm cười trêu chọc người giúp việc: "Em mặc áo bảo mẫu nhìn rất đẹp."

Tôi mỉm cười rồi đi thẳng đến trước bàn trang điểm.

Kiều Ân Hy trong gương trông nhợt nhạt, giống như một ma nữ.

Chỉ có đôi bông tai kim cương bên tai là sáng rực rỡ.

Tôi giơ tay vuốt ve nhẹ nhàng rồi rút nó ra định ném vào thùng rác.

Cuối cùng vẫn không nỡ..

Đây là món quà đầu tiên Mạc Cảnh bớt ăn bớt mặc tiết kiệm các loại học bổng mua cho tôi.

Hai mươi vạn đô la Hồng Kông đối với anh ấy mà nói đã là giá trên trời.

Đối với tôi nó chỉ là bình thường.

Nhưng những người thân thiết với tôi đều biết tôi trân trọng đôi hoa tai này đến mức nào.

Vào ngày cử hành hôn lễ của tôi với Mộ Hàn, thời tiết ở Hồng Kông không được tốt lắm.

Nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến sự sang trọng và hoành tráng của đám cưới này.

Mặc dù bố tôi là một người lăng nhăng.

Nhưng đối với người con gái vợ đầu sinh ra như tôi, ông ấy lại yêu thương tới cực điểm.

Bao năm qua, ông ấy thực sự rất có lỗi với mẹ tôi.

Nhưng chưa bao giờ đối xử tệ với tôi.

Thậm chí trong suốt ba năm tôi ở bên Mộ Hàn, ông ấy cũng nhắm một mắt mở một mắt dung túng cho sự tuỳ hứng của tôi.

Bây giờ tôi lấy chồng giống như ông ấy mong muốn, ông ấy lại dường như đỏ mắt không thôi.

Trong lòng tôi cũng vô cùng buồn bã.

Nhưng ngoài mặt tôi vẫn cười trêu chọc ông ấy: "Bố không nỡ xa con sao?"

"Ân Hy." Bố cầm lấy tay tôi vỗ nhẹ, cuối cùng không nói gì, chỉ thở dài một tiếng.

Khi tôi đang thay váy cưới xong, trợ lý lại bước vào tìm tôi:

"Đại tiểu thư, bên ngoài có một cô gái tên là Thẩm Linh Chi, cô ấy nói muốn gặp cô."

Thẩm Linh Chi?

Cái tên khá lạ nhưng không hiểu sao lại làm tôi nhớ đến vị học muội đồng hương của Mạc Cảnh.

Thế là tôi chậm rãi ngồi xuống nói: "Để cô ấy đến đây đi."

Thẩm Linh Chi rất nhanh đã được dẫn đến.

Vừa nhìn tôi đã nhận ra cô ấy, chính là cô gái đứng sau lưng mỉm cười khi Mạc Cảnh nhận phỏng vấn ngày hôm đó.

"Cô chính là Kiều Ân Hy?"

Thẩm Linh Chi có khuôn mặt trẻ con, vẻ mặt ngây thơ như học sinh.

Những người bên cạnh tôi cảm thấy cô ấy thật bất lịch sự, bọn họ đang định mở miệng, tôi đã mỉm cười ngăn lại.

"Là tôi, cô tìm tôi có việc gì?"

"Ôi! Cô thật là xinh đẹp, còn đẹp hơn cả ngôi sao điện ảnh trên TV!"

Không ai không thích nghe những lời khen ngợi, tôi cũng như vậy.

"Cám ơn, cô cũng rất dễ thương."

Cô ấy có chút ngượng ngùng lè lưỡi: "Không đâu, không đâu, anh Mạc thường nói tôi tay chân vụng về."

Tôi không khỏi hơi nhướng mày.

Dường như tôi có thể nghĩ đến vẻ mặt cưng chiều bất lực của Mạc Cảnh khi anh ấy nói câu này.

Trái tim tôi đau đớn giống như bị ngàn vết kim châm.

Cơn đau khiến tôi choáng váng một lúc.

Nhưng cô ấy lại tiến thêm một bước, đưa cho tôi một cái hộp nhỏ tinh xảo.

"Là như vậy, chị Ân Hy. Tôi có thể gọi chị là chị Ân Hy được không?"

"Có thể."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro