Chương VI: Con rơi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cho đến khi xe tiến vào cổng chính, từ từ dừng lại.

Tôi đột nhiên quay sang hỏi trợ lý: “Cô đã vứt món quà Thẩm Linh Chi đưa tới cho tôi trong ngày cưới rồi à?”

Trợ lý sửng sốt một chút, sau đó ấp a ấp úng nhỏ giọng nói:

“Đại tiểu thư, tôi tự mình mình quyết định cất nó đi. Tôi nghĩ dù sao cũng là Mạc tiên sinh tặng cho cô, sợ một ngày nào đó cô sẽ nhớ tới, muốn nhìn một chút...”

“Đưa nó cho tôi, À phải rồi, chuyện như này không có lần sao, rõ chưa?”

“Vâng, đại tiểu thư.”

Yêu cầu cơ bản nhất của tôi đối với những người xung quanh chính là lòng trung thành.

Đây là bài học lớn nhất mà hai cuộc đời đẫm máu của anh trai và chị dâu đã dạy cho tôi.

Khi trợ lý mang hộp gấm đến cho tôi, vừa đúng lúc tôi kết thúc cuộc trò chuyện với Kiều Thiên Hạo.

Kiều Thiên Hạo là em trai cùng cha khác mẹ của tôi, chỉ nhỏ hơn tôi một tuổi.

Nhưng khi được bố tôi nhận về Kiều gia, cậu ta đã mười lăm tuổi.

Những năm đó ông ngoại tôi còn sống, nhà họ Kiều cũng chưa lừng lẫy như bây giờ.

Cậu ta và mẹ không thể lộ ra ngoài ánh sáng, giống như những con chuột rúc trong rãnh nước.

Tuy không lo cơm ăn áo mặc nhưng cũng nhận được rất nhiều ánh mắt lạnh lùng chế giễu.

Đến nỗi sau khi trở về nhà Kiều gia, Kiều Thiên Hạo có oán hận cực sâu đối với những đứa con hợp pháp như chúng tôi.

Sau khi chị dâu và anh trai tôi chết thảm, cậu ta trở thành con trai cả của bố.

Vốn tưởng rằng gia tài này kiểu gì cũng sẽ rơi vào tay cậu ta.

Nhưng không ngờ lại có Kiều Ân Hy tôi đây.

Mới vừa hôm qua, cánh tay phải đắc lực nhất của cậu ta đã chết ở Ma Cao.

Mà sau khi cậu ta tiếp quản chuỗi khách sạn dưới quyền Kiều gia, liên tiếp hai quý lợi nhuận tăng trưởng âm.

Bố tôi nổi cơn thịnh nộ, trực tiếp thu hồi công ty.

Điều này càng như đổ thêm dầu vào lửa, Kiều Thiên Hạo mất bình tĩnh, chửi bới tôi mất kiểm soát trong điện thoại.

Năm đó, cậu ta lang thang đầu đường xó chợ, rốt cuộc vẫn để lại dấu ấn trên người cậu ta.

Hiện tại mất khống chế, không còn chút tư thái nào của một công tử nhà giàu.

Tôi cười khúc khích, ngắt lời cậu ta: “Tôi có lòng tốt muốn nhắc nhở cậu một câu, nếu cậu có thời gian gọi điện mắng chửi tôi ở đây, sao không đi tìm người mẹ ở tiệm làm tóc sinh ra đứa con hoang là cậu, hỏi xem có phải năm đó bà ấy qua lại với tên lưu manh A Hiên hơn nửa năm không?”

Tiếng chửi rủa của Kiều Thiên Hạo đột ngột dừng lại.

Tôi hơi cong môi nói: “Đừng vội tiếp quản công ty của Kiều gia, bởi vì cậu chưa chắc đã mang họ Kiều thật đâu.”

Nói xong tôi liền cúp máy.

Trên thực tế, năm đó khi Kiều Thiên Hạo trở về, đã từng làm xét nghiệm quan hệ cha con.

Mặc dù bố tôi ham mê nữ sắc nhưng cũng rất khôn khéo tàn nhẫn.

Nhưng tôi cũng không muốn dùng thứ này để đuổi Kiều Thiên Hạo ra khỏi nhà họ Kiều.

Chỉ là mẹ cậu ta đã khổ sở cố gắng che giấu đoạn quá khứ này, người con ruột là cậu ta cũng không biết gì về chuyện đó.

Kiều Thiên Hạo luôn cho rằng mẹ ruột của mình cũng xuất thân từ hào môn thế gia, nhưng lại không biết rằng hoàn cảnh của mẹ mình lại khốn khổ đến vậy.

Mà sau khi sinh ra cậu ta, bà ấy còn ngoại tình với một người đàn ông hèn hạ như vậy.

Làm sao Kiều Thiên Hạo, người luôn coi mình là con trai cả của nhà Kiều gia, cực kỳ kiêu ngạo, có thể chịu đựng được điều này?

Rất khó chịu sao?

Nhưng điều đó chẳng là gì so với những gì mấy đứa con hợp pháp chúng tôi đã phải chịu đựng.

Quả thực không đáng được nhắc tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro