Chương 8: Hồi ức+Chương 9: Em thích anh, Lục Quân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8: Hồi Ức!

Về đến phòng, Hạ Linh đã bị Na Anh kéo lại ''thẩm vấn'':

'' Khai mau, cậu vừa đi đâu về? Có phải đi gặp anh đẹp trai nào không?''

" Anh đẹp trai nào? Sao cậu lại hỏi thế? Cậu đi theo mình sao?". Hạ Linh tỏ rõ điểm nghi trong lòng mình mà không hề che dấu. Còn về phần Na Anh thấy mình thất thố, đưa tay lên gãi đầu cho có lệ, ấp úng nói:

" À, ừ thì.....thì..... à, đúng rồi lúc sáng tớ dậy thì đã không thấy cậu đâu, một lòng vì lo lắng cho cậu cho nên với danh nghĩa người bạn cùng phòng tớ chạy đi tìm cậu sợ rằng cậu 'lạ nước lạ cái' rồi lạc đường...''. Na Anh đang định tiếp tục lời biện hộ cho chính mình thì lại bị Hạ Linh ngắt lời:

"Stop, vào vấn đề chính đi, dài dòng!!!''. Na Anh cười cười ranh mãnh:

" Cứ từ từ, có phải cậu cũng nóng lòng muốn biết tớ nhìn thấy gì chứ gì?''

" Mình đi học đây!''. Hạ Linh cũng không hứng thú với chuyện này lắm. Cho dù Na Anh nhìn thấy gì thì sao chứ mình cùng anh Lục Quân đâu có mối quan hệ gì đâu chứ! Dứt lời, cô với lấy chiếc cặp rồi đi luôn, không hướng Na Anh tỏ thái độ hay nói gì nữa. Nhưng chưa tới cửa phòng Hạ Linh đã bị cô ấy kéo lại:

" Ấy ấy, hì hì, tớ đùa cậu chút thôi mà, nào lại đây, lại đây...ngồi nói chuyện với mình một lát đã.". Na Anh ấn cô ngồi xuống giường, rồi chính cô ấy kéo chiếc ghế lại ngồi đối diện với Hạ Linh. Xong xuôi mọi việc Na Anh mới lên tiếng:

" Nói đi, cậu với anh Hạo Thiên có quan hệ gì thế? Từ trước rồi ư?".

Hạ Linh kinh ngạc nhìn Na Anh:

" Không quan hệ!''

" Thật không? Vậy sáng ngày, tớ nhìn thấy cậu cùng anh ấy đứng nói chuyện trong hoa viên của trường thì giải thích sao đây, hả?". Thì ra chuyện mà Na Anh nhìn thấy không phải là cô cùng anh Lục Quân mà là cùng tên Hạo Thiên phiền phức kia. Hạ Linh nghe đến đây thở phào nhẹ nhõm. Nếu để cô ấy nhìn thấy cảnh cô thất thần, ngây ngốc trước anh Lục Quân thì thật mất mặt quá đi. Cô ấy chắc chắn nói rằng cô mới vào trường được một hôm mà đã 'liếc mắt đưa tình' với đàn anh rồi! Nghĩ đến đây, cô lắc lắc cái đầu " trời ơi, mình đang nghĩ cái gì vậy!''.

" Hạ Linh, cậu làm sao vậy?''. Na Anh thấy Hạ Linh cứ ngẩn ngơ rồi chuyển sang lắc lắc cái đầu, không nhịn được vỗ vỗ vào má khiến cho cô giật nảy mình:

" Cậu làm gì vậy hả? Tớ với anh ta tuyệt không quan hệ gì hết, còn chuyện cậu nhìn thấy muốn nghĩ sao thì nghĩ, tùy cậu". Lần này Hạ Linh nói xong chạy luôn ra khỏi phòng.

" Cũng phải, anh Hạo Thiên mà có bạn gái không có lý gì mà không nói cho mình biết cả..... Hạ Linh! Cậu bỏ mình lại đi trước à? Đợi mình với!!!". Na Anh cũng nhanh chóng đuổi kịp Hạ Linh cùng lên lớp.

*** *** ***

Thật ra thì trường mà cô đang theo học mới đây là trường Đại học Y Hoa Xuân... Lí do ư? Đơn giản thôi đó là bởi vì cô thích và đặc biệt hơn nữa cô muốn chữa khỏi bệnh cho mẹ.

Trong kí ức của Hạ Linh, cô chỉ biết rằng khi cô mới tròn 6 tuổi mẹ cô đột nhiên đổ bệnh và nói rằng mẹ phải đi một nơi rất xa để chữa bệnh, phải rất rất lâu nữa mới trở lại. Là một đứa trẻ 6 tuổi đâu biết sự đời là gì! Và nó chỉ biết sắp tới đây nó sẽ phải xa người mẹ hiền lành, ấm áp của nó mà thôi! Thứ gọi là tình mẫu tử không thể tách rời ấy hiện giờ đang rúc rích, âm ỉ, dày vò và khiến cho nó khóc òa lên rồi ôm chặt lấy mẹ không rời :

" Mẹ...hức...hức... Linh Linh không muốn mẹ rời bỏ con! Mẹ...mẹ...mẹ không được bỏ Linh Linh..... hức hức...". Cô bé vừa khóc vừa níu lấy cánh tay của mẹ. Lạc Phù Dung – mẹ của Hạ Linh nhìn cô âu yếm, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, sau đó cầm lấy bàn tay bé nhỏ của cô đặt lên ngực trái của bà:

" Linh Linh biết không? Chỗ này của mẹ đau lắm, đau lắm...đau lắm...đau lắm...".

Cô bé nghe vậy càng khóc dữ hơn:

" Mẹ thân yêu, mẹ đau thì để Linh Linh xoa cho mẹ hết đau nhé...mẹ không phải...không phải đi đâu nữa nha...nha...nha mẹ!!!"

Bà cố nén bi thương, mỉm cười đôn hậu:

" Linh Linh ngoan, nghe lời mẹ,con. Linh Linh có muốn mẹ đau không?". Cô bé gạt nước mắt:

" Không ạ!''.

" Vậy thì Linh Linh phải để mẹ đi, như vậy mẹ mới không đau nữa..."

" Thì Linh Linh sẽ giúp mẹ không đau nữa mà....''. Nói đến đây cô bé lại khóc to lên: '' huhu.... con...con...con chỉ xin mẹ ở bên con, chơi với con thôi...huhu...huhu"

"Phu nhân, đến giờ rồi ạ". Lúc này, quản gia Từ bước vào thông báo sắp đến giờ bà phải lên máy bay, chứng kiến cảnh tượng như vậy, dù không phải người ruột thịt ông cũng thấy đau lòng thay tiểu thư bé nhỏ phải xa mẹ của mình,

" Tôi biết rồi!". Bà ngước lên nhìn quản gia Từ gật đầu rồi quay sang ôm lấy thân hình nhỏ bé vì khóc mà run lên ở bên cạnh, nghẹn ngào nói :

" Mẹ phải đi rồi, con ngoan, nhớ phải nghe lời ba, mẹ sẽ thường xuyên gọi điện cho con..... Mẹ yêu con rất nhiều!!!!!!!". Dứt lời bà buông cô ra bước nhanh về phía cổng mặc kệ Hạ Linh đang chạy theo níu kéo bà ở phía sau.

" MẸ....mẹ....mẹ.... mẹ đừng đi mà!....huhu....mẹ ở lại chơi với Linh Linh đi mà mẹ ơi, mẹ...mẹ....".

Hạ nhân trong nhà giữ cô lại không cho cô chạy theo phu nhân: '' Tiểu thư, tiểu thư không nên chạy theo nữa, phu nhân đã đi rồi''. Hạ Linh nghe thế quay sang cắn mạnh vào tay hạ nhân rồi vùng chạy về phía mẹ, cái miệng xinh xắn không ngừng thốt lên gọi "mẹ".

Lúc Lạc Phù Dung chuẩn bị bước lên xe chờ sẵn ở trước cổng thì tay bị một bàn tay bé nhỏ giữ lại: '' Mẹ...mẹ...đừng đi nha mẹ, Linh Linh ngoan, Linh Linh nghe lời ba,mẹ ở lại với con với ba nha...''. Vừa nói cô bé vừa lấy tay còn lại lau lau nước mắt trên mặt. Bà dùng sức gạt tay Hạ Linh ra: " Mẹ đi đây". Bà bước nhanh lên xe rồi đóng cửa xe lại. Bên ngoài Hạ Linh không ngừng dùng tay đập vào cửa xe : '' Mẹ.... Mẹ....Mẹ mở cửa con đi với mẹ, mẹ ơi...mẹ ơi...mẹ...".

Tài xế khó xử nhìn bà : '' Phu nhân".

" Đi thôi". Xe khởi động đi cũng là lúc nước mắt bà rơi lã chã : '' Linh Linh, mẹ xin lỗi!". Đằng sau Linh Linh chạy theo xe, nhưng sức của người lớn còn không đuổi kịp nói chi đến sức của một đứa trẻ mới 6 tuổi, nhanh chóng Hạ Linh bị bỏ lại phía sau. Cô gào thét trong điên cuồng : ''MẸ....MẸ ~~~~~~~". Cuối cùng, vì quá kiệt sức Hạ Linh ngất đi. Mấy ngày sau Hạ Linh cả ngày như người mất hồn, lúc nào cũng khóc đòi mẹ. Nhưng ai thì cũng phải sống, cũng phải biết giấu kín nỗi đau của mình để tiếp tục đi tiếp cuộc đời của mình. Từ đó, Hạ Linh đã chọn cách im lặng để chôn thật sâu nỗi đau đó, tính tình trở nên ngang bướng... Thời gian sau đó, ba cô gửi cô về quê ngoại với lí do quá bận không thể chăm sóc cô được.

" Hạ Linh, vẫn còn giận tớ à?". Đi một đoạn mà Na Anh không thấy Hạ Linh nói gì cả, trong lòng cả một nỗi lo :

" Á, sao cậu lại khóc? Tớ xin lỗi mà". Cô sửng sốt, vô thức giơ tay lên, đúng cứ nghĩ về đoạn kí ức đó, nước mắt cô rơi lúc nào không hay.

" Nào có, chúng ta đi nhanh lên không muộn". Nói rồi cô kéo Na Anh bước nhanh hơn.

" Nhưng sao cậu lại khóc". Na Anh nghĩ tự mình đa tình rồi, thấy Hạ Linh không có ý trả lời nên cũng không hỏi tiếp nữa mà bước nhanh cùng cô tới lớp học.

����� P�J�

Chương 9: Em thích anh, Lục Quân!

Đời ai biết đâu được chữ ngờ!

Hạ Linh cùng Na Anh vừa bước vào giảng đường đã cảm nhận được bầu không khí khác lạ ở đây. Chỉ có thể dùng bốn từ để miêu tả " im lặng chết người ". Mọi người đều nhìn hai người bọn cô bằng một ánh mắt chán ghét. Tiếp đó là những lời thì thầm to nhỏ truyền đến tai bọn cô.

" Cậu có biết con nhỏ đó không?"

" Đó chẳng phải con nhỏ Hạ Linh làm cả trường mất mặt hay sao? Đúng là không biết xấu hổ!"

"haha, không chỉ có vậy đâu. Hôm qua cậu không lên diễn đàn của trường sao? Trên đó xôn xao lắm!"

" Thật sao? Hôm qua tớ không lên. Nhanh! Cậu nhanh kể cho tớ nghe đi!"

Cô bạn kia liếc mắt nhìn Hạ Linh một cái, quay đầu cười nham hiểm, cố tình cất cao giọng:

" ầy da, cô ta chính là.....con gái vợ trước của chủ tịch Home Shopping...".

"Cái gì? Vợ trước sao? Vậy mà vẫn còn dám vênh váo. Thật không biết xấu hổ! Này, cô làm gì vậy hả?".

" Tôi làm gì sao? Mắt cô có vấn đề hay sao?". Cô bạn vừa nói xong cô là con gái vợ trước của ba cô thì đã bị cô tát một cái.

" Cô...cô vẫn còn mặt mũi đứng ở đây lên mặt với tôi trước bao nhiêu người hay sao? Cô tưởng cô vẫn là thiên kim tiểu thư nhà họ Hạ hay sao? Đã bị đuổi về quê sống mà còn mặt dày lên đây xin học vào trường Y danh tiếng này. Đúng là mẹ nào con ấy!...Á, cô dám tát tôi ?"

" Tôi dám đấy, thì đã làm sao?". Chưa để cô ta phản bác cô lại tiếp tục giáng thêm cho cô ta một cái tát tiếp:

" Cái vừa nãy tôi thay mẹ tôi tát cô, còn cái này tôi tát cô là vì cô dám xen chân vào gia đình của tôi"

Cô ta chỉ biết đứng ôm mặt mà không biết nói câu nào để phản bác.

" Còn nữa ai nói với cô rằng ba mẹ tôi ly hôn? Tôi nói cho cô biết ba mẹ tôi vẫn sống hạnh phúc với nhau, nếu cô có ý định chia rẽ gia đình tôi thì cô nên từ bỏ ý định đó đi.". Dứt lời cô quay người kéo Na Anh đang đứng ngây ở đó về chỗ ngồi.

Đúng lúc vừa ngồi xuống thì giảng viên vào lớp, Hạ Linh mở cặp lấy bút sách ra chuẩn bị học thì vô tình thấy Na Anh đang nhìn mình chằm chằm:

" Cậu nhìn mình cái gì? Mặt mình có gì sao?".

" Hôm nay cậu lạ lắm!"

" Lạ sao? Lạ chỗ nào?"

" Hôm nay, cậu nói rất nhiều!''

" Học đi!". Hạ Linh không nói với Na Anh nữa mà tập trung vào việc học. Nhưng Na Anh làm gì có tha cho cô:

" Theo như tớ biết cậu rất ít nói đâu có như hôm nay cậu tức giận như hôm gặp Phương Tư, cậu không nói thì thôi chứ cậu đã nói là không để cho người khác nói lại một câu nào cả. Nhưng mà...". Na Anh đang nói thì ngập ngừng không nói tiếp, cúi đầu nhìn chăm chăm vào mặt mặt bàn trống không một quyển vở nào.

" Hạ Linh, cứu mình với". Na Anh dùng tay huých huých vào Hạ Linh. Cô đang viết bị Na Anh làm cho nét bút đi lệch khỏi quỹ đạo làm cho cô đang không vui vì chuyện lúc nãy mà nổi giận:

" Cậu làm sao vậy?"

" Hai em kia ra ngoài!".

"Thưa thầy...". Hạ Linh vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Tức điên lên mất thôi!

" Thưa với gửi, tôi không cần em lôi lí do làm mất thời gian của tôi và mọi người. Từ lúc vào học đến giờ hai em nói chuyện riêng đã làm cho tôi bực mình lắm rồi! Lập tức ra ngoài cho tôi!".

Chết tiệt! Đây là lần đầu tiên cô bị giáo viên mắng và đuổi ra ngoài. Hạ Linh cất sách vở rồi thẳng lưng bước ra ngoài cửa. Không cần nhìn cô cũng biết họ nhìn cô bằng ánh mắt như thế nào. Cô không quan tâm! Na Anh cũng nhanh chóng đi theo Hạ Linh ra ngoài.

" Này, Hạ Linh, sao cậu không giải thích?"

" Vô ích!".

" Đấy lại là thái độ hờ hững như thế, sao cậu không tức giận như lúc mới vào lớp hả?"

" Cậu có chỗ nào chơi không?"

" Cái gì?". Na Anh không thể hiểu nổi tính cách của Hạ Linh nữa "Thôi cho qua vậy!"

"Được thôi, đi theo mình". Nói rồi, Na Anh kéo Hạ Linh đi về phía câu lạc bộ.

*** *** ***

Bây giờ, cả hai người đang đứng trước một khu nhà. Đây chính khu nhà dành cho các sinh viên thành lập câu lạc bộ của mình nhằm thỏa mãn sở thích cá nhân.

" Cậu dẫn mình đến đây làm gì?". Hạ Linh biết đây là câu lạc bộ nhưng cô không có ý định tham gia.

" Cậu có bị làm sao không đấy? Dẫn cậu đến đây là để cho cậu đăng kí một câu lạc bộ để lúc rảnh có thể xả stress"

" Mình là người nhiều stress vậy sao? Mình không hứng thú!". Hạ Linh đang chuẩn bị quay người trở về ký túc xá thì lại bị Na Anh kéo trở lại và giơ tay chỉ thẳng vào cái đầu của cô:

" Chỗ này nhiều...nhiều...nhiều kinh khủng. Lắm lúc mình không biết trong cái đầu nhỏ của cậu nghĩ cái quái gì nữa...".

" Không liên quan đến cậu"

"Này, tớ nói cho cậu biết mỗi một sinh viên ở đây ai cũng phải đăng kí ít nhất một câu lạc bộ nếu không..."

" Nếu không thì sao?"

Na Anh ngập ngừng rồi nói luôn :

" Nếu không sẽ phải làm tình nguyện viên ở những vùng núi, vùng sâu vùng xa đó"

" Không sao". Hạ Linh cười khẽ " Cậu không biết tớ sống quen ở những nơi như thế từ bé rồi hay sao?"

" Mình... mình đã nói xong đâu.". Na Anh cũng không ngờ có những lúc nói dối lại khó đến vậy.

" Thế cậu nói tiếp đi!". Hạ Linh chờ xem cô bạn này định lôi thêm lí do gì để buộc cô phải tham gia.

" Thì...thì...". Ấp úng một lúc, Na Anh làm vẻ mặt giận dỗi: "Mình sẽ giận cậu , không chơi với cậu nữa".

Những tưởng Hạ Linh sẽ mềm lòng nhưng hóa ra lại phản tác dụng.

" Tùy cậu! Mình đi đây"

" Ấy, Hạ Linh chẳng phải cậu đang không vui hay sao? Đi, mình dẫn cậu đến chỗ này nếu không thích cậu có thể về". Na Anh đã nói vậy thì cô còn lí do gì để mà từ chối nữa. Nhưng Na Anh lại vẫn kéo cô vào khu nhà đó.

Na Anh dẫn cô lên tầng trên cùng.

" Hi, chào các anh!!!". Bước vào trong phòng cô ngầm đánh giá mọi thứ ở đây nhưng điều làm cô ngạc nhiên đó là toàn những anh chàng đẹp trai mỗi người một vẻ, hơn nữa lại là những người trong đội bóng ngày hôm qua.

" Chào em!"

" Chào em!"

..........

" Chào em gái nhỏ, lên đây tìm anh sao? Nhớ anh à?". Đúng là cái giọng này không ai khác ngoài Hạo Thiên phiền phức cả.

"Anh Hạo Thiên, em tìm anh Lục Quân không tìm và cũng không nhớ anh." Na Anh cũng không phải loại người dễ bắt nạt như thế.

" Em làm trái tim bé nhỏ của anh tan vỡ rồi đó! ÔI! Trái tim tôi!". Hạo Thiên làm động tác ôm ngực, vô tình nhìn ra phía cửa bắt gặp Hạ Linh đang đứng ở đó cố nín cười.

" Này, em muốn cười thì cứ cười đi,anh không trách em đâu".

Nghe giọng điệu như trẻ con giận dỗi khi bị cướp mất kẹo của anh ta mà cô cũng không nín cười nữa. Nhìn nụ cười nửa có nửa không của cô mà ai cũng phải nín thở.

Na Anh thấy mọi người cứ ngây người ra như thế bèn cười khẽ đến bên Hạ Linh:

" Các anh làm sao vậy? Không cần em giới thiệu thì các anh cũng biết đây là Hạ Linh rồi ha! Nhân đây em cũng muốn thông báo với các anh là Hạ Linh sẽ tham gia câu lạc bộ của chúng ta!"

Hạ Linh lườm Na Anh một cái đang định lên tiếng phản đối ý kiến của Na Anh thì bị đàn anh cướp lời:

"Vậy sao? Hoan nghênh em gia nhập câu lạc bộ!''.

" Hạo Thiên, cậu không nhớ là hôm qua cô ta làm cho trường của chúng ta bẽ mặt hay sao? Không thể được."

" Đúng vậy, Không được. Tôi phản đối!"

" Tôi cũng phản đối!"

" Tôi cũng phản đối!"

" Tôi cũng phản đối!"

........

Hầu hết đàn anh đều phản đối Hạ Linh tham gia. Như vậy cũng tốt, đúng ý của cô.

Trong khi mọi người phản đối thì một giọng nói cắt ngang:

" Chúng ta không quyết định được, chờ đội trưởng đến rồi tính."

Hạ Linh để ý từ lúc vào đến giờ anh chàng này không nói một câu gì cho đến lúc mọi người đang tranh cãi.

" Trạch Tiêu Hàn! Bọn mình đã không đồng ý thì chắc chắn đội trưởng cũng không đồng ý, cậu phản đối cũng vô ích"

" Mọi người làm ồn cái gì ở đây vậy?''. Trong lúc mọi người tranh cãi không để ý trong phòng đã có thêm hai người từ lúc nào.

" Lục Quân, cậu xem cô ta muốn tham gia vào đội của chúng ta. Mọi người đều phản đối, đang chờ ý kiến của cậu!". Vừa nói anh ta vừa chỉ vào Hạ Linh đứng đó không xa.

Không đợi Lục Quân trả lời, cái người cùng vào với anh đã lên tiếng:

" Em cũng phản đối, Hạ Linh tôi cũng không ngờ cô lại mặt dày đến vậy, haha, hôm qua làm cả trường mất mặt, vừa nãy trên lớp bị đuổi ra ngoài và bây giờ lại đứng ở đây xin vào đội ư? Vô liêm sỉ!"

" Phương Tư, cô quá đáng rồi đấy"

" Sao? Tôi nói không đúng sự thật sao?"

Hạ Linh cũng chẳng muốn cãi nhau gì với cô ta, vì lời cô ta nói là hoàn toàn đúng.

" Cô...". Na Anh không nói thêm được câu gì. Lục Quân giờ mới lên tiếng:

" Em thực sự muốn tham gia chứ?"

" Anh Lục Quân...". Nhận được cái nhìn cảnh cáo của anh nên Phương Tư không nói nữa.

Hạ Linh cúi người một cái rồi ngẩng lên nhìn tất cả mọi người:

" Em thành thật xin lỗi mọi người về chuyện ngày hôm qua!" Hạ Linh quay sang nhìn Na Anh thì nhận được cái nhìn mong muốn cô sẽ tham gia. Cô lơ đi tiếp tục nói:

" Em....thành thật muốn tham gia vào đội của các anh!"

" Vậy được, em biết làm gì?". Lục Quân cũng không có ý làm khó cô.

" Lục Quân, bọn tớ phản đối!"

" Đúng vậy, phản đối".

" Đủ rồi, các cậu làm đội trưởng hay tôi làm đội trưởng?". Lục Quân quay sang tiếp tục câu hỏi ban nãy:

" Em biết làm gì?"

Mọi người không ai nói thêm câu nào, có vẻ như đã thỏa hiệp chấp nhận cô vào đội.

" Em...em không biết!". Nói xong Hạ Linh cúi đầu xuống nhìn mũi giày. Nói thật thì lúc bước vào cửa cô nhìn sơ qua cũng chẳng biết đây là câu lạc bộ gì cả. Đáng lẽ ra Na Anh phải nói cho cô biết trước chứ!

Nghe xong câu trả lời của cô thì Hạo Thiên ôm bụng cười ngặt nghẽo:

" Linh à, thế em đến đây để làm gì?".

" Em.....". Ấp úng cả buổi Hạ Linh cũng chẳng nói nên lời. Na Anh chạy lại chữa cháy cho cô:

" Là em đưa cậu ấy lên đây"

" Vậy thì em phụ trách mấy việc vặt trong đội đi. Na Anh em giúp cô ấy làm quen với mọi việc ở đây.". Lục Quân nói xong mọi người cũng quay lại vị trí của mình.

" Là bởi vì em... thích anh Lục Quân". Nói xong Hạ Linh mới ý thức được điều mình vừa nói. Người phản ứng đầu tiên là Hạo Thiên :

" Cái gì? Em vừa nói gì em có biết không?''

Cô thừa nhận cô là một cô gái chủ động! Đã đâm lao thì phải theo lao thôi.

" Đúng vậy, là em thích anh Lục Quân cho nên mới quyết định tham gia"

Tất cả mọi người nghe cô nói như sét đánh ngang tai. Lục Quân sững người một lúc mới lấy lại được ý thức của mình:

" Các cậu đi làm việc của mình đi". Nói rồi anh quay người đi làm việc của mình. Hạ Linh cũng không ngờ anh lại phản ứng như vậy, cô chỉ biết trơ mắt nhìn anh quay người đi.Chẳng phải anh nên trả lời cô rằng đồng ý hay là từ chối chứ?

Phương Tư lướt qua người cô để lại một câu rất khó nghe:

" Cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga"

" Cô nói cái gì?"

" Không đúng? Con vợ trước mà còn lên mặt. Thật Không biết xấu hổ"

" Cô nói lại lần nữa"

" Con vợ....á..."

Phương Tư chưa nói hết câu đã bị cô tát.

" Tôi cảnh cáo cô còn nói như thế tôi sẽ không để yên đâu!". Nói xong, Hạ Linh quay người đi ra khỏi phòng.

" Hạ Linh cậu đi đâu vậy?" Na Anh thấy Hạ Linh bỏ đi nên đuổi theo. Nhưng mà lại bị Phương Tư gọi lại:

" Na Anh, em còn công việc của em"

Mọi người hiển nhiên chứng kiến hết mọi chuyện vừa xảy ra ở đây. Mọi ánh mắt đều hướng về phía cửa. Tôn trọng mọi người Na Anh ngồi xuống làm công việc của mình.

Thấy Lục Quân đứng dậy đi ra ngoài, Phương Tư cũng đứng dậy:

" Anh cần gì để em đi lấy cho!"

" Không phiền đến em anh tự đi lấy là được rồi". Dứt lời, anh đi ra ngoài. Thực ra thì hôm nay tâm trạng của anh không được tốt cho lắm. Dì của anh bị ốm anh phải đi đi lại lại giữa trường và nhà. Cộng thêm hôm nay bị một cô nhóc năm nhất tỏ tình nên anh muốn yên tĩnh một mình.

Những lúc thế này anh hay lên sân thượng để lấy lại tinh thần của mình. Nghĩ vậy, Lục Quân hướng sân thượng thẳng tiến.

�%P��@>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro