Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm sau tờ mờ sáng anh đã lái xe tới trường kiên nhẫn ngồi đợi đến giờ hành chính. Vào phòng giáo vụ mới biết sinh viên đã được nghĩ hè. Lúc này Khiếu Đình mới ẩn ẩn cảm thấy hình như đã có chuyện gì xảy ra, anh vội vã lái xe đến nhà anh hai của mình, cũng là nhà của Huy Phát. Khiếu Đình chỉ chờ được người giúp việc mở cửa đã ào đến đi thẳng vào phòng Huy Phát.

"Rầm!"

Cửa bị đá mạnh, Huy Phát vốn đang ngủ ngon, mơ màng ngóc đầu từ trong chăn nhìn ra. Đã thấy khuôn mặt hung thần ác sát của ông chú ma vương. Hồn vía đang lâng lâng bỗng chốc nhập vào thể xác lồm cồm ngồi dậy.

"Chú ba!"

"Mày có biết quê Niên Niên ở đâu không?"

Tưởng ông chú lại đến đánh mình, ai mà ngờ lại hỏi đến A Niên. Huy Phát ngờ nghệch mất vài giây mới trả lời được.

"Nghe nói quê cậu ấy ở rất xa, ở miền núi lận. Sao chú lại hỏi nó, hôm qua được nghĩ hè nên nó về quê rồi!"

Khiếu Đình u ám nhìn cháu trai mình.

"Có biết địa chỉ nơi đó không?"

Huy Phát lấy chăn che đầu, sợ câu trả lời của mình làm cho ông chú ma vương tức giận.

"Không...không biết."

Khiếu Đình bực mình rống lên.

"Bạn bè gì mà ngay cả địa chỉ nhà người ta mày cũng không biết hả?"

"Con hỏi rồi A Niên chỉ nói là quê cậu ấy thực là không có địa chỉ."

Tưởng trả lời xong đại ma vương sẽ đi ra cho mình ngủ tiếp. Ai mà biết ông chú lại đi vào ngồi trên chiếc ghế duy nhất trong phòng của Huy Phát.

"Mấy ngày trước mày có thấy Tiểu Niên có gì lạ hay không?"

Huy Phát xoa cằm suy nghĩ.

"Chú nói vậy con mới nhớ, mấy bữa nay Tiểu Niên nó bị sao ấy. Hai mắt sưng vù như mới khóc xong, mặt nó lúc nào cũng ũ rũ. Không thèm nói chuyện với ai, hình như nó còn không ngủ mấy ngày liên tiếp."

Khiếu Đình giật mình, không hiểu Tiểu Niên xảy ra chuyện gì.

"Có phải gia đình Niên Niên có chuyện gì không?"

Huy Phát vội vã lắc đầu.

"Không có đâu, ba mẹ nó ở quê nghe nói rất khỏe mạnh. Nhà cũng chỉ có mỗi mình nó lại đi học ở đây, lấy đâu ra chuyện gì!"

Vậy thì không phải là chuyện gia đình nhưng mà là chuyện gì mới được chứ. Mấy ngày trước còn tốt lắm mà. Khiếu Đình nặn đầu suy nghĩ mãi không ra lý do tức giận hỏi Huy Phát.

"Vậy sao mày không hỏi Niên Niên?"

Huy Phát gãi đầu.

"Con có hỏi mà nó chỉ im lặng. Chỉ nói ba tháng này sẽ về quê thăm gia đình!"

"Mày chẳng được tích sự gì?"

Thả ra một câu bực bội Khiếu Đình nghênh ngang rời khỏi nhà của Huy Phát. Đợi ông chú đi rồi, Huy Phát mới bắt đầu động não suy nghĩ. Tại sao mới sáng sớm mà chú ấy lại mang vẻ mặt đáng sợ như vậy để tìm Tiểu Niên. Có khi nào giữa họ xảy ra chuyện gì mà mình chưa biết hay không? Tò mò cũng đành chịu, Tiểu Niên không xài điện thoại nên Huy Phát chẳng biết hỏi ai. Càng không dám hỏi đại ma vương. Thôi kệ, ba tháng sau hỏi nó cũng không muộn. Huy Phát nghĩ như vậy nên ôm chăn cắm đầu ngủ tiếp.

Cả ngày Khiếu Đình đều trong trạng thái tâm thần không yên, đầu óc cứ mãi suy nghĩ đến Tiểu Niên. Rõ ràng một tuần trước còn rất vui vẻ mà. Tại sao lại trở thành như vậy. Nếu đúng như lời A Phát nói vậy chuyện Niên Niên nghĩ làm thêm có thể là muốn tránh mặt mình. Theo như Khiếu Đình hiểu biết về tình cảm của Tiểu Niên đối với mình. Nếu không xảy ra hiểu lầm gì, chuyện Tiểu Niên về quê em ấy chắc chắn sẽ nói với mình. Nhưng mà xảy ra chuyện gì khiến Tiểu Niên lại có hành động như vậy.

Khiếu Đình vò đầu bức tai vẫn không tìm ra nguyên nhân.

Ba tháng lại chậm chạp trôi qua như ba năm.

Tháng đầu tiên Khiếu Đình còn hy vọng tìm thấy Tiểu Niên sẽ nói chuyện với cậu một cách rõ ràng. Nhưng đến tháng thứ hai mỗi ngày nỗi nhớ Tiểu Niên như muốn dày vò khiến cho anh điên đảo. Khiếu Đình chịu đựng đến tháng thứ ba thì anh đã hạ quyết tâm. Nếu cậu ta không cần nghe mình giải thích đã bỏ đi, chứng tỏ trong lòng Tiểu Niên vị trí của mình không quan trọng. Thôi vậy chia tay thì chia tay. Từ trước tới nay Khiếu Đình chưa phải quỵ lụy bất kì người nào. Anh tin tưởng bản thân mình, chỉ là một sinh viên tỉnh lẻ như Tiểu Niên. Chẳng thể nào làm tổn thương anh được.

Vậy là đến ngày sinh viên trở lại trường Khiếu Đình cũng không đi tìm Tiểu Niên nữa.

Ngày Tiểu Niên lội rừng leo núi trở về nhà mẹ đang loay hoay trong bếp, trông thấy Tiểu Niên đã òa khóc. Ôm chầm lấy cậu. Hai mẹ con ôm nhau khóc một lúc lâu đến khi ba đi rẫy trở về. Trông thấy con trai tuy ông không khóc, nhưng vẫn ôm lấy Tiểu Niên. Tối hôm đó cả nhà ba người nửa năm trời mới được quây quần ăn cơm cùng nhau. Chỉ là ăn cơm với rau xào và con cá nhỏ, nhưng Tiểu Niên lại cảm thấy ngập tràn hạnh phúc.

Cậu lại tiếp tục trở về phòng ngủ quen thuộc của mình. Nằm trên chiếc giường quen thuộc, nhưng trong đầu lại hiện ra hình bóng của Khiếu Đình. Ba tháng ở nhà Tiểu Niên chăm chỉ cùng ba mẹ đi lên núi trồng bắp, rồi đi tưới rau. Rãnh rỗi lại ngồi cùng với ba mẹ nói chuyện các thứ. Nhưng mẹ của Tiểu Niên thích nhất là nghe cậu kể chuyện về thành phố nơi cậu đang học.

Đêm nay trăng rất tròn cả nhà ba người bèn quyết định nướng bắp ăn.

"Bữa giờ nghe con nói chuyện mẹ vẫn không thấy con nhắc đến bạn gái? Con đã có bạn gái chưa?"

Tiểu Niên cảm giác tim mình bắt đầu quặn đâu, nhưng ngoài mặt vẫn vờ rất vui vẻ.

"Con vừa đi làm vừa đi học làm sao có thời gian mà yêu đương hả mẹ!"

Mẹ Tiểu Niên cười vui vẻ đưa trái bắp vừa nướng cho cậu.

"Con có thể làm ít lại, tuổi con còn nhỏ cũng nên thử trải qua một vài mối tình là vừa."

Ba cười ha ha ngồi bên cạnh.

"Bà làm như mình rành lắm vậy, mười sáu tuổi đã gã cho tôi rồi. Bày đặt chỉ dạy cho con!"

Tiểu Niên cạp miếng bắp trong miệng nhìn ba mẹ, ông một câu bà một câu nói qua nói lại. Tâm bỗng miềm nhũn.

Sáng ra lại tiếp tục quần quật cả ngày nên cũng chẳng còn thời gian mà buồn khổ. Chỉ cần nằm xuống giường đã ngủ một giấc tới sáng hôm sau. Ngày Tiểu Niên đi mẹ bịnh rịn nhét vào tay Tiểu Niên ít tiền. Nhưng Tiểu Niên không lấy mà dúi lại vào tay mẹ.

"Con đi làm ở thành phố có tiền tự lo cho mình. Ba mẹ cứ yên tâm!"

Mẹ vẫn không chịu.

"Cầm lấy, lúc cần có mà dùng!"

Cậu ân cần nhét vào chiếc túi nhỏ trên áo khoát của mẹ.

"Đừng lo cho con!"

Ba cậu dặn dò.

"Chuẩn bị tới mùa đông rồi, nếu có tiền thì mua một cái áo ấm mà mặc."

"Dạ!"

Mẹ lấy ống tay áo lau nước mắt.

"Nhà mình nghèo khó không lo được cho con đầy đủ như người khác. Con ở nơi đó nhớ tự biết chăm sóc mình. Đi làm nhưng phải ăn uống đầy đủ không cần gửi tiền về nhà. Tiền con gửi tháng trước mẹ vẫn chưa xài đâu."

Tiểu Niên mỉm cười ôm lấy mẹ mình.

"Con lớn rồi, mẹ yên tâm. Ba mẹ ở nhà làm ít lại, có tiền cứ xài. Hết con sẽ gửi thêm!"

Ba cậu đi đến ôm hai mẹ con vào lòng.

"Thôi đừng khóc nữa để con nó yên tâm lên đường."

Tiểu Niên lau nước mắt leo lên xe buýt, kéo cửa sổ vẫy tay với mẹ.

"Cuối năm con sẽ lại về!"

Ngồi trên xe ba ngày, Tiểu Niên suy nghĩ rất nhiều thứ. Lần này cậu trở lại thành phố nhất định phải tìm được việc nào nhiều tiền một chút. Như vậy vừa trang trải được cuộc sống của mình, có thể dành dụm mà gửi về cho ba mẹ. Còn chuyện tình cảm, xem như tất cả đã trôi qua. Nên tập trung kiếm tiền và học, không thể để tình cảm xao lãng mình. Bóng hình của Khiếu Đình hiện lên rõ ràng trong đầu Tiểu Niên nhưng cậu dứt khoát lắc đầu bỏ qua. Cố lên Tiểu Niên mày làm được mà.

Ngày đầu tiên đi học sau ba tháng nghĩ hè A Phát mừng rỡ chạy đến ôm chầm lấy cậu.

"Mày trốn đâu cả ba tháng hè, còn không thèm xài điện thoại. Hại tao buồn cũng chẳng biết nói với ai!"

Lâu ngày mới trông thấy A Phát, Tiểu Niên cũng rất vui.

"Mày mà biết buồn sao? Lại bị em nào đá à!"

Huy Phát kéo Tiểu Niên về phía căn teen.

"Đi uống nước1"

Tiểu Niên cười cầm lấy lon nước ngọt mà Huy Phát đưa uống một ngụm. Mắt nhìn gương mặt ũ rũ của bạn mình.

"Gì vậy vừa nói đến gái lại trưng ra cái mặt đánh trống lảng, nói nghe coi. Ba tháng tao không có ở đây mày đã làm gì?"

Huy Phát thật thà kể cho Tiểu Niên nghe.

"Cũng chẳng có gì lớn lao đâu. Bữa tao có kể cho mày nghe cái chị hàng xóm nhà tao có cô em gái đó. Tao theo ẻm từ bữa đến giờ mà mỗi lần đến nhà ẻm gặp bà chị gái tao ngán quá"

Tiểu Niên vẫn chưa hiểu Huy Phát muốn nói đến chuyện vì.

"Bả làm gì mày?"

"Thì cái vụ bả xin số điện thoại của ông chú tao đó."

Nhắc đến Khiếu Đình Tiểu Niên bỗng cảm thấy khó khăn. Trông thấy mặt của Tiểu Niên bỗng dưng ỉu xìu Huy Phát lúc này mới nhớ lại chuyện quan trọng nên hỏi cậu.

"Nè, tao quên chưa nói mày. Lúc mày vừa về quê, chú tao ổng đã đến hỏi về mày!"

Tiểu Niên ậm ừ cũng không muốn biết anh đã hỏi gì về mình. Huy Phát thấy lạ vô cùng, lúc trước mỗi lần nhắc đến chú mình đôi mắt của Tiểu Niên luôn mở ra rất tò mò chăm chú lắng nghe. Sao hôm nay lại phớt lờ như vậy.

"Không muốn biết ổng hỏi gì sao?"

"Không!"

Suy xét từ tình huống trước đó Tiểu Niên mang đôi mắt sưng húp gặp mình và chuyện ông chú sáng ra đã nổi điên đến đập cửa phòng mình. Huy Phát đã nhìn ra mối quan hệ của Tiểu Niên. Nhưng cậu chỉ nghĩ với tính tình của ông chú mình chỉ là cặp với Tiểu Niên cho vui. Nên cũng không muốn Tiểu Niên để trong lòng. Bèn hạ giọng an ủi cậu.

"Chú tao á! ổng đó giờ có quen với ai lâu đâu. Đàn ông mà đẹp trai như ổng chơi qua đường là chuyện thường mà. Mày cũng đừng xem là thật, không có ổng còn khối người tốt hơn."

Tiểu Niên cười cười.

"Mày không cần an ủi tao, tao quên lâu rồi!"

Nhìn cái mặt buồn bã của Tiểu Niên Huy Phát thừa biết cậu chỉ trả lời cho có lệ, nhưng mà Huy Phát không biết cách an ủi người khác chỉ đành nói vài câu sáo rỗng. Sau đó câu chuyện Tiểu Niên lèo lái trở lại với cô gái mà Huy Phát đang thích.

"Mày đang nói với tao về vụ bà chị gái đó!"

Huy Phát vỗ đầu.

"À mém tí tao quên. Lúc trước không biết ông chú tao nói gì, mà bả quay qua thù tao luôn mới ghê chứ. Mỗi lần tao tới nhà ẻm bả liền nhìn tao bằng con mắt hình viên đạn"

Tiểu Niên uống sạch lon nước ngọt.

"Có gì lớn lao đâu, mày theo cua là cô em gái. Chuyện cô chị mày cứ giả vờ mắt đui mà ngớ lơ. Không lẽ bả hầm hừ mày cả đời"

Hai người sóng vai đi ra ngoài.

"Mày nói cũng đúng!"

Tiểu Niên vỗ vai Huy Phát.

"Cố gắng lên cách mạng còn dài, đồng chí nhất định phải kiên trì!"

Huy Phát cũng giả vờ ồm ồm giọng mà nói.

"Cảm ơn sự khích lệ của đồng chí."

"Ha..ha..ha.."

Hai người vừa đi vừa cười ngặt ngẽo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro