Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trở lại thành phố vài ngày Tiểu Niên đã tìm được việc làm tại quán karaoke lớn. Lương rất cao, việc làm từ chín giờ đêm đến mười hai giờ. Trước khi Tiểu Niên về quê có nói chuyện với chủ nhà trọ. Sợ rằng ba tháng mình về quê không thể đóng tiền nhà, nhưng có vẻ số Tiểu Niên rất may mắn. Chủ quán khi biết cậu là sinh viên lên thành phố học, đã để lại phòng cho cậu. Ba tháng không ở không cần phải đóng tiền phòng. Do vậy Tiểu Niên lại tiếp tục ở trong phòng trọ củ của mình.

Tối nay Tiểu Niên đi đến quán karaoke làm việc ngày đầu tiên. Cậu được phát một bộ đồng phục là áo sơ mi trắng quần tây trên cổ thắt một cái nơ màu đen.

Việc của Tiểu Niên giống như các tiếp viên khác chính là đón khách vào phòng, phục vụ đồ ăn và nước uống. Nếu khách có nhu cầu thì ở lại rót rượu không thì ra ngoài canh cửa. Mỗi người ôm một phòng đến khi tính tiền xong thì tự mình dọn dẹp phòng đó. Đối với Tiểu Niên chuyện này chẳng có gì khó khăn. Đó là suy nghĩ ngây thơ ban đầu của cậu.

Phòng hôm nay Tiểu Niên phục vụ toàn là nam thanh nữ tú. Cũng chỉ khoảng tuổi cậu. Ai cũng có đôi có cặp nên Tiểu Niên không cần phải ở trong đó rót rượu. Ngoan ngoãn đứng bên ngoài khi khách có nhu cầu thì chạy vào. Có vẻ như ngày đầu tiên đi làm khá suôn sẻ.

Cậu không ngờ nhìn qua việc này rất đơn giản nhưng làm rồi mới biết vì sao họ lại trả lương cao như thế. Quán karaoke này chỉ chuyên dành cho giới thượng lưu, vì thế khách đến đây không là giám đốc, cũng là công tử tiểu thư. Người có tiền cách hành xử hoàn toàn chẳng coi ai ra gì. May mắn gặp khách hiền lành còn đỡ, bữa nào xui xẻo gặp trúng loại có tiền coi trời bằng vung thì thôi rồi. Bị quay như chong chóng, có vài người khách còn táy máy tay chân. Cũng may cậu nhanh nhẹn né tránh, chứ nghĩ đến việc bị người ta chạm vào mình. Thật là khiến cho cậu cảm thấy ghê sợ.

Vài ngày đầu còn đỡ, có khi mệt quá tối về đến nhà cậu chẳng ăn nổi cơm. Thành ra người lúc trước đã không mập nay lại càng mỏng manh. Giống như A Phát hay nói.

"Mày ra đường coi chừng gió thổi bay mất!"

Hôm nay Tiểu Niên vẫn như thường lệ đón khách sau đó đứng trực ngoài phòng một lúc đã nghe tiếng bước chân đi lên cầu thang. Trước đó khách bên trong đã dặn cậu chờ đón thêm hai người nữa. Tiểu Niên bày ra một tư thái chuyện nghiệp hơi cúi người.

"Kính chào quý khách!"

Rồi lập tức mở rộng cửa.

Một người lập tức đi vào trong, còn lại một người vẫn im lặng đứng ngay cửa. Phòng karaoke ở đây cách âm rất tốt, ngay cả cánh cửa cũng được phủ lớp cách âm siêu dày. Vì thế rất nặng, vì khách chưa vào phòng Tiểu Niên không dám đóng cửa. Giữ cửa một lúc tay cậu đã bắt đầu nổi gân xanh. Người trong phòng thấy làm lạ nhưng không nói gì, chỉ có Lưu Chương gọi với ra cửa.

"Khiếu Đình, cậu còn đứng đó đến khi nào?"

Nghe đến cái tên quen thuộc Tiểu Niên ngẩng đầu lên nhìn. Đã trông thấy ánh mắt của anh. Nhưng chỉ nhìn Tiểu Niên một cái Khiếu Đình đã đi vào bên trong.Tiểu Niên trở tay đóng cửa lại, không dám nhìn dù chỉ một chút vào trong phòng. Không ngờ lại gặp nhau ở đây, nỗi chua xót bỗng dưng ập đến gần như muốn nhấn chìm Tiểu Niên. Ngay từ đầu hai người đã ở hai thế giới khác nhau như thế, tại sao đến bây giờ Tiểu Niên mới nhìn ra. Anh ở thế giới thượng lưu với muôn ngàn hào quang nhấp nháy của mình còn mình thì sao? Tiểu Niên nhìn vào bộ đồ mình đang mặc tự cười giễu cợt. Mình chỉ là một nhân viên phục vụ.

Họ hát một lúc Tiểu Niên đã nghe phòng có người gọi mình. Dùng tay xoa xoa mặt cho tinh thần phấn chấn Tiểu Niên thở ra một hơi mở cửa đi vào. Cúi người đứng gọn vào một góc.

"Cậu mang đến cho chúng tôi thêm một chai rượu Mendis Coconut Brandy."

"Dạ!"

Tiểu Niên đi xuống lầu nói với người thu ngân, đứng chờ một lúc cậu cầm chai rượu mở cửa vào phòng.

Nhẹ nhàng để chai rượu lên bàn.

"Rượu của quý khách!"

Tiếng một cô gái vang lên.

"Khui ra đi!"

"Dạ!"

Trước khi vào làm việc tại đây Tiểu Niên đã trải qua một khóa học về cách phục vụ khách vip. Việc khui rượu cũng bao gồm trong đó. Nhẹ nhàng vài động tác Tiểu Niên đã mở được chai rượu ra. Lại là tiếng cô gái đó.

"Rót rượu vào ly cho bọn tôi."

"Dạ!"

Tiểu Niên vẫn ngoan ngoãn đi đến bên cạnh rót cho từng người. Phòng chỉ có bốn người, ba nam một nữ. Rót cho ba người xong lại đi đến bên cạnh Khiếu Đình. Dù từ lúc vào phòng đến bây giờ Tiểu Niên chưa hề ngẩng đầu lên. Nhưng cậu vẫn có thể xác định được anh ngồi ở nơi nào. Khi Tiểu Niên cầm chai rượu đến Khiếu Đình đã cầm chai trong tay cậu.

"Để tôi tự làm."

Ngón tay anh vô tình chạm nhẹ vào mu bàn tay của Tiểu Niên. Cậu lập tức bỏ tay ra sau lưng.

"Tôi xin phép ra bên ngoài."

Vẫn là tiếng cô gái.

"Uh xong rồi thì ra đi."

Cẩn thận đóng kính cửa phòng Tiểu Niên tiếp tục đứng đó. Văng vẳng bên tai thỉnh thoảng nghe lọt ra bên ngoài vài câu hát. Hình như là một bài nhạc xưa, Tiểu Niên chẳng có thời gian nghe nhạc nên không nhớ được đó là bài gì.

Nhân viên quán karaoke sở dĩ lương cao là bởi vì nếu canh phòng nào thì phải chờ đến khi khách ra về, rồi dọn dẹp xong mới được tan làm. Vả lại yêu cầu của quán karaoke này cũng khá gắt gao. Suốt buổi chỉ được đứng bên ngoài, không được ngồi. Sẽ làm mất mĩ quan của quán. Tiểu Niên ngày nào cũng đến đây làm. Đứng từ chín giờ tối đến mười hai giờ đêm, mới đầu còn thấy không sao. Nhưng qua vài ngày cơ và dây thần kinh mới bắt đầu thấm. Hôm nay chân cậu rất mỏi và đau.

Trong góc khuất kế phòng vệ sinh nam có một cái ghế nhỏ, dành cho những tiếp viên lúc mệt có thể ngồi đó một lúc. Tiểu Niên liếc vào phòng nghĩ rằng có lẽ họ còn ngồi rất lâu. Nên đi về phía ghế ngồi xuống cảm giác như cậu có thể nghe thấy tiếng kháng nghị của đôi chân mình. Tiểu Niên giơ hai chân ra đấm thùm thụp vào bắp đùi.

Lúc này Khiếu Đình vừa mở cửa ra ngoài đi toilet. Chưa đến nơi đã nghe trong góc tối có tiếng "bịch bịch". Sợ rằng có người nhậu xỉn đánh nhau Khiếu Đình bèn nhìn qua. Liếc mắt đã trông thấy Tiểu Niên đang ngồi trên chiếc ghế, tay đang đấm vào đầu gối của mình. Miệng lẩm bẩm rất nhỏ, Khiếu Đình cố tình ghé vào cây cột lắng tai nghe.

"Mới có mấy ngày mà mình đã muốn không chịu nổi rồi. Kiểu này lát về làm sao mà đi bộ ra bến xe đây."

Chỉ nghe Tiểu Niên than thở một câu như thế, rồi cậu lật đật đứng lên chạy về phòng. Khiếu Đình nép vào góc cột nên cậu không hề nhìn thấy anh.

Ba tháng trôi qua anh vẫn tưởng rằng mình có thể quên Tiểu Niên. Nhưng hôm nay nhìn thấy cậu, phát hiện cả người cậu gầy gò như thế. Không hiểu sao trái tim anh như thắt lại. Ngồi trong phòng mà đôi mắt vẫn dõi theo hình dáng ngoài cửa của Tiểu Niên. Khiếu Đình không quay lại phòng karaoke mà đi đến quầy thu ngân tính tiền.

"Còn số tiền này tôi bo cho cậu bạn phục vụ hôm nay!"

Cô gái trong quầy thu ngân thấy Khiếu Đình đẹp trai lại ra tay hào phóng cũng rất vui vẻ mà nói.

"À anh nói A Niên sao? Cậu ta mới đến có vài ngày mà có nhiều khách thích lắm."

"Uh!"

Khiếu Đình cũng không muốn nói nhiều với cô nàng, đi ra bên ngoài lấy điện thoại gọi cho Lưu Chương.

"Tôi về trước, các cậu ở lại vui vẻ."

Giọng Lưu Chương trong điện thoại nghe có vẻ mất hứng.

"Cậu về sớm vậy!"

Khiếu Đình trả lời cho có lệ.

"Thấy hơi nhức đầu"

Nói xong đã lập tức cúp máy.

Đang vui vẻ lại thiếu đi một người ba người còn lại cũng ra về. Tiểu Niên ân cần mở cửa lại không thấy Khiếu Đình đâu. Thở phào nhẹ nhõm chạy đi thu dọn bãi chiến trường.

Dọn xong đâu đấy đã mười hai giờ rưỡi, mai còn có tiết buổi sáng. Tiểu Niên mang balo hấp tấp chạy về. Nhưng mới chạy được một lát chân lại thấy đau. Phải ngừng lại đấm vài phát vào bắp chân. Tiểu Niên lại nói một mình.

"Đúng là mệt thật!"

Một gã say rượu đi đến, Tiểu Niên tránh sang chỗ khác nhưng gã cứ sấn vào cậu.

"Chú em làm gì mà về trễ thế, uống với tui một ly!"

Tiểu Niên không trả lời cúi người đi nhanh về phía trước, nhưng gã say rượu lại một mực bám theo.

"Uống một ly đi."

Tiểu Niên hoảng hồn co giò bỏ chạy thật nhanh. Chạy một lúc đến khi không còn thấy gã đâu mới yên tâm mà dừng lại thở dốc.

"Thật...xui xẻo..mà."

Cả đoạn đường từ lúc Tiểu Niên rời khỏi quán karaoke cậu không hề biết có một người vẫn âm thầm đi theo mình.

Mở cửa vào nhà đã hơn một giờ sáng, bụng đói cồn cào Tiểu Niên nấu vội một bát mì. Xì xụp húp xong lại đi tắm rồi leo lên giường nằm. Hai chân vẫn không ngừng đau nhức dữ dội. Nhưng trong đầu vẫn hiện lên hình ảnh của Khiếu Đình. Chỉ nhìn sơ chưa được một phút Tiểu Niên đã phát giác anh gầy đi rồi. Chuyện gì đã làm anh gầy như thế, không lẽ cô gái kia làm anh đau lòng.

Tiểu Niên suy nghĩ rồi lại tự cười. Người đàn ông xuất sắc như anh làm gì có chuyện đau lòng vì ai chứ. Chỉ ngủ được vài tiếng Tiểu Niên đã phải đến lớp.

Trong khi chờ giáo viên Tiểu Niên tranh thủ nằm gục trên bàn. Chưa nhắm mắt lại đã nghe tiếng sột soạt bên cạnh, tiếp đó giọng nói của Huy Phát vang lên.

"Mày làm gì như người mất ngủ lâu năm vậy!"

Chuyện Tiểu Niên đi làm Huy Phát cũng biết. Cậu cũng can ngăn không cho Tiểu Niên làm công việc đó nhưng Tiểu Niên cứ khăng khăng làm theo ý mình.

"Hôm qua tao về đến nhà hơn 1h sáng đó."

Huy Phát nhìn thần sắc của Tiểu Niên mà gào to.

"Mày định ôm tiền mà chết hay sao?"

Tiểu Niên quăng quyển sách vào mặt Huy Phát.

"Im đi cho tao ngủ một lát!"

Nói rồi thật sự nhắm mắt ngủ, chưa được một lúc đã bị Huy Phát lay dậy. Cắm đầu học đến trưa, lại đi về chiếc ghế quen thuộc. Lôi hộp cơm ra ăn. Về quê ba tháng khi đi mẹ có gói cho cậu một ít cá khô và thịt phơi khô. Nên hôm nay Tiểu Niên ăn món rau cải xào thịt. Xưa nay cậu rất thích ăn thịt, chỉ cần có thịt ăn tâm trạng dù tệ cách mấy cũng vui vẻ hẳn lên. Hai má cậu phúng phính nhai cơm, không phát hiện có một người đang ngồi từ xa lẳng lặng nhìn mình. Đến khi ăn vừa xong đã thấy người nọ đến gần chìa ra một lon nước ngọt.

"Cho cậu nè!"

Người này rất lạ mặt, Tiểu Niên không cầm mà hỏi lại.

"Tôi không quen anh."

Người nọ ngồi xuống bên cạnh cậu.

"Bây giờ không phải là quen rồi sao?"

Thấy đối phương có vẻ thân thiện Tiểu Niên cũng cười đáp lại cầm lấy lon nước ngọt trên tay anh ta.

"Cậu là sinh viên năm nhất hả?"

Thấy Tiểu Niên gật đầu. Người này bèn nói tiếp.

"Anh là sinh viên năm ba khoa công nghệ thông tin. Anh tên là Giản Tinh An."

Nuốt xong miếng cơm trong miệng cậu mới điềm đàm trả lời anh ta.

"Em tên là Tiểu Niên."

Giản Tinh An có dáng người mảnh khảnh cao ráo, gương mặt cũng rất ưa nhìn. Đeo một cặp kính thật dày. Rất giống mọt sách chính hiệu.

"Trưa nào anh cũng thấy em ngồi đây ăn cơm!"

Tiểu Niên ngạc nhiên khi nghe Giản Tinh An nói vậy.

"À! Do em ở trọ xa trường nên ăn ở đây rồi học chiều luôn."

Giản Tinh An còn muốn nói chuyện tiếp với Tiểu Niên nhưng bạn của cậu đã gọi từ xa. Cậu đành vội vàng đứng dậy. Giản Tinh An nói với theo.

" Trưa mai anh ở đây chờ em cùng ăn cơm nhé!"

Tiểu Niên vẫn còn chưa tiếp thu được ý của Giản Tinh An là gì. Dù sao hai người mới nói chuyện với nhau có vài câu. Làm sao lại thành cuộc hẹn ăn trưa ngày mai rồi. Vì vậy cậu cũng chẳng để trong lòng lời nói của anh ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro