Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy ngày liên tục, Trịnh Giai Kỳ đều đến nhà anh nấu cơm, dọn dẹp, anh nói chị không cần đến nữa nhưng chị lại không chịu, anh cũng không hiểu bà chị này đang nghĩ gì thế là mặc kệ.

Anh lấy từ trong hộc tủ ra một chiếc hộp nhỏ, trong đó có chiếc chìa khóa mà anh đã lấy của cô. Anh lại nhớ cô rồi, không biết khi nào anh mới có thể trả lại nó cho cô đây.

***

Hôm nay Trịnh Giai Kỳ nhất quyết muốn kéo anh đi siêu thị, anh không chịu nổi trình độ bắn súng liên thanh của chị ấy thế là đành đi theo. Đang đi trên đường thì anh nhìn thấy cô từ một cửa hàng bước ra, mấy ngày không gặp, anh thật sự rất nhớ cô, muốn lập tức ôm cô vào lòng, nhưng ngại Trịnh Giai Kỳ đang ở đây. Bây giờ chị ấy mà biết cô là người mà anh thích, chị ấy sẽ gây phiền phức cho cô, anh không muốn cô bị tổn thương thêm một chút nào nữa, nhưng điểu anh gây ra cho cô đã là quá đủ rồi. Dù không muốn nhưng anh đành phải vờ như không thấy cô mà lướt qua. Hi vọng đây là lần cuối cùng, anh và cô lướt qua nhau như thế.

Quãng đường còn lại đến siêu thị, trong đầu anh đều là hình ảnh của cô, không có anh cô vẫn vui vẻ như vậy, cô thực sự không còn quan tâm anh một chút nào nữa sao. Càng nghĩ lại càng cảm thấy không đúng, vừa nãy cô bước ra từ cửa hành thời trang nam, trên tay còn xách theo một túi giống như túi quà. Cô không phải định đi tìm tên kia chứ. Hắn ta lại định dở trò gì đây.

Ngồi ở nhà mà lòng anh nóng như ngồi trên đống lửa, gọi điện cho cô nhưng lại không ai trả lời, lại gọi cho Gia Đạt, hắn ta ngang nhiên cúp điện thoại của anh. Không tới một phút, điện thoại của anh có tin nhắn, nhanh chóng mở là xem, là Gia Đạt, hắn ta nói anh đừng làm phiền hắn ta làm chuyện lớn. Chuyện lớn, có chuyện gì ngoài việc dụ dỗ cô gái của anh chứ. Cầm lấy áo khoác, anh phải đến đó, không thể để cô nhận lời Gia Đạt được. Nhưng anh vừa mới tới cửa lại bị Trịnh Giai Kỳ ngăn lại:

"Em muốn đi đâu?"

"Em có việc."

"Không đi đâu hết, em ở nhà cho chị." Anh không để ý đến Trịnh Giai Kỳ, lách người đi ra cửa nhưng chị ấy lại sống chết cản đường anh.

"Chị làm gì vậy?" Anh sớm đã tức đến cả người đều run lên bây giờ lại bị Trịnh Giai Kỳ ngăn cản mắt cũng đã bắt đầu đỏ, Trịnh Giai Kỳ nhìn thấy Trịnh Phong như vậy thì giật mình nhưng vẫn cứng đầu không để anh đi.

"Em muốn đi? Được thôi, để chị đi cùng."

"Chị..." Anh tức giận nhưng lại không thể làm được gì, quay về phòng đóng cửa thật mạnh, thể hiện sự tức giận của bản thân. Trịnh Giai Kỳ ở bên ngoài là một vẻ mặt hoang mang. Trịnh Phong thật sự yêu con bé đó đến vậy sao. Trước đây lúc nó yêu Mẫn Mẫn, cũng không thấy nó như vậy. Trịnh Giai Kỳ lấy điện thoại nhắn một tin:

"Kế hoạch vẫn ổn." Rất nhanh bên kia đã trả lời:

[Rất tốt.]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro