Không cam lòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đình Phong cứ đứng giữa cánh đồng đêm tĩnh lặng, ánh trăng bạc nhạt nhòa phủ lên cảnh vật một lớp ánh sáng huyền bí. Chàng chăm chú nhìn theo bóng lưng của Ngọc Lan, đang từ từ nhạt dần trong sương mù. Mỗi bước đi của nàng, như những làn sóng nhẹ vỗ về bờ biển xa xôi, khiến trái tim chàng đau nhói.

Ngọc Lan đã phớt lờ chàng bằng một sự kiên quyết không thể lay chuyển.

Dẫu vậy, Đình Phong khẽ cười khẩy, nụ cười mang theo sự mỉa mai sâu sắc. Trong ánh trăng yếu ớt, nụ cười của chàng trở nên mờ ảo, như những đốm sáng lấp lánh trên mặt hồ yên tĩnh.

Dù lời từ chối của nàng như một nhát dao sắc bén cắt vào trái tim chàng, Đình Phong không thể gạt bỏ hình ảnh đó khỏi tâm trí mình. Chàng cảm thấy rằng nếu có thể, Đình Nguyên Soái chàng sẵn sàng dâng cả thế giới này để giữ nàng bên mình.

Khi bóng lưng nàng hoàn toàn biến mất trong màn đêm dày đặc, anh đứng đó, một mình, giữa không gian rộng lớn, nhưng ánh mắt vẫn sáng lên với một quyết tâm không thể lay chuyển. Dù có phải đối mặt với cái chết, chàng vẫn không từ bỏ. Đình Phong sẽ yêu nàng bằng mọi cách có thể, dù thế nào đi nữa, vì trong trái tim anh, nàng là ánh sáng vĩnh cửu, không thể phai nhạt.

- Nàng dám rời bỏ ta? Ngay cả khi các vì sao lạc mất ánh sáng, ta cũng sẽ giữ chặt nàng.

Hành trình của Đình Phong chàng, mặc dù bắt đầu từ sự chia ly, sẽ luôn hướng về phía nàng, như ánh trăng dẫn đường trong đêm tối.

Ánh sáng mờ nhạt của buổi bình minh vừa bắt đầu len lỏi qua các khe hở của cửa sổ trong trại của Đình Phong. Chàng đang ngồi trước bản đồ, nghiên cứu chiến lược, thì một thuộc hạ vội vã xông vào phòng. Trong tay thuộc hạ là một bức thư cấp báo, trán nhăn lại với vẻ lo lắng.

"Nguyên Soái, có tin cấp báo khẩn cấp từ biên giới phía Bắc!" thuộc hạ nói, giọng run rẩy nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh. "Một nhóm du kích đã xuất hiện gần khu vực đó, họ đang gây rối và cướp bóc, làm tổn thương dân lành. Chúng tôi cần sự giúp đỡ ngay lập tức."

Đình Phong nhanh chóng mở bức thư, đôi mắt chàng quét qua nội dung. Những chữ viết trên giấy không chỉ báo cáo về tình trạng khẩn cấp mà còn mô tả chi tiết về sự tàn phá của nhóm du kích: những ngôi làng bị thiêu rụi, tài sản bị cướp bóc, và những người dân vô tội bị thương.

Chàng không kịp suy nghĩ lâu, lập tức đứng dậy với sự quyết đoán rõ ràng trong ánh mắt. "Chuẩn bị ngựa và đội quân. Chúng ta phải lên đường ngay bây giờ," chàng ra lệnh, giọng nói sắc bén và không thể chối cãi. "Không thể để những kẻ này tiếp tục làm hại dân chúng. Chúng ta phải hành động trước khi tình hình trở nên tồi tệ hơn."

Chỉ trong chốc lát, trại quân đã trở nên nhộn nhịp. Các binh sĩ vội vàng chuẩn bị vũ khí và trang bị, những âm thanh của sự chuẩn bị chiến đấu vang lên khắp nơi. Đình Phong nhanh chóng lên ngựa, dắt theo đội quân tinh nhuệ của mình, những kỵ binh đang chờ sẵn.

Khi đội quân tiến về phía biên giới, không khí trở nên nặng nề với sự căng thẳng và sự hồi hộp. Những người lính quét sạch bụi bặm trên giáp, kiểm tra lại vũ khí, và thì thầm những lời động viên nhau. Ánh sáng mặt trời dần trở nên mạnh mẽ hơn, chiếu sáng con đường đầy bụi bặm mà họ sắp phải đối mặt.

Khi đến gần khu vực báo cáo, cảnh tượng hiện ra trước mắt Đình Phong là một bức tranh hỗn loạn. Ngôi làng nhỏ bị cháy rụi, khói đen vẫn cuộn lên trời. Những người dân hoảng loạn chạy tán loạn, những ngôi nhà bị phá hủy, và tiếng la hét của sự hoảng loạn vọng lại từ xa.

Nhóm du kích đang làm loạn, cướp bóc và tấn công những ai cố gắng chống cự. Họ mang theo vũ khí thô sơ, tỏ ra manh động và không hề có chút nhân từ nào.

Đình Phong không để sự tức giận chiếm lấy lý trí. Chàng hít sâu một hơi, nhắm mục tiêu vào bọn du kích, và ra lệnh cho đội quân của mình triển khai kế hoạch chiến đấu. "Phân tán đội hình, bao vây chúng từ mọi hướng. Không một kẻ nào được phép rời khỏi đây mà không chịu trách nhiệm."

Các binh sĩ của Đình Phong lập tức tuân lệnh, nhanh chóng chia thành các nhóm nhỏ, bao vây và tấn công các nhóm du kích. Trong không khí ngột ngạt của cuộc chiến, Đình Phong dẫn đầu một nhóm, xông thẳng vào trung tâm của đám du kích, tay cầm kiếm rực lửa.

Những cuộc giao tranh diễn ra quyết liệt, lửa và khói bao trùm không gian. Đình Phong, với kỹ năng chiến đấu điêu luyện, lướt qua đám đông, mỗi cú chém đều chính xác và mạnh mẽ. Chàng dẫn dắt quân đội của mình, đánh bại từng nhóm du kích, phục hồi trật tự cho khu vực.

Khi cuộc chiến gần kết thúc, Đình Phong đứng giữa đống đổ nát, nhìn những ngôi làng bị tàn phá và những người dân sợ hãi. Chàng cảm nhận được sự mệt mỏi và đau đớn từ sự tàn phá, nhưng cũng cảm thấy sự thanh thản khi đã thực hiện nhiệm vụ bảo vệ người dân.

Một thuộc hạ tiến lại gần, báo cáo kết quả cuối cùng. "Nguyên Soái, chúng ta đã tiêu diệt hoặc bắt giữ tất cả bọn du kích. Những người dân bị thương đang được chăm sóc."

Đình Phong gật đầu, sự kiên định và quyết tâm vẫn hiện rõ trên khuôn mặt. "Chúng ta không thể để điều này xảy ra lần nữa. Cần phải đảm bảo rằng vùng đất này được bảo vệ và yên bình."

Dưới ánh sáng của buổi chiều, Đình Phong đứng đó, người vẫn rắn rỏi và ánh mắt không hề rời khỏi nhiệm vụ bảo vệ dân chúng. Hình ảnh của cuộc chiến đấu vừa qua là minh chứng cho sự tận tâm và lòng dũng cảm của một Nguyên Soái không bao giờ ngừng chiến đấu vì sự công bằng và an toàn của người dân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro