Chương 16: Edward phiên ngoại (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyển về Forks là quyết định mà cả gia đình đều đồng ý, vốn dự định phải tháng tám mới bắt đầu, nhưng năng lực của Alice dường như lại giúp em ấy thấy được một vài hình ảnh, là chuyện mà ngay cả tôi cũng cảm thấy hỗn loạn. Em ấy đề nghị nếu chúng tôi chuyển nhà sớm thì có thể gặp được chuyện rất thú vị.

‘Thú vị’ trong miệng em ấy, rất nhiều lúc đều gây phiền toái lớn.

Tháng năm, chúng tôi chia tay gia đình Tanya, tạm biệt Alaska, chính thức khởi hành đến tiểu bang Washington. Carlisle đã liên lạc trước với bệnh viện Forks, tôi cực kỳ xác định bệnh viện ấy sẽ rất chờ mong bố đến.

Còn chưa tới nhà, Esme đã nghĩ xem nên quét dọn nhà mới như thế nào, đó là một ngôi nhà cũ ba tầng, ít nhất đã được tám mươi năm tuổi. Mẹ định dỡ hết tường gạch phía đông ở tầng một xuống, đổi hết thành cửa kính trong suốt để đón ánh nắng mặt trời, sơn toàn bộ bức tường thành màu trắng sáng ngời.

Nếu bạn luôn sống trong thời tiết ẩm ướt mưa dầm, hơn nữa phải cẩn thận trốn tránh ánh mặt trời ở những nơi có con người, thì bạn sẽ biết ánh nắng sáng ngời đối với căn nhà đơn lẻ trong rừng của chúng tôi mà nói có ý nghĩa gì.

Bắt đầu từ lúc hạ phi cơ xuống cảng Angel, mưa to bắt đầu rơi. Tôi nghe thấy Alice gọi tôi trong đầu mình, tôi chỉ hơi đảo tròng mắt, không có phản ứng gì.

Tháng này, trời vẫn mưa. Alice trực tiếp dùng đầu óc nói cho tôi biết.

Em ấy đang dự báo thời tiết, em ấy đáng tin cậy hơn bất cứ vệ tinh nào, chỉ cần em ấy muốn thì ngay cả thời tiết Forks mười năm sau, em ấy cũng có thể nói ra.

Bởi vì khí hậu không phải con người, không lúc nào là không thay đổi suy nghĩ của mình.

Lần đầu tiên nghe được cái tên Claire, là ngày hôm trước khi chúng tôi đến trường học.

Các anh chị em tôi quyết định trước khi vào trường học, phải đi săn bắn một lần để cam đoan nhu cầu trong hai tuần. Còn tôi thì đến trường học trước, nộp tài liệu và làm các thủ tục nhập học cho cả bọn.

Trên đường vào trường, suy nghĩ của các học sinh giống như sóng thần Thái Bình Dương mạnh mẽ, hàng trăm giọng nói đều là về gia đình Cullen chuyển đến Forks, vả cả đủ loại phỏng đoán về bọn họ nữa.

Nơi này đúng là quá nhỏ, cho nên chỉ một chút việc nhỏ thôi cũng sẽ làm dậy sóng ào ạt.

Nhưng đối với Carlisle mà nói, Forks trong trí nhớ bố là một nơi rất tốt đẹp, bố còn nhớ rõ bảy mươi năm trước, bố được người của thị trấn quan tâm chăm sóc rất nhiều.

Đáng tiếc là những người tốt ấy đều đã mất, Carlisle cảm thấy đau lòng tiếc nuối, nhưng với tôi mà nói thì đây là sự từ bi của năm tháng đối với con người.

Bọn họ cũng có linh hồn, dù một số kẻ linh hồn dơ bẩn, nhưng cũng có nhiều đồng loại tốt bụng, có đạo đức và nhân tính cơ bản.

Sau khi chuyển đến đây, Carlisle dùng điện thoại liên lạc với tộc Quileute, đó là người da đỏ ở khu vực La Push. Tôi còn nhớ rõ lần đầu tiên đến đến đây, Alice và Jasper còn chưa gia nhập chúng tôi, người của tộc Quileute đã hoan nghênh chúng tôi nhiệt liệt hơn bất cứ ai trên thị trấn Forks, bọn họ biến hóa thành động vật có vú rất lớn, tự xưng là người bảo vệ cho con người rồi xuất hiện trong rừng rậm Olympic.

Há to miệng rộng, lộ ra răng nanh, hận không thể đánh đuổi tất cả chúng tôi ra khỏi biên giới. Tuy rằng chỉ có ba người biến hình, nhưng đôi khi lại có đủ dũng khí để liều mạng đối kháng chúng tôi.

Cái đám chó ấy, đây là nguyên văn của Rosalie. Đến bây giờ, tôi vẫn còn nhớ rõ chị ấy chán ghét đám chó săn kia đến mức buồn nôn.

Không thể nghi ngờ rằng con người cần bảo vệ, đối với chúng tôi mà nói, bọn họ thật sự quá yếu ớt. Carlisle rất đồng ý với quan niệm của tộc người sói bản địa, bố hiển nhiên rất bằng lòng làm láng giềng với cái đám như hổ rình mồi ấy.

Mà rất nhiều lúc, tôi đều bằng lòng ủng hộ Carlisle, bố tôi.

Khi trở lại Forks, thủ lĩnh Black – Alpha của người sói – lúc trước đã ký kết hiệp ước hòa bình với chúng tôi đã sớm chết, thế hệ mới nhất còn chưa ai có thể biến thân.

Đây đúng là một tin tức tốt, không phải ai cũng có thể nhẫn nại như Carlisle.

Alice hiển nhiên rất thích Forks, còn chưa đến nơi mà em ấy đã thích nó rồi. Nhưng với tôi mà nói, địa phương này hiển nhiên chẳng khác gì với những nơi ở khác, luôn phải đến trường rồi về nhà, lặp đi lại lại.

Mưa dầm liên miên, không hề có ánh sáng.

Đến trường, đến trường, đến trường, đối với những người mỗi một lần chuyển nhà đều phải dành riêng ra một thùng hành lý để đựng mũ tốt nghiệp như chúng tôi mà nói, đây đúng là ác mộng còn đáng sợ hơn cả bị người sói cắn đứt cổ.

Ngửi mùi mặn của Thái Bình Dương tràn ngập trong không khí, nhìn con sông phân nhánh trong cánh rừng xanh đậm làm người ta cảm thấy da đầu run lên, tôi thật sự không hề có chút hưng phấn nào.

Đi ra khỏi phòng hiệu trưởng, tôi không nhịn được thở phào nhẹ nhõm một hơi. Động tác này rất hữu dụng khi còn là con người, nhưng đối với chúng tôi mà nói, không khí đã không còn là thứ cần thiết nữa, các động tác như hít sâu hoặc là thở dài thật mạnh chỉ biểu hiện bất đắc dĩ một cách khoa trương, nó không hề có tác dụng thả lỏng đầu óc.

Hiệu trưởng Greene cùng nhân viên tiếp tân bà Cope hơi quá nhiệt tình, hiệu trưởng tỏ vẻ rất sung sướng khi trường học cũ kĩ lại có nhiều học sinh mới nhập học cùng lúc như thế, nếu ông ta biết kẻ nhập học là phần tử nguy hiểm thì có lẽ ông ta sẽ lao về nhà khóc lóc kể lể với vợ, tôi nghe được trong đầu ông ấy rằng ông ấy rất yêu người bạn đời của mình.

Mà bà Cope, thôi, tôi không cần lo lắng bà ấy sẽ xúc động chạy ra đuổi theo tôi, tuy rằng ý định ấy cực kỳ mãnh liệt trong đầu bà.

Mở ô lên, tôi bước ra khỏi trường học, ánh sáng tối mờ xuyên qua mưa to, ở trong mắt tôi lại phản xạ ra quang phổ đầy màu sắc rực rỡ, tôi biết đây là cảnh tượng mà con người không thể nhìn được.

Tôi có thể nhìn thấy rất nhiều chi tiết rất nhỏ, tro bụi khắp nơi, bút máy rơi chỗ tối đen, những khối màu rất nhỏ trên bức ảnh, các hột phấn nhỏ của đồ trang điểm trên gương mặt phụ nữ, và cả con rận bên trong tấm thảm.

Có vài thứ, bạn không muốn nhìn cũng phải nhìn, may mắn là tôi không có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, phải biết rằng dù là con người hay là chúng tôi, đều không thể tiêu diệt tro bụi sạch sẽ.

Sâu trong yết hầu nóng rực lên, tôi không ăn đã hai, ba tuần, một con sư tử Mỹ Châu hoặc là gấu xám với tôi mà nói đều là thức ăn ngon trong thực đơn. Nếu thực sự không nhịn được thì nai đuôi đen đầy trong rừng Forks cũng là lựa chọn không tồi.

Điều kiện tiên quyết là tôi và gia đình tôi đều tránh được cánh rừng bên kia quốc lộ 101, dù sao Carlisle vẫn rất coi trọng hiệp ước với người Quileute.

Còn về những con người vẫn đang đi lại xung quanh tôi, tôi có thể bỏ qua bọn họ, điều này không dễ dàng, nhưng cũng không khổ sở đến nỗi tôi muốn lăn lộn ra đất.

Ngẫu nhiên có lúc quá khát, tôi lại trách thính giác quá tốt của mình. Động tác làm ấm thân thể, tiếng máu chảy rào rạt trong mạch máu. Bạn không nhìn, ngừng thở, nhưng không có cách nào giơ tay che tai lại, làm thế rất dễ gây chú ý.

Khi tôi định đi vào bãi đỗ xe, tiếng xì xào bàn tán về gia đình Cullen ầm ầm bên tai, đột nhiên có một giai điệu Acoustic Guitar vui vẻ vang lên.

Nhảy nhót mà lưu sướng, như mưa đầy trời đang rơi xuống.

Cung đàn ghi-ta rung lên dưới ngón tay của nhạc sĩ, như giương cánh muốn bay, muốn nói lại thôi, ở trong thế giới u ám mà ồn ào, đột nhiên cuồn cuộn chảy xiết.

Giống như tia sáng không quan trọng mà chỉ tôi mới nhìn thấy, tỏa ra hào quang màu bạc trong giai điệu ấy.

Không lẽ ai đang chơi đàn ghi-ta sao, tôi dừng lại, âm nhạc làm chân tôi ngừng lại.

Tôi cực kỳ yêu thương tất cả âm phù xinh đẹp, điều này không thể nghi ngờ.

Tôi thậm chí không kịp đi tìm xem là tiếng ai, đúng, tôi xác định đó là một âm thanh phát ra sâu trong lòng người nào đó.

Anh ấy… cô ấy bắt đầu ngâm nga theo giai điệu toát ra trong lòng mình, ca khúc này rất xa lạ với tôi, ca từ đơn giản trong tiết tấu đàn ghi-ta, làm người ta không nhịn được muốn rung đùi nhẩm theo.

Người bình thường không ai làm được như thế, bọn họ có thể ngâm nga một ca khúc trong đầu, nhưng bọn họ không thể chính xác từng âm phù được, ngay cả âm nhạc cũng dùng tâm linh của mình để bắt chước diễn tấu.

Trừ khi đó là nhà âm nhạc, hoặc là đã quen, đã yêu ca khúc ấy đến mức có thể kể ra từng nốt nhạc trong nhạc phổ một cách tinh chuẩn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro