Chương 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi tình hình đã ổn hơn Gia Lâm cũng xuất viện khi được Lý Duy Dân đưa về nhà cô chợt nhớ đến chiếc xe của mình cô liền hỏi anh.

- Cục phó Lý lúc em ngất anh đã dùng xe của mình đưa em đi còn chiếc xe em thì sao?

- Chẳng phải ba là Trần Văn sao? Chiếc xe đấy em cần bận tâm đến sao.

- Cục phó Lý anh thôi đi. Đó là món quà của ba khi em vừa lấy được bằng lái đó.

Khoé môi liền Lý Duy Dân cong lên thở dài.
- Yên tâm đi Trần tiểu thư ơi, khi đưa em đến bệnh viện anh đã điện cho Trần Kiếm kêu người chạy về nhà rồi.

Nghe thấy lời Lý Duy Dân Gia Lâm cũng nghĩ ra vì sao khi cô ở bệnh viện 1 ngày 1 đêm thế kia mà anh cô lại không điện bất cứ cuộc gọi nào.

- Em gái mình nhập viện và người làm anh như anh ấy lại không vào. Bỏ mặt em luôn rồi à?

Gia Lâm bị lẩm bẩm cô liền quay sang nhìn Lý Duy Dân đang lái xe chăm chú. Không phải Trần Kiếm bỏ mặc cô mà là vì đã có Lý Duy Dân bên cạnh anh hoàn toàn tin tưởng giao em gái mình cho anh.

Khi tơi nhà Lý Duy Dân dù có chút do dự anh vẫn đi cùng Gia Lâm vào nhà thì đã bắt gặp Trần Văn đang ngồi. Ông đã biết tình hình từ Trần Kiếm khi thấy Lý Duy Dân ông ko có chút động thái nào dù Gia Lâm xuất viện nhưng cô không khoẻ hoàn toàn.

- Lâm Lâm em lên phòng nghĩ ngơi đi.

Thấy tình hình Gia Lâm cũng nghe theo lời anh ngoan ngoãn đi lên phòng mình thấy cửa phòng đã đóng cửa Lý Duy Dân mới quay đầu đi nhưng bước vừa tới cửa Trần Văn đã lên tiếng gọi, ông vừa rót ly trước đối diện vừa lên tiếng.

- Cục phó Lý còn cô công vụ nên gấp gáp vậy sao? Nếu không sao không cùng tôi uống tách trà này.

Dù Lý Duy Dân có thể bỏ đi không quan tâm đến anh nhưng đấy chỉ là chuyện hơn 20 năm trước bây giờ đã khác  Lý Duy Dân quay đầu lại ngồi vào ghế đối mặt với Trần Văn.

Trần Văn đã vì con gái mình anh đã chấp nhận Lý Duy Dân người ông câm hận nhất trong đời mình. Khi thấy Lý Duy Dân ông thật sự muốn đi lại đấm thẳng vào mặt anh nhưng ông không thể vì Gia Lâm ông chỉ có thể nhịn xuống.

- Giữa chúng ta nên nói chuyện gì đây? Chuyện của anh và Tiểu Lâm tôi không có gì để nói...

Trần Văn liền liếc mắt sang nhìn Lý Duy Dân, anh cũng hiểu Trần Văn đang muốn nói đến chuyện gì.

- Lão Trần sự ra đi của Hạ Lan là điều ngoài ý muốn không ai hy vọng nó sẽ xảy ra cả.

- Tại sao lúc đó anh biết hành động ấy vô cùng nguy hiểm lại cho cô ấy đi?

- Lão Trần à chúng tôi là cảnh sát đấy là nhiệm vụ của chúng tôi. Lúc ấy tôi đã không cho cô ấy nhưng cô ấy vẫn cố chấp.

Trần Văn kiền cười khẩy.
- Người đã chết anh nói gì chả được!

- khi Hạ Lan chống đối lời của tôi cố chấp đi lúc ấy có rất nhiều người nghe thấy trong số đó có Cục trưởng trường phòng chống ma túy sở công an tỉnh Quảng Đông Thôi Chấn Giang. Không phải anh ấy là bạn anh sao? Anh có thể kiểm chứng những lời tôi nói là thật hay không?

Cuộc trò chuyện vô cùng ngắn ngủi những lời Lý Duy Dân vô cùng nghiêm túc và thẳng thắng Trần Văn có thể nhận lời ấy là thật vì ông đã làm trong lĩnh vực kinh doanh này đã rất lâu con mắt nhìn cũng rất tốt một ngày ông đã gặp không biết vô số người cũng do một phần từ bản thân khi đối mặt ông có thể nhận ra bản chất của người đối phương nếu không phải thế thì tập đoàn Trần Thị cũng sẽ không giữa vững top đầu trong nhiều năm qua lời lúc nảy và trạng thái Lý Duy Dân ông có thể tin cũng như nhận ra mình đã thật sự trách lầm Lý Duy Dân có lẽ lúc ấy khi gặp Lý Duy Dân thì ông đã có thành kiến cũng như sự ra đi của vợ mình ông càng hận Lý Duy Dân hơn. Trần Văn luôn nhìn Lý Duy Dân như anh vững như núi vậy khonh không có bất kỳ trạng thái lo lắng nào không giống như lần trước Lý Duy Dân đã tự mình dối người ông điều nhìn ra, nhìn Lý Duy Dân khiến cho Trần Văn mỉm cười.

Đúng là hai cha con Trần Văn và Gia Lâm vô cùng giống nhau luôn cố chấp về một thứ gì đó những cũng rất dễ siêu lòng.

Trần Kiếm vừa về tới nhà đã nhận thấy bầu không khí như muốn giết chết người ta im lặng đến nguy hiểm. Thấy Lý Duy Dân anh liền chạy hỏi và đi lại ngồi cùng ba mình.

- Ba và Cục phó Lý có chuyện gì sao?

Trần Văn cười khẩy đứng dậy.
- Con đã về thì tiếp Cục phó Lý đây thay ba. Ba thấy hơi mệt ba lên phòng trước đây.

Trần Văn đi thẳng lên phòng sách của mình, Trần Kiếm lo lắng liền hỏi Lý Duy Dân.

- Có chuyện gì sao?

Lý Duy Dân lúc này mới khéo miệng mới cong lên vui vẻ nói.

- Không có gì đâu.

Thấy anh không nói Trần Kiếm cũng không hỏi tiếp, thấy Lý Duy Dân đang ngồi đây Trần Kiếm cũng ngầm hiểu ra giữa Lý Duy Dân và Gia Lâm đã quay lại rồi. Thấy trời đã tối Lý Duy Dân cũng không nên phiền Trần Kiếm vừa từ công ty về.

- Trần Kiếm cảm ơn anh từ trước đến nay. Trời đã tối không phiền anh nữa.

Lý Duy Dân luôn gọi thẳng tên Trần Kiếm anh cũng có thể gọi là tiểu Kiếm mà lúc trước Trần Kiếm đã đề xuất nhưng Lý Duy Dân không gọi như thế dù anh hơn tuổi Trần Kiếm khá nhiều còn là bạn bè Hạ Lan, Trần Kiếm cũng đáng ra cũng gọi Lý Duy Dân bằng là Chú Lý giống như những người bạn của ba mình nhưng anh cũng không gọi như thế. Cũng là những lời tôn trọng đối phương Lý Duy Dân đang quen Gia Lâm mà cô lại là em gái anh với cương vị Lý Duy Dân sau này còn gọi Trần Kiếm bằng anh. Với cách gọi Cục phó Lý và gọi thẳng tên Trần Kiếm cũng khiến họ thoải mái hơn.

Sáng hôm sau Lý Duy Dân đi làm với tâm trạng vô cùng vui vẻ nhưng khi vừa bước vào phòng sắc mặt đã thay đổi, một bóng dáng ly cà phê trên bàn trong hai năm qua thường trong 1 tháng sẽ 3,4 lần như vậy nhưng Lý Duy Dân không quan tâm cũng không gọi Mã Văn Ba lấy đi mà cho thẳng vào sọt rác, anh cũng đã trực tiếp nói cũng như Mã Văn Ba đã nhiều lần nhắc nhở nhưng Trần Đình vẫn hành động như thế. Lý Duy Dân liền tức giận cầm ly cà phê đi ra ngoài đúng lúc Mã Văn Ba đi tới thấy sắc mặt sư phụ mình anh liền hỏi có chuyện gì nhưng Lý Duy Dân không nói nhưng khi nhì thấy ly cà phê trên tay anh đã hiểu ra liền chạy theo Lý Duy Dân.

Khi đi gần tới bàn Trần Đình Lý Duy Dân tức giận đặt mạnh ly cà phê xuống làm nước bên trong văng tung té.

- Cục...cục...phó Lý..

- Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi đừng hành động như vậy nữa! Văn Ba.

Nghe tiếng gọi Mã Văn Ba liền lên tiếng.
- Có, có việc gì sao sư phụ?

- Cậu lắm tức viết đơn yêu cầu chuyển công tác của đồng chí Trần Đình liền cho tôi.

Lời vừa nói Lý Duy Dân cũng tức giận quay đầu đi. Mã Văn Ba liền đi lại chổ Trần Đình.

- Đã nói cô bao nhiêu lần rồi? Nơi đây là nơi làm việc bỏ mấy cái trò này đi không chịu nghe. Tôi cũng nói sư phụ đã có người yêu rồi cô vẫn không nghe?

- Văn Ba.

Nghe gọi khiến Mã Văn Ba không dám nhiều lời với Trần Đình liền chạy theo Lý Duy Dân.

Trần Đình khi thấy Lý Duy Dân và những lời Mã Văn Ba cô luôn im lặng không nói nên lời. Cô đã rất bất ngờ khi thấy Lý Duy Dân hành động như vậy hôm nay là tròn 3 năm cô gặp anh cũng là ngày nhìn thấy Lý Duy Dân tức giận đến nhường nào đến mức yêu cầu viết đơn chuyển nơi công tác của cô những việc này chưa từng có với bất cứ ai.

Hết chương 47.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro