Chương 5: Từ chối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phi vừa đạp xe vừa hồi tưởng lại tối qua, sau khi kéo Phi vào trong cửa tiệm bán đồ thủy tinh, bên trong tiệm đầy những món đồ làm bằng thủy tinh xinh đẹp, từ nhỏ xíu nhìn rất dễ thương, cho tới những vật to lớn được làm rất kỳ công.

-Phi nhìn nè.-Long chỉ tay vào một quả cầu thủy tinh lấp lánh, bên trong quả cầu là hình một trái tim màu đỏ nhìn rất tinh xảo, rất đẹp.-hôm bữa Long nghe Phi nói là Phi rất thích sưu tầm đồ thủy tinh nên vừa rồi đang chạy trên đường Long sực nhớ là Long có một người bạn mở cửa hàng chuyên bán đồ thủy tinh nên mới chở Phi tới đây coi đó.

-Khoan, hôm bữa nào, rõ ràng chuyện mà Phi thích sưu tầm đồ thủy tinh Phi chỉ nói cho một mình Chiêu Dương biết thôi mà, sao Long biết? Khai mau!!!

-Ờ thì.... Chiêu Dương nói cho Long biết, bộ Chiêu Dương không có nói cho Phi biết là hai đứa học chung với nhau từ hồi lớp 5 hả.

-Cái con Chiêu Dương này, ngày mai vô lớp tao cho mày thành phế hậu(hoàng hậu bị vua phế bỏ, đày vào lãnh cung) luôn, chứ ở đó mà là "Chiêu Dương hoàng hậu" ha.-cậu lầm bầm.

-Ủa, Long dẫn bạn tới mua đồ hả em, lâu quá không ghé tưởng em quên chị luôn rồi chứ!.-Từ bên trong bước ra một cô gái trẻ đẹp, nhìn bề ngoài khoảng chừng 20 tuổi, qua cách nói chuyện và xưng hô cho thấy là quen biết khá là thân thiết với Long.

-Dạ em chào chị My, tại bữa giờ em bận thi chuyển cấp với lại mới nhập học nên không có thời gian ghé thăm chị.-Long trả lời rồi nở một nụ cười, cái nụ cười mà có thể đánh gục bao nhiêu đứa con gái.-Giới thiệu với chị đây là Khánh Phi, bạn học cùng lớp với em. Giới thiệu với Phi đây là chị Huyền My, chủ cửa hàng này, và là chị họ của Long.

-Dạ em chào chị Huyền My, em là Khánh Phi học chung lớp với Long, chị kêu em bằng Phi là được rồi.

-Chào em gọi chị là My thôi, đừng thêm chữ Huyền làm gì chị không thích, thằng Long này biết chị ghét bị gọi như rồi mà cứ chọc chị hoài.-chị My liếc Long một cái sắc như dao.

-Phép lịch sự mà chị, ít nhất phải để cho người ta biết chứ.-Long cười hì hì trả lời.

-Sao, hôm nay đến chỗ chị chi đây, muốn mua gì?

-Chị cho tụi em coi quả cầu này đi.-Long chỉ vào quả cầu lúc nãy.-Phi coi đi nha Long ra ngoài nghe điện thoại chút xíu

-Cái này bao nhiêu vậy chị My?-Phi đặt câu hỏi nhưng không nhận được câu trả lời nên ngước mắt lên nhìn thì bắt gặp ánh mắt của Huyền My nhìn mình chằm chằm.

-Cũng đẹp lắm, môi hồng, da trắng mịn, hồng hào, mắt đen lay láy, như hút lấy hồn người nhìn vào.-nói đến đâu thì những ngón tay thon dài của Huyền My đưa đến đó.-em với thằng Long thân nhau lâu chưa?

-Dạ mới mấy ngày à chị.-cậu ngượng ngùng khi bị My vuốt ve.

-Hả, mấy ngày, chà chuyện lạ nha, mấy ngày mà chịu chở em đi chơi như vầy thì đúng là ngộ thiệt.-Ngón tay của My khựng lại khi nghe câu trả lời của Phi.

-Là sao chị? Chị nói vậy là sao em không hiểu?-Phi bỏ quả cầu trên tay xuống.

-Từ đó đến giờ chỉ những người thân lắm thì Long nó mới chịu chở đi mua đồ thôi chứ đừng nói là đi chơi, hoặc là ngươi yêu thì nó mới chở đi chơi. Nếu như em không phải là bạn thân lâu năm của nó thì....

-Thì sao chị?-Phi khó chịu trước câu nói bỏ lửng của My.

-Hai người đang nói xấu gì Long đó.-Long trở vào không hề đúng lúc.

-Bộ mấy người có gì đẹp hả, mà sao sợ người ta nói xấu.-Phi bỉu môi nói

-Hìhì, Phi thấy sao, có thích quả cầu này không?-Long hỏi.

-Thích lắm, quả cầu này bao nhiêu tiền vậy chị My?

-Hỏi giá cả làm gì nếu như Phi thích thì Long tặng Phi. Chị lấy em cái này.-Long định lấy tiền ra trả thì Phi cản lại.

-Tự nhiên tặng Phi, dư tiền quá ha, ít nhất cũng phải có lý do chứ!-cậu nói.

-Ờ thì.... coi như là quà Long tặng Phi lần đầu chịu đi chơi với Long đi.-anh tìm đại một cái cớ.

-Thôi mệt hai ông quá, nếu Phi thích thì chị tặng Phi coi như quà gặp mặt.-Huyền My đưa hộp quà cho Phi.

-Vậy thì ngại quá, thôi chị cho em trả phân nửa số tiền đi.-Phi không thích mắc nợ người khác.

-Thôi, nếu như chị My đã nói vậy thì Phi cứ nhận đi, với những chuyện đã xảy ra Phi muốn nguyên cái cửa hàng này còn được chứ đừng nói là một cái này. Phải không chị?-anh vừa nói vừa quay qua nhìn My.

-Chuyện gì?-cậu không hiểu chuyện gì xảy ra.

-Thôi, tới giờ rồi, thưa chị tụi em về, cho em gửi lời thăm chú Út nha chị.-Long kéo Phi đi ra.

-Hai đứa đi về cẩn thận nha.-My tiễn ra đến cửa.

-Dạ thưa chị tụi em về, ÁÁ.....-cậu bật ngửa khi anh rồ ga phóng xe đi.

-Điên hả, làm gì chạy gấp vậy, mém té đập mặt đó biết hong.-Phi trách móc.

-Xin lỗi nha, tại vì Long thấy trời sắp mưa nên mới tranh thủ về lẹ để khói mắc mưa.-lời Long nói mới khiến Phi để ý thấy mưa đã lất phất.

Mưa ngày càng nặng hạt, khiến cho hai người phải dừng lại, trú mưa dưới một mái hiên. Dưới cơn mưa lạnh lẽo cộng thêm từng đợt gió lạnh thấu xương thổi qua làm cho cậu run cầm cập. Trong vô thức cậu ngày càng nép sát vào anh.

-Nè, Phi khoác lên đi cho đỡ lạnh.-Long cởi áo khoác lên người cậu.

-Bớt bớt dùm cái, mặc áo vô đi, tui không muốn ngày mai không có ai ngồi kế bên để nói chuyện, đừng có tưởng mình khỏe lắm, mặc áo vô đi trúng gió bi giờ.-Phi ngạc nhiên trước hành động của anh, mặc dù rất lạnh nhưng cậu không muốn anh vì mình mà bị bệnh.

-Nếu như Phi không khoác thì đứng sát vô Long nè, hai đứa mình cùng ấm.-Long mặc lại áo khoác, rồi giơ một bên cánh tay cho Phi chui vào.

-Cũng được.-Phi đồng ý đứng nép sát vào anh.

Lúc này anh mới cảm nhận được sự lạnh lẽo trên da thịt của cậu, đứng dưới trời mưa này nhưng anh không hề thấy lạnh, trái lại, còn ấm áp vô bờ, một sự ấm áp từ bên trong cơ thể dâng trào lan tỏa ra từng tế bào trong cơ thể. Không gian trở nên yên ắng lại thường chỉ có tiếng mưa, tiếng sấm và tiếng thở đều đều của hai nam sinh trú mưa. Có lẽ là trời sắp đặt, không biết vì nguyên do gì mà cả hai đột ngột quay lại mặt chạm mặt, môi chạm môi. Cả hai chìm đắm vào một nụ hôn ngọt ngào, nụ hôn say đắm, nụ hôn kéo dài đến khi cả hai hụt hơi và buông nhau ra.

-Làm người yêu anh nha Phi.-Long đổi cách xưng hô, nhưng đó không phải là điều quan trọng.

Câu nói của anh làm Phi ngạc nhiên, cậu không biết biết phải trả lời như thế nào. Bên trong cậu giờ đây là sự đấu tranh quyết liệt; trái tim bảo cậu hãy đồng ý, nhưng lý trí lại ngân cản không cho phép những lời nói đó thốt ra.

-Em...em...em xin lỗi, nhưng em không thể.-Câu trả lời của Phi làm cho Long ngạc nhiên.

-Tại sao, tại sao lại không được, em nói cho anh nghe đi.-Long vừa nói vừa lay người cậu.

-Em không biết phải nói sao nữa, nhưng.... nhưng mà em không thể.-Nói xong Phi bỏ chạy vào trong cơn mưa. Để lại anh một mình không hiểu lý do tại sao cậu lại từ chối, chỉ biết gọi tên cậu thật lớn trong cơn mưa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro