Chương 7: Che giấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một vài hôm sau, khi công việc giảng dạy của mình đã đi vào quỹ đạo, tôi nhận được thông báo về buổi họp lớp. Khác với những buổi họp lớp trước đây, lần này được tổ chức tại một club sang trọng, nơi mà chỉ những người có điều kiện mới thường xuyên lui tới.
---
Hôm nay, Phong và tôi cùng chuẩn bị để đi dự buổi họp lớp. Dù sống chung nhà đã lâu, nhưng đây là lần đầu tiên chúng tôi cùng nhau tham gia một buổi tiệc thế này. Phong luôn bận rộn với công việc, còn tôi cũng không phải kiểu người thích họp lớp. Nhưng lần này, tôi đồng ý đi cùng vì nghĩ rằng có Phong bên cạnh, mọi thứ sẽ dễ chịu hơn.

Tôi chọn cho mình một bộ váy đen đơn giản, dài đến đầu gối, với chất liệu satin mềm mại. Không cầu kỳ, chỉ là một chiếc váy ôm gọn gàng, đủ tôn lên vóc dáng nhưng không gây chú ý quá mức. Tóc tôi được buộc cao gọn gàng, kết hợp cùng đôi giày cao gót màu nude yêu thích. Phong, như thường lệ, rất chỉnh chu với bộ vest xanh navy vừa vặn, cà vạt đen đơn giản mà lịch lãm. Cậu ấy nhìn tôi từ đầu đến chân rồi mỉm cười.

"Uầy đẹp đó, Châu Anh. Đi cùng cậu thế này, chắc không ai để ý đến tôi đâu."

Tôi chỉ cười nhẹ, nhưng cũng cảm thấy tự tin hơn một chút. Chúng tôi cùng bước ra khỏi nhà và lên chiếc xe hơi của Phong. Trên đường đi, tôi ngồi lặng im, nhìn ra ngoài cửa sổ. Đường phố Hà Nội buổi chiều nhộn nhịp, nhưng lòng tôi lại có chút lặng lẽ. Phong thi thoảng quay sang hỏi vài câu vu vơ, nhưng phần lớn thời gian chúng tôi đều im lặng, tập trung vào những suy nghĩ riêng.

Khi đến nơi, club trước mặt khiến tôi không khỏi ấn tượng. Đây đúng là chỗ mà chỉ có người giàu có mới thường xuyên lui tới. Ánh đèn vàng ấm áp làm nổi bật những chi tiết tinh tế của kiến trúc hiện đại. Bước vào sảnh, tôi nhìn thấy sàn đá cẩm thạch sáng bóng, đèn chùm pha lê lấp lánh trên trần, và những bức tranh nghệ thuật trang trí khắp nơi.

Phong nhẹ nhàng khoác tay tôi, dẫn vào phòng tiệc. Chúng tôi chào hỏi vài người bạn cũ, đa số là những câu xã giao quen thuộc. Dù Phong cố gắng khiến tôi thoải mái hơn bằng những câu chuyện hài hước, nhưng cảm giác lạc lõng vẫn đeo bám. Dường như giữa tôi và họ đã có một khoảng cách mà thời gian không thể xóa nhòa.
---
Chúng tôi đang ngồi nói chuyện với nhau thì bất ngờ, một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng. Tôi quay lại và nhìn thấy Minh Thư – cô bạn cũ, người đã từng học cùng lớp với tôi suốt những năm cấp ba. Cô ấy luôn là một người vui tính, hoạt bát, và cũng là một trong số ít những người tôi có thể coi là bạn thân thiết hồi đó.

"Ôi trời ơi, không tin nổi là cậu lại đến buổi họp lớp này đó, Châu Anh! Mà lại đi cùng Phong nữa chứ!" Minh Thư tươi cười, đôi mắt lém lỉnh nhìn tôi và Phong xen lẫn chút gì đó tò mò. Tôi chưa kịp đáp lại thì cô ấy đã nắm lấy tay tôi kéo sang một góc phòng, cách xa Phong và những người khác.

Tôi hơi bất ngờ nhưng cũng theo chân Minh Thư, lòng tự hỏi không biết cô ấy muốn gì. Đến khi cả hai đã đứng ở một góc riêng tư, Minh Thư mới nghiêng người về phía tôi, giọng nói nhỏ lại nhưng vẫn đầy tinh nghịch.

"Nói thật đi, hai người có chuyện gì với nhau không thế? Từ hồi đi học đã thấy hai người thân thiết rồi, mà giờ lại đi cùng nhau thế này, làm sao mà không nghi ngờ được?"

Tôi bật cười, lắc đầu nhẹ.

"Không có gì đâu. Chỉ là mình với Phong sống cùng nhau, nên tiện đi chung thôi."

Minh Thư nhìn tôi với vẻ mặt nửa tin nửa ngờ, rồi cười toe toét.

"Cậu thì lúc nào cũng khiêm tốn. Vậy giờ cậu làm gì rồi? Công việc thế nào? Còn Phong nữa, mình nghe nói cậu ấy làm bác sĩ, giỏi lắm đúng không?"

Tôi thở dài, biết rằng Minh Thư sẽ không dễ bỏ qua chuyện này.

"Mình làm giảng viên đại học, không có gì đặc biệt cả. Còn Phong thì đúng là làm bác sĩ, bận rộn suốt ngày."

"Ui, bác sĩ cơ à? Châu Anh ơi, cậu thật là may mắn đấy nhé! Không phải ai cũng có thể ở bên cạnh một người như Phong đâu. Mà nghĩ lại, đúng là 'ánh nắng bên cạnh' của Thanh Phong có khác, có Châu Anh mới có Thanh Phong như bây giờ!" Minh Thư cười lớn, ánh mắt lấp lánh, rồi hạ giọng như thể đang nói ra một bí mật lớn lắm.

Những lời nói của Minh Thư khiến tôi khựng lại. Trái tim tôi như bị một luồng cảm xúc kỳ lạ xâm chiếm, vừa ấm áp, vừa lẫn chút ngại ngùng. Tôi không biết phải diễn tả thế nào, chỉ thấy mọi thứ xung quanh như chậm lại, chỉ còn lại câu nói ấy vang vọng trong đầu. 'Ánh nắng bên cạnh'? Không, tôi không phải ánh nắng của Phong, tôi không đủ rực rỡ để chiếu sáng cuộc đời cậu ấy.

Tôi mỉm cười, nhưng nụ cười ấy mang chút gì đó nhẹ nhàng hơn, sâu lắng hơn.

"Không phải đâu. Thật ra... cậu ấy là ánh sáng duy nhất trong đời mình, mang đi hết thảy những bóng tối mà mình từng vướng phải."

Lời nói đó bất ngờ tuôn ra từ miệng tôi, nhưng nó cũng là sự thật sâu thẳm trong lòng. Phong không chỉ là người bạn, người đồng hành. Với tôi, cậu là người đã kéo tôi ra khỏi những ngày tháng khó khăn, là nguồn động lực giúp tôi bước tiếp. Khi tôi lạc lối, cậu luôn ở đó, nhẹ nhàng dẫn dắt tôi trở lại đúng con đường.

Minh Thư nhìn tôi, ngạc nhiên rồi trầm ngâm. Dường như cô ấy hiểu được sự chân thành trong lời nói của tôi. Cả hai chúng tôi đứng im lặng một lát, mỗi người theo đuổi dòng suy nghĩ riêng của mình.

Phía xa, tôi nhìn thấy Phong đang cười nói với vài người bạn cũ, nét mặt điềm đạm nhưng đầy cuốn hút. Cậu ấy có lẽ không biết tôi đang nghĩ gì, nhưng tôi lại càng chắc chắn hơn về vị trí của cậu trong lòng mình. Có thể tôi không phải là 'ánh nắng' của Phong, nhưng với tôi, cậu mãi là người đã soi sáng mọi góc khuất trong cuộc đời mình.
---
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Minh Thư, tôi trở lại bàn tiệc, nơi Phong đang tiếp tục nói chuyện với vài người bạn cũ. Tiếng nhạc từ sân khấu bắt đầu nổi lên, chuyển sang giai điệu sôi động hơn. Cả căn phòng đắm chìm trong không khí rộn ràng, ai nấy đều như bị cuốn theo cơn sóng vui vẻ của buổi tiệc. Dù không quá quen thuộc với hầu hết mọi người, nhưng tôi vẫn cố gắng giữ nụ cười, lắng nghe những câu chuyện về công việc, cuộc sống của họ. Dù vậy, trong lòng tôi vẫn không khỏi cảm thấy mình lạc lõng, như một người ngoài cuộc trong chính lớp học cũ của mình.

Phong, với tính cách tinh tế vốn có, luôn khéo léo đưa ra những câu nói vừa đủ để giữ cuộc trò chuyện không quá xa lạ mà cũng không quá gượng gạo. Tôi thầm cảm ơn cậu vì điều đó. Nếu không có Phong ở đây, chắc chắn tôi sẽ khó mà hòa mình vào buổi tiệc này.

Một lát sau, khi tiếng nhạc chuyển sang những giai điệu nhẹ nhàng hơn, một số cặp đôi đã bắt đầu rủ nhau ra sàn nhảy. Ánh đèn mờ ảo và không khí tràn ngập mùi hương hoa nhẹ nhàng làm cho không gian trở nên lãng mạn hơn. Tuy nhiên, tôi và Phong vẫn ngồi yên tại chỗ.

Phong quay sang nhìn tôi, đôi mắt sáng lên dưới ánh đèn vàng ấm áp.

"Có vẻ cậu hơi mệt rồi phải không? Nếu không thoải mái thì mình về sớm cũng được."

Tôi khẽ gật đầu, nhẹ nhàng đáp.

"Ừ, tôi cũng thấy vậy. Với lại, tôi còn nợ cậu một bữa ăn tối mà, nhớ không?"

Phong cười mỉm, gật đầu như đã chờ sẵn điều này từ trước. Chúng tôi chào tạm biệt mọi người, rồi cùng nhau rời khỏi buổi tiệc.

Khi bước ra ngoài, không khí đêm Hà Nội mát dịu và yên bình hơn hẳn so với sự náo nhiệt bên trong club. Những con đường vắng lặng, ánh đèn đường lấp lánh phản chiếu trên mặt hồ, tạo nên một khung cảnh vừa lãng mạn vừa tĩnh lặng. Phong và tôi cùng bước dọc theo con đường, không nói gì nhiều nhưng cảm giác thân thuộc vẫn hiện hữu.

Chúng tôi chọn quay lại quán ăn quen thuộc hồi còn đi học. Đó là một quán nhỏ, nằm nép mình trong con hẻm yên tĩnh, chỉ có vài chiếc bàn gỗ đơn giản, nhưng đối với tôi và Phong, nơi này đã chứa đựng biết bao kỷ niệm. Từ những lần học nhóm căng thẳng đến những buổi tối rảnh rỗi cùng nhau thưởng thức vài món ăn đơn giản, tất cả đều hiện về trong tâm trí tôi khi bước vào quán.

Chúng tôi chọn một chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ, từ đây có thể nhìn ra con đường nhỏ với vài bóng người qua lại, vừa đủ để cảm thấy cuộc sống vẫn đang trôi. Bà chủ quán nhận ra chúng tôi, nở nụ cười thân thiện, hỏi han về cuộc sống hiện tại của hai đứa, rồi nhanh chóng mang đến vài món ăn quen thuộc – bún chả, nem rán, và món bánh cuốn mà tôi luôn yêu thích. Hương vị ấm áp và quen thuộc làm tôi thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.

Phong gắp cho tôi một miếng nem, rồi đùa cợt.

"Cậu còn nhớ lần đầu tiên chúng ta đến đây không? Cậu gọi tới hai suất bún chả vì tưởng tôi không ăn được."

Tôi bật cười, hồi tưởng lại hình ảnh mình ngày ấy, lóng ngóng và vụng về.

"Ừ, lúc đó thật ngố, cứ nghĩ cậu là kiểu người kén ăn. Ai ngờ đâu cậu còn ăn nhiều hơn cả tôi."

Phong nhún vai, rồi tiếp tục ăn, vẻ mặt vẫn điềm đạm như mọi khi. Nhưng tôi có thể thấy qua ánh mắt cậu ấy, rằng những kỷ niệm xưa cũ cũng đang sống lại trong tâm trí cậu.

Bữa ăn diễn ra trong không khí nhẹ nhàng và gần gũi. Tôi cứ lén nhìn Phong qua từng ánh đèn vàng dịu nhẹ hắt vào khuôn mặt cậu. Lúc này, mọi thứ như chậm lại, và tôi nhận ra trái tim mình đang đập nhanh hơn. Tôi có thể cảm nhận rõ ràng rằng tình cảm tôi dành cho cậu ấy vẫn ở đó, chưa từng phai nhạt, chỉ là tôi đã cố gắng giấu đi suốt bao năm qua.

Khi bữa ăn gần kết thúc, Phong bất ngờ lên tiếng, phá vỡ khoảng lặng giữa chúng tôi.

"Này, Châu Anh, có bao giờ cậu nghĩ đến việc... chúng ta sẽ cứ mãi như thế này không?"

Câu hỏi bất ngờ của cậu khiến tôi hơi khựng lại, nhìn vào đôi mắt chân thành ấy mà không biết phải trả lời sao. Tôi đành cười trừ, đánh trống lảng.

"Mãi như thế này là sao? Cậu định nói là ăn suốt ở quán này đến già à?"

Phong bật cười, nhưng đôi mắt cậu lại thoáng chút gì đó lạ lùng mà tôi không thể đọc hiểu được. Cậu không nói gì thêm, chỉ tiếp tục ăn. Tôi cũng lặng lẽ theo, lòng tự nhủ mình không nên nghĩ quá nhiều.

Khi bước ra khỏi quán, gió đêm Hà Nội thổi nhẹ, mang theo hương thơm của hoa sữa. Tôi và Phong cùng đi bên nhau, con đường quen thuộc ngày xưa giờ dường như đã đổi khác, nhưng trong lòng tôi, mọi thứ vẫn như cũ, chỉ có tình cảm của tôi là ngày càng lớn dần.
---
Tôi và Phong đang đi dạo trên con đường Nguyễn Du, nơi hàng cây xanh tỏa bóng dưới ánh đèn đường vàng vọt. Cái lạnh của Hà Nội về đêm len lỏi vào từng kẽ hở áo khoác, khiến tôi rùng mình một chút. Phong dường như nhận ra, cậu khẽ nhích lại gần, giữ khoảng cách vừa đủ để không quá gần gũi nhưng cũng không quá xa cách. Chúng tôi vẫn tiếp tục trò chuyện về đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, những chuyện vặt vãnh không đầu không cuối, nhưng lại khiến tôi cảm thấy ấm áp lạ kỳ.

Đang đi thì bỗng có tiếng gọi từ xa:

"Châu Anh! cô đi đâu vậy?" Tôi quay lại, trước mặt là Anh Đào, là một học viên của lớp tôi đang dạy, người mà tôi từng nhắc đến với Phong. Anh Đào cười tươi, đôi mắt sáng rực lên như phát hiện ra điều gì đó thú vị. Cậu ta bỏ lại đám bạn, chạy vội về phía tôi, tay còn khua khua chào như thể lâu lắm rồi mới gặp lại.

"Cô đây rồi, chuyện hôm bữa coi như cho tôi xin lỗi" Anh Đào cứ thế nói, giọng nói vui vẻ và pha chút đùa cợt. Tôi cũng đáp lại bằng nụ cười, nhưng trong lòng có chút bối rối. Anh Đào luôn là người thích đùa, có chút mưu mô khiến người ta không thể hiểu được. Tôi từng nghĩ cậu ấy chỉ coi tôi như một người để trêu chọc, nhưng bây giờ nhìn lại, không biết những đùa cợt ấy có phải xuất phát từ kế hoạch nào không .

Phong đứng im lặng bên cạnh, ánh mắt như thể đang quan sát mọi thứ xung quanh. Anh Đào sau khi trò chuyện vài câu với tôi, ánh mắt mới để ý đến Phong. Gương mặt cậu ta từ chỗ vui vẻ chuyển sang bực bội.

"À, hoá ra cô cũng biết trả bài nữa ha, chứ không chỉ biết dạy bài thôi!" Câu nói này rõ ràng ám chỉ điều gì đó, một lời mỉa mai không hề giấu diếm.

Chưa kịp phản ứng, tôi đã thấy Phong bất ngờ đá mạnh vào chân Anh Đào. Cậu ta khụy xuống, mặt cau có, vừa ngạc nhiên vừa tức giận. Phong chẳng nói gì, nhưng ánh mắt cậu như muốn nói rằng

"đừng đùa giỡn với Châu Anh theo cách đó."

Anh Đào không chịu thua, đứng dậy, giọng hống hách:

"Mày là ai mà dám đánh tao hả? Có tin tao kêu công an đến còng đầu mày không?"

Phong lạnh lùng đáp lại,

"Trần Thanh Phong, bác sĩ khoa... mà thôi, cậu ghi nhớ cũng không cần thiết đâu. Chỉ là nếu sau này có muốn đến bệnh viện thì tránh xa tôi ra, coi chừng tôi thuốc cho cậu chết đấy."

Anh Đào há hốc mồm, không nói thêm được lời nào. Gương mặt cậu ta chuyển từ đỏ bừng vì tức giận sang tái mét vì lo lắng. Không ai ngờ Phong lại phản ứng mạnh mẽ như vậy, kể cả tôi. Nhưng cảm giác an toàn và được bảo vệ bao trùm lấy tôi, dù bên ngoài tôi vẫn cố tỏ ra bình thản.

Phong và tôi tiếp tục bước đi, bỏ lại Anh Đào đứng đó với sự bối rối chưa kịp tiêu tan. Trong lòng tôi có chút cảm kích, nhưng lại không muốn để lộ quá nhiều.

Đi được một đoạn, tôi mới quay sang Phong, nửa thật nửa đùa hỏi:

"Lúc nãy cậu nói 'thuốc chết' Anh Đào, cậu không sợ nó báo cảnh sát à?"

Phong nhìn tôi, nở một nụ cười nhẹ rồi lắc đầu:

"Nó dám thì tôi cũng dám. Mà yên tâm đi, tôi nói vậy cho vui thôi. Mấy chuyện đó không phải ai cũng làm được đâu."

Tôi nhíu mày, vẫn chưa tin hẳn:

"Nhưng mà nghe ghê quá. Ai mà nghĩ cậu hiền lành lại đi dọa người khác như thế."

Phong cười lớn, có chút trêu chọc:

"Tôi hiền lành với ai thì hiền, chứ ai động đến Châu Anh thì không chắc đâu nha."

Tôi bật cười theo, rồi khẽ đẩy nhẹ vai Phong:

"Cậu mà hiền với ai được mới lạ. Mà lần sau đừng dọa người ta như vậy nữa, không thôi lại có ngày cậu bị gọi lên phường thật đấy."

Phong lại cười:

"Thì lúc đó cậu nhớ đem cơm nước vô thăm tôi là được. Còn nếu không muốn phải làm vậy thì chịu khó đứng sau tôi, tôi dẹp loạn hết."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro