Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Sáng hôm sau...

 *Reng!*

- A chết rồi! trễ giờ đi học! Hôm nay chắc phải dời bài thể dục qua ngày mai quá, tôi nhanh chân chạy thật nhanh xuống nhà đánh răng rửa mặt, thay đồ,...  Rồi phóng xe từ trong nhà ra cửa, trể học rồi! Và bất chợt...

- Nhóc!

   Tiếng gọi làm tôi giật mình và dừng xe ngay tức khắc, muốn nhào nguyên người ra trước vì theo quán tính mà 

- Ai thế? Tự nhiên gọi... Biết người ta mém té không?

   Tôi quay ra sau. Trời thì ra là hắn. Sao đứng ở đây lù lù thế?  Bên cạnh còn có cả chiếc xe máy

– Ủa anh đấy à! Định đi đâu thế ?

– À, anh đưa anh đưa em gái đi học, vì xe đạp của nó bị hư rồi. Mà nhóc đi học trễ hay sao mà vội vàng thế?

– Dạ... em bị trễ rồi, thôi em đi nha!

– uhm, em đi cẩn thận

   Ơ mà tôi với hắn có quen thân gì đâu mà kêu tôi cẩn thận, tôi thấy hắn đúng là bao đồng tôi vụt phóng đi thật nhanh, mà thấy sao sao ấy tự nhiên hôm nay có người nhắc nhở mình, lạ thật. Thế rồi giờ học trôi qua tôi quên đi chuyện đó lúc nào ko biết

  Đến buổi chiều. Cũng như ngày hôm qua, tôi hí hửng trên chiếc xe đạp vừa đi vừa hát, thoáng nghĩ: " Hôm nay trên tivi có bộ phim kinh dị nghe nói ghê lắm, tối nay phải tranh thủ coi mới được!"

  Lúc đó tôi nghe đằng sau có tiếng còi inh ỏi, chắc là muốn xin nhường đường để phóng ẩu đây mà, tôi rẽ tay lái lách qua trái gần sát vô lề cho người ta qua nhưng sao ko ai qua nhỉ mà tiếng còi thì cứ *pinnnnn pinnnnn* Mệt! tôi lách vô thêm một tí xíu nữa, rồi chạy tiếp nhưng tiếng còi ấy lâu lâu cứ kêu mà sao không thấy ai qua, tôi cũng đã chạy vô tới mấy lần muốn lên lề luôn mà còn ko chịu nữa, thấy vậy, tôi quay đầu ra sau coi ai mà kỳ cục vậy?!

  À! lại là hắn! Trời ạ, thì ra cái người ấn còi inh ỏi là hắn, tôi tức giận nói: 

- Là anh hả? Sao không kêu mà cứ ấn còi inh ỏi thế, điếc cả tai!

– Hì hì, tại thấy nhóc đi học về nên anh chọc nhóc cho vui, nhóc không thích à

- Anh làm em điếc tai mà, còn nói à? Em tưởng người ta muốn qua nên lách vô, ai ngờ... bị chọc không tức sao được?!

– Thì lần sau anh sẽ gọi nhóc, được chưa?

   Tôi phóng xe chạy thật nhanh và không thèm nói gì với hắn nữa, tuy cùng đường nhưng tôi chẳng thích đi chung tí nào, bị người ta chọc quê, tức thật!

   Về tới nhà vừa đẩy xe vô thì hắn về tới. Hắn nhìn tôi rồi cười, còn tôi thì làm lơ như không biết gì. Hừm! Chọc cho đã rồi cười

   Rồi đến tối, tôi lại ra ban công ngồi ngắm trăng, nhìn tụi nhóc trong xóm chơi tôi, tôi lại cảm thấy vui vui vì trông tụi nó như tôi khi còn nhỏ

- NHÓC ƠI!

  Khỏi cần nói tôi cũng biết là hắn, tôi giả làm ngơ coi sao, hắn đi vô thì càng tốt

- NHÓC ƠI! Nhóc! 

  Bực mình! Tôi đã làm ngơ rồi mà còn ráng kêu, thôi thì nhịn vậy nói với hắn vài câu cho hắn đỡ quê

- Anh đó à? Tại tụi nhóc la lớn quá nên em nghe không rõ, sao? Anh muốn nói gì hả?

– Nhóc còn giận anh chuyện hồi chiều chọc nhóc à? Có gì thì xin lỗi nha, đừng giận, anh giỡn cho vui thôi

– Ờ thì em có nói gì đâu. ( nói thầm: lãng xẹt – bây giờ mới xin lỗi à?). Anh không có bận gì sao mà em thấy hay lên ban công chơi thế?

– Bận thì có nhưng phải có thư giãn chứ nhóc, không thôi là bị stress nữa, hìhì. Vậy còn nhóc, nhóc không học bài sao?

– Ngày mai thứ 7 em được nghỉ mà, nên tối nay thoải mái ( Bung lụa đê!!!!)

– Vậy à? Mai anh cũng được nghỉ. Ở nhà mình buồn hiu, ngày mai nhóc có đi đâu chơi không?

– Không anh ơi! Ngày mai em ở nhà, với lại phải canh nhà cho mẹ đi chùa với bà ngoại nữa

– Ồ! Ngoan nhỉ.  Hay ngày mai nhóc qua nhà anh chơi cho đỡ buồn

– Trời! Thế anh không sợ em phá nhà anh à? Em quậy lắm đó ( tôi nghĩ thầm: "mình với hắn chỉ mới quen nhau tự nhiên mời qua nhà như thế...")

– không sao, mà nhà anh có gì cho nhóc quậy đâu, không tin ngay mai nhóc qua đi thì biết

– uhm cũng được để mai qua nhà hàng xóm mới coi sao, không biết có gì lạ không

   Đột nhiên đang suy nghĩ thì *bóc!* Ây da, cái gì thế này?

  Hắn la lớn: trái nhãn đó, nhóc ăn ko anh ném qua cho

   Trời ạ! Tức quá, hắn lại chọc giận mình nữa đây, đau chết đi được, không lẽ mình chửi hắn? Tôi ráng kiềm lại và nghĩ về hướng tích cực hơn, dù sao hắn cũng có lòng tốt mời tôi ăn

– Nhãn hả? Thôi em ko ăn đâu nhãn ăn nóng lắm!

– Vậy nhóc thích ăn gì? Nói nghe coi

- Em à... Thích ăn dưa hấu với thích uống nước dừa ạ, mấy cái này vừa ngon lại rẻ

– Vậy à, Thôi anh vô nha, don dẹp để ngày mai còn đón hàng xóm tới thăm chứ, chào nhóc!

   Vậy là hắn vô rồi, thôi tôi cũng đi vô. Trời ạ, lo nói chuyện với hắn mà tôi bỏ lỡ mất bộ phim mà rồi, xui quá! Hôm nay đúng là một ngày đen, xém nữa hắn làm mất toi bộ phim hay của mình.

   ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

   Hôm sau. Tôi phải dậy sớm coi nhà cho mẹ đi chùa. Trời đẹp mà mới có 6h nên tôi ra trước sân để hóng mát

* Đùng!* 

   Thằng nhóc nào mà dám đá đá banh vô cửa nhà tôi vậy? Hừm! Ra coi thằng nào để cho nó biết tay. Hóa ra là thằng Pi, tôi nhìn thấy nó đứng kế bên trái banh... chắc là nó.... không sai!

– Ê.. pi...sao mày dám đá banh vô nhà tao?

– Em đâu có đá đâu....không tin anh hỏi người ta thì biết

- Mày xạo hả! mày ôm trái banh rõ ràng.... mà còn chối

   Chợt có ai đặt tay lên vai tôi một cái  *bịch* Tôi hốt hoảng quay ra sau coi ai dám dở trò. À, thì ra là một cô bé tóc bính dễ thương ( em của hắn ) đang nhìn tôi

– Có gì ko em ?

– Anh ơi, anh Pi ko có đá banh vô nhà anh đâu ... mà là anh hai của em đó....anh hai em đứng bên kia kìa

   Tôi liền quay đầu qua nhìn thử: 

- Sao? Là anh hai của em à, vậy mà nãy giờ anh cứ tưởng....

   Tôi liền quay qua thằng Pi

- Ê! Lần này tao tha đó, lần sau là cho mày biết tay

   Rồi nó ôm trái banh chạy te te, lúc này tôi thấy hắn đang nhìn tôi. Hắn tiến lại gần. Ồ, nhìn hắn lúc này có cơ lắm, hơn là lúc nhìn từ xa, hắn cũng cao hơn tôi khoảng 10cm, người hắn đổ mồ hôi chắc do chơi đá banh. Hắn cười và nói

- Sáng sớm sao mà nóng vậy? Anh dậy từ sớm, thấy buồn nên ra đá banh cho vui, lỡ đá vô cửa nhà nhóc, cho anh xin lỗi 

   Ôi trời! sao lạ thế, tự nhiên tôi lại yếu đi trước những lời biện hộ của hắn, thường thường tôi có bao giờ thế này đâu, thôi bình tĩnh, cứ nói chuyện bình thường là được

- Dạ không có sao đâu, tại em tưởng tụi nhóc nó đá nên em la cho vui vậy thui, còn anh thì ( trời ơi nói gì bây giờ ko lẽ nói: Còn anh thì không sao...?! Kỳ quá!). Lúc tÔi đang suy nghĩ thì hắn lại nói tiếp

- Lát nữa em có đi ăn sáng ko ?

– Có, chi vậy anh ?

- Nếu có đi thì cho đi ăn chung, vì anh mới tới không quen ở đây cho lắm, có chỗ nào ăn được thì nhóc chỉ anh đi cùng nhé!

– Dạ cũng được, lát nữa đi ăn chung, thôi bây giờ em vô nhà một tí 15 phút nữa mình đi

– Ừm, 15 phút nữa, anh chờ nhóc ở trước nhà

– Ok

   Tôi đi vô nhà mà trong lòng cảm thấy sao sao ấy, hình như mình cũng có thiện cảm với hắn một chút đúng 15 phút sau tui đi ra. Ồ! Hắn đã đứng ở đó, đúng hẹn nhỉ

– Chào anh! Bây giờ anh thích ăn gì?

[....]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro