Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

– Thì em cứ dẫn đi đi có cái nào hợp thì ăn.

   Tôi nghĩ thầm: Ui trời! Không nói thì làm sao mà người ta biết thích ăn cái gì mà chỉ... Thôi kệ, cứ làm theo sở thích của mình. Sau đó, tôi dẫn hắn ra quán phở. Chưa kịp ngồi xuống thì hắn nói:

- Anh ăn phở hoài ngán lắm nhóc ơi.

– Dạ, vậy mình đi ăn cơm sườn đi.

- Ăn cơm thì nên để trưa ăn ở nhà cũng được.

– Nếu anh không thích thì đi theo em, cho anh thấy cái này là muốn ăn liền.

   Xong, tui dẫn hắn ra chỗ ăn bí mật của tui, đó là quán cháo lòng nằm gần ở ngoài đường ăn ngon lại rẻ mà không biết hắn có thích không. Tới nơi, tôi kêu hắn ngồi xuống 

*hộc!*

   Hắn nắm tay tôi lại và nói: 

- Thôi nhóc ơi anh mà ăn cháo lòng là bị tào tháo rượt.

   Trời ạ, nghe tới đó tôi quê hết sức với lại còn có người ta xung quanh nữa, ặc, hắn đúng là kỳ lạ, cái gì cũng không ăn.

– Vậy anh thích ăn gì? Em chỉ biết ở đây chỉ có nhiêu đó chỗ à.

   Chợt hắn chỉ qua bên kia công viên, hắn nói:

- Đi qua bên kia đi.

   Tôi ngạc nhiên, không biết gì. Bên kia công viên có cái gì ăn đâu nhỉ, chỉ có người ta tập thể dục thôi. Ôi trời! không phải chứ, hắn dẫn tôi lại ngay cái xe bánh mì, hí hững hỏi: 

- Nhóc ăn không? Hai ổ nha. Lấy cho hai ổ bánh mì đầy đủ.

   Tôi đứng như trời trồng vì cái hành động của hắn. Mấy đồ ăn ngon thì lại không thích mà lại đi ăn bánh mì, không hiểu nổi! Mua xong, hắn đưa tôi một ổ nói:

- Nè, nhóc ăn đi! ngon lắm đó!

   Hắn lại nói:

- Đi ra kia ngồi ăn cho thoải mái, đứng ở đây ăn kỳ lắm ( hắn cũng biết ngại cơ à?!)

   Tôi với hắn ngồi xuống chỗ ghế đá, mỗi đứa gặm 1 ổ, vừa ăn hắn vừa nói:

- Nhóc nè, nhóc thích chứ?

   Tôi ngạc nhiên: 

- Thích ư? Mà thích cái gì?

– Như vầy nè, mỗi sáng ra ngồi ăn, nói chuyện cho vui cũng thú vị lắm!

– Dạ thì cũng vui nhưng ko lẽ sáng nào cũng ra đây ngồi gặm bánh mì?

– Đâu có, thì phải đổi món chứ.

   Tôi tò mò: 

- Anh nè, sao anh lại nghĩ được chuyện ngồi ở đây ăn thế, nói cho em biết đi

   Hắn im lặng một hồi: 

- Nhóc biết không, hồi đó anh cũng thường ngồi như vầy với bạn, nhưng bây giờ thì hết rồi

   Tôi lại nói: 

- Bạn anh à? Sao anh không rủ bạn ra cho vui?

   Hắn im bặt nhìn tôi: 

- Bạn anh à? Cô ấy chia tay rồi ( " cô ấy " không biết có phải là người yêu hay là bạn bình thường nữa. Tôi tò mò muốn hỏi hắn tiếp)

- Anh nè...

   Tôi chưa kịp hỏi gì thì hắn lại nắm tay tôi kéo ra chỗ xe nước sâm:

- Nhóc uống nước đi nè, ăn bánh mì xong là khát nước lắm.

   Tôi ngạc nhiên trước hành động của hắn... như một người anh trai. Tôi thật thích được như vầy. Xong, tôi với hắn vừa đi bộ về nhà vừa trò chuyện, bây giờ tui mới thấy hắn thật tốt. Hắn có vẻ hiền và..... Ồ gần tới nhà rồi! Lúc này người tôi lạ lắm không muốn về chút nào chỉ muốn đi bộ nữa mà thôi, mà có hắn cũng vui. Ngày hôm nay thật lạ, lần đầu tiên có người quan tâm tôi. Mà cũng lạ thật hắn nói là tôi chỉ hắn đi nhưng bây giờ thì tình thế đảo ngược người chỉ tôi tới chỗ ăn lại là hắn. Tới trước cửa nhà...

– Anh về nhà nha, lát nữa có khách.

– Khách à? Ai vậy? Bạn anh hay người thân?

   Hắn nhìn tôi nhăn mặt: 

- Nhóc không nhớ à? Hôm qua nhóc nói là qua nhà anh chơi thì không là khách chứ là gì?

   Ui! Tôi quên mất, hắn không nhắc thì chắc tôi thất hứa quá! Tôi mỉm cười: 

- Sao mà quên được? Em giỡn vậy thôi. Thế lát em sẽ qua.

   Tôi về nhà dọn dẹp một vài thứ, xong, tôi ra trước nhà tưới cho mấy cái cây, vừa tưới cây tôi vừa nghĩ đến cái chuyện hồi nãy, thấy thích làm sao.

" nhóc ơi...." – có tiếng ai đó vang lên sau khe cửa.

   Tôi ra trông:
- Ồ! anh đấy à? Gì thế? Sao đứng đó, vô đi.

   Hắn không vô mà hỏi tôi: " Mẹ nhóc hôm nay đi chùa hả? Nhóc nấu cơm chưa? Nếu chưa thì qua nhà anh ăn đi cho vui".

-  Ơ! Sao được kỳ lắm anh ơi. À mà nhắc đến chuyện cơm nước mới nhớ, chắc lát nữa phải ăn cơm tiệm quá.

- Thôi ăn tiệm làm gì? Lát nữa qua chơi rồi ăn luôn, coi như anh đãi khách đi.

   " Hm... Hắn đã nói vậy không lẽ từ chối? Thôi kệ mình cứ ăn thử, coi hắn nấu ăn tới cỡ nào" - Tôi nghĩ thầm 

- Ừm, vậy lát em qua anh ăn đó nha, hết ráng chịu à.

- Em đồng ý rồi nha, bây giờ anh chuẩn bị đây.

   Hắn quay đi còn tui thì cứ đứng đó suy nghĩ về lời đề nghị khi nãy: " mình có nên qua hay không, lỡ nhận lời rồi"... Đúng 11h trưa, tôi đóng cửa đi qua nhà hắn, bước tới nơi mà lòng cứ sợ sợ.

- Anh.... - Tôi định kêu tên nhưng từ bữa tới giờ chưa hỏi nên không biết, tôi đúng là...

- nhóc hả? Vô đi, cửa không có khóa 

   Tôi bước vô, cái nhìn đầu tiên đập vào mắt tôi là cái bể cá nhỏ xíu, dễ thương thật, bên cạnh đó còn có mấy chậu hoa tường vy nhìn đẹp lắm, coi bộ hắn cũng là con người lãng mạn

- Này nhóc! Nhóc thích cá kiểng à? Mai mốt anh sẽ cho nhóc mấy con.

- Hi cảm ơn anh, thích thì thích thật nhưng không có thời gian nuôi, em còn đi học mà

- Vậy à? Nếu không nuôi được thì chừng nào thích ngắm qua nhà anh mà ngắm.

- Được hả anh? Không phiền chứ? À mà anh tên gì vậy? Từ hôm bữa tới giờ em không biết

- À, anh tên Duy, Gia Duy, còn nhóc?

- Em tên Thịnh, cái tên của anh nghe hay thật!

- Nhóc vô nhà đi đứng ở đó làm gì?

   Tôi bước vô cửa, tôi ngạc nhiên khi thấy căn phòng gọn gàng, có mấy chú gấu bông ngồi trên ghế sa lon thật dễ thương, chắc của em hắn, còn ở bên cửa sổ thì có một giỏ lan treo lưng lửng nhìn rất thơ mộng. Tôi đi quanh nhà, chợt nhìn thấy 1 tấm ảnh trên bàn, không giống em hắn, tôi hỏi:

- Ai thế anh Duy?

   Hắn nhìn tôi một cách khó chịu: " Bạn gái anh đó nhưng chia tay rồi". Hắn giựt lấy tấm ảnh trên tay tôi kẹp vô một cuốn sách gần đó rồi xếp lên kệ. Thấy hắn có vẻ không vui, tôi cũng chẳng dám hỏi thêm nữa, tôi ngồi xuống trên chiếc ghế sa lon gần đó.

- Nhóc đói bụng chưa?

   Trời ạ! Hắn hỏi một câu cực kỳ vô duyên. Không lẽ tôi qua nhà hắn chỉ để ăn? Tôi im lặng không nói gì, hắn nhìn tui...

- Nhìn nhóc là biết nhóc đói rồi, xuống đây phụ anh dọn cơm nè.

- Tôi là khách mà hắn coi như tôi là em gái hắn vậy, nhìn qua nhìn lại không thấy em gái hắn đâu tôi mới hỏi:

- Em gái anh đâu rồi?

- À, hôm nay thứ bảy, nó về nhà ba mẹ chơi rồi.

-  Vậy là ở nhà chỉ có tôi với hắn, lúc này tim tôi đập mạnh hơn hẳn.

   Thấy hắn từ nhà dưới lên

- Wow! Anh nấu đó hả? Nhìn đẹp và thơm ghê.

  Hắn cầm lấy miếng sườn đưa lên miệng tôi

- Nè ăn thử đi, rồi cho ý kiến nha.

   Tôi há miệng lấy miếng sườn, ồ cái vị rất lạ, ngon lắm! Hình như tôi chưa nếm bao giờ, không ngờ hắn làm còn ngon hơn tiệm

- Ngon lắm anh ơi! Mà anh bỏ cái gì vô vậy ăn nó ngọt ngọt, mặn mặn.

- Mật ong đó em, món này mẹ anh chỉ cho anh.

   Không ngờ hắn cũng có một người mẹ tuyệt vời nấu ăn ngon và thương con nữa. Sau đó, thức ăn đã dọn lên, quả thật tôi rất ấn tượng trước tài nấu ăn của hắn, hắn còn chuẩn bị cả thức ăn tráng miệng nữa nhưng tui không biết món tráng miệng là gì nữa, vì hắn nói bí mật. Tôi với hắn cùng ngồi ăn cùng nói chuyện.

- Nhóc nè! Ăn cho cho nhiều vô, nếu không lát đói lại đổ lỗi cho anh.

   Tôi mỉm cười 

- Anh chọc em đó hả? Không muốn người ta giận như lần trước à?

   Chợt hắn nói một câu làm tui muốn bị sặc

- Nhóc là con trai mà cứ giận hờn như con gái vậy.

   Nghe tới đó tôi không biết nói gì hơn chỉ ngồi im đỏ mặt. Hắn thật đáng ghét, người ta như vậy đó thì sao? Tức tối đến gần cuối bữa ăn thì....

- Nhóc! Nhìn nè dưa hấu đó ăn đi.

  Dưa hấu - cái trái mà tôi thích sao hắn biết nhỉ?

- Hôm trước nhóc nói nhóc thích dưa hấu và dừa xiêm nên hôm nay anh mua cho nhóc ăn, thích không?

   Thật sự khi nghe đến lời nói đó tôi cảm thấy nhẹ nhõm, và trong lòng rất vui, thì ra hắn cũng không quên những gì mình nói chợt hắn lấy tay xoa xoa cái đầu của tôi

- Anh làm gì thế?! - Tôi ngạc nhiên hỏi.

- Hôm trước anh ném trái nhãn trúng đầu nhóc, xin lỗi nha, bây giờ coi như anh bù cho nhóc trái dưa hấu này nhé

- Có vậy thôi mà anh làm em tưởng, không sao đâu, có 1 trái nhãn nhỏ xíu à

  Lát sau khi ăn xong món tráng miệng, tôi nói 

- Anh ơi toilet ở đâu vậy em cần... 

- Ở dưới đó nhóc.  

   Bất ngờ...

- A! 

 *bịch!*

   Ui đau quá! Hic. Cái khăn lau nó còn ướt trơn quá nên bị trượt 

- Nhóc này đi không cẩn thận gì hết, đưa tay đây anh đỡ nhóc lên.

  Hic, cái chân của mình, chắc gãy xương. Lúc đó tui chẳng biết gì, nước mắt cứ tuôn ra ào ạt.

- Thôi nhóc nín đi không sao đâu chỉ trặc chân thôi mà nghĩ vài ngày là khỏe 

- Lúc đó bàn tay hắn nắm lấy chân tui xoa xoa nắn nắn thật ấm lúc sau tôi cũng đã đỡ hơn. Tôi ngồi thẫn thờ nghĩ về cái chân đau của mình rồi ngày mốt sao đi học. ( anh ơi mai mốt chắc xin nghỉ học vài ngày quá chân như zầy sao đi xe đạp). Hắn ngồi xổm dậy. Nắm tay tôi và nâng người tôi dậy. 

- Ơ, anh làm gì thế? Sao lại bế em lên?! Bỏ xuống!

- Nhóc nằm im đi, anh bế nhóc vô giường của anh nằm nghỉ, không lẽ bây giờ nhóc về nhà lỡ có gì thì ai lo?

  Tôi im bặt, không biết nói gì nhưng chỉ thấy có cảm giác gì đó rất lạ không thể tả. Tôi nói nhỏ:

- Anh... Cảm ơn anh nha. 

   Thế rồi hắn bế tôi vô một căn phòng nhỏ đằng sau, vừa bước vào tôi lại bị ấn tượng bởi cái sự xinh xinh, dễ thương của nó và cả cái cửa sổ nhỏ xíu. Hắn để tôi lên giường một cách nhẹ nhàng.

- Thôi! Nhóc nằm nghỉ đi, anh đi dọn dẹp cái đã.

- Dạ, anh nè, phòng anh xinh nhỉ - Tôi vừa nói vừa mỉm cười.

   Hắn quay lưng đi, thế rồi căn phòng bây giờ chỉ còn lại một mình tôi, tôi nhìn xung quanh thấy thật vắng nhưng có một cảm giác ấm cúng trào dâng trong tim tôi thật lạ. Tôi nằm bẹp xuống giường, cảm thấy thật thoải mái. Chợt như có tiếng ai kêu

- Anh Duy, anh Duy ơi...

  Ai thế nhỉ? Giọng nói nghe rất lạ, không phải em của anh Duy....hay là....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro