Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Thoáng một cái tôi thấy hắn chạy từ sau lên...

- Ai vậy? Từ từ...

- Anh Duy đó à? Lâu quá không gặp. - Giọng nói đó lại cất lên tôi thật sự tò mò.

- Ủa Lan! Sao em biết nhà anh? - Giọng nói của hắn lúc này nghe có vẻ rất bất ngờ.

- Sao thế? Không mời em vô nhà à? Thì tại em hỏi ba mẹ anh nên mới biết.

   Chợt một cánh tay đẩy cái cửa phòng tôi đang nằm. Là một chị gái. hình như cái chị trong tấm ảnh lúc nãy, trông cũng rất xinh.

- Chào chị - Tôi mỉm cười

- Ủa! em là...

- Dạ, em là hàng xóm của anh Phong qua đây chơi.

   Chị ấy lại gần tôi và ngồi cạnh giường

- Ối! Chị ơi, cái chân em bị đau, chị nhẹ nhẹ dùm ạ.

- Ui chị xin lỗi, chị không biết là....

- Không sao đâu chị

- Anh Duy cho em nằm ở đây à?

   Ơ, cái câu hỏi này là sao nhỉ? Thì mình bị đau nằm đây có sao đâu. Tôi lại hỏi:

- Là sao hả chị? Thì anh Duy đưa em vô mà, tại chân em đi không được.

  Chị ấy nói:

- À thì tại chị thấy lạ, từ đó tới giờ anh Duy có cho ai vô phòng của mình đâu.

   Chợt hắn bước vô, khuôn mặt có vẻ không vui.

- Lan à, ra đây nói chuyện, để cho nhóc nó nghỉ, nó mới khóc om sòm xong đó.

   Tim tôi dường như đứng lại, và lúc này bao nhiêu câu hỏi trong đầu cứ hiện ra. Là sao? Chẳng lẽ tôi là người đầu tiên? Tôi bị bối rối trước những hành động của hắn và trước những câu trả lời của chị Lan.

   Hắn kéo tay chị ấy ra và cả hai ra ngoài, căn phòng lại trở nên im lặng.

*rập* Tiếng cánh cửa đóng mạnh thật chói tai. Hình như hắn đang bực mình ai đó nhưng tôi cũng cảm thấy giữa hắn và chị ấy có mâu thuẫn gì đó, khó hiểu thật. Mà hình như chị ấy và hắn chia tay rồi sao lại đến đây nhỉ? Ừ thì.... tuy chia tay nhưng vẫn có thể làm bạn được mà, nhưng không biết hai người đang nói gì nhỉ? Tôi rất tò mò nhưng vì cái chân nên tôi không thể làm gì được, tôi nằm im cho đến khi thật sự buồn ngủ... Tôi thiếp đi...

*ring...ring...ring...* 

   Cái tiếng reo của đồng hồ làm tôi nhứt đầu. Tôi hé mở con mắt, thấy một bóng người đi ngang qua. Tôi lấy tay dụi mắt nhìn cho kỹ hơn, hóa ra là hắn. Tôi hỏi:


- Anh Duy hả? Sao anh không ngủ đi mà đi lòng vòng?

- Hì

- Anh cười gì thế?

- Nhóc à bây giờ 5h rồi, anh mà ngủ thì

- Sao!? 5h vậy là em ngủ lâu lắm rồi!

- Sao thế? Nhóc bận gì à? Hay sợ mẹ la?

- EmÀ thì lần đầu em ngủ nhà người lạ mà ngon đến thế này, mà mẹ em đi chùa chiều mai mới về, đi hai ngày mà.

- Anh Duy nè, chị hồi nãy còn ở đây không?

- Chị đó à? Đi về rồi. Sao? Nhóc muốn hỏi gì hả?

- Không, mà chị ấy là bạn gái anh phải không? - Lúc đó không biết tại sao tôi lại hỏi vậy mặc dù hắn nói đã chia tay.

- Bây giờ thì là bạn thôi nhóc à.

Bây giờ 5h rồi, thôi mình phải về nhà tắm rửa rồi còn làm việc nhà chứ cứ long nhong thế này thì không được.

- Thôi em về nha, hôm nay ngủ quên bên nhà anh thấy hơi ngại.

- À mà nhóc đỡ chưa? Có cần đỡ ra không?

- Thôi khỏi anh ơi, kỳ lắm. Em cũng lớn rồi mà.

Tôi đứng vậy đi từ từ ra cửa.

- Thôi em về nhà nha.

Vô nhà, tôi bám víu vào bức tường rồi đi từ từ tới phòng lấy quần áo. Ôi hôm nay tự nhiên xui quá, bị ngã... Bất chợt, tôi xoay người qua đi ra ngoài.

*BENG* Tôi giật mình thót tim. Trời ơi! Cái bình hoa của mẹ, tôi lỡ làm bể, tim tôi đập càng lúc càng mạnh và dường như khuôn mặt tôi lúc ấy tái mét, không bịết làm sao đây.

- Nhóc! - Tôi chợt quay sang.

- Ơ, anh ở đây hồi nào thế? tôi ngạc nhiên khi thấy hắn trong nhà mà không bịết hắn vào lúc nào

- Nhóc bị gì vậy? Anh nghe có tiếng thủy tinh vỡ, nhóc lại không cẩn thận rồi. Nhóc đứng xít ra coi chừng thuỷ tinh dằm vô chân.

Tôi đứng im không nói gì chỉ nhìn hắn lụi cụi với mớ thủy tinh vỡ và 1 cây chổi, hắn quét qua quét lại thật kỹ và tìm từng miếng thủy tinh trong hóc kẹt

- Này nhóc, sao đứng lì ra thế đi tắm đi.

- Dạ... - tôi trả lời 1 cách ấp úng.

- Anh... anh coi nhà giùm em tí xíu nha được không?

Hắn cứ lụi cụi không thèm trả lời. Thấy hắn im lặng tôi cũng chẳng dám hỏi thêm. Hắn giận mình à? Mình có bắt hắn làm đâu, tự hắn vô dọn dẹp giùm mình mà. Thôi kệ, nếu hắn thích thì mình cũng chẳng cản, nhưng việc để hắn ở đây canh nhà giùm có nên không mình chỉ mới quen hắn thôi mà mặc khác có hắn ở bên cạnh mình cũng đỡ hơn rất nhiều với cái chân như thế này, mình chẳng làm gì được. Thôi, cứ để hắn ở đây, dù sao mình cũng tắm có chút xíu, chứ có phải mấy ngày đâu mà sợ tôi lếch từ từ xuống toilet...

*Rậppp...* Tôi đóng cánh cửa lại và bắt đầu tận hưởng cảm giác thoải mái. Mát quá...thích thật! Nhưng sao nước hôm nay kỳ vậy, chảy yếu quá, từ từ rồi nó chuyển thành nhỏ giọt và... Ặc, hết nước. Người tôi đang mát thì bắt đầu nóng lên. Sao hôm nay tôi xui quá vậy?!

Tôi hé cách cửa...

- Anh Duy ơi, anh có ở đó không?

- Anh Duy ơi...

Hừm biết ngay mà..bỏ về là cái chắctôi quay vô lấy cái khăn quấn người lại..mở cửa định đi ra đằng sau mở cái máy bơm nước

tôi đi chậm chậm tới cái công tắc thì..

- Á! Anh...anh...chưa về hả? Ở đây làm gì? - Tôi hốt hoảng hỏi hắn 

- Anh ra sau giặt cái khăn, bình hoa bể, nước tràn tùm lum phải lau cho sạch chứ. 

   Mặt đỏ bừng vì mắc cỡ với cái bộ dạng thế này mà tôi cũng không thể chạy vô lại toilet một cách nhanh chóng vì tôi không muốn bị té lần hai. Trời ơi! Hắn thật đáng ghét! Lúc này tôi phải thật sự bình tĩnh, nếu không hắn sẽ biết là mình mắc cỡ. Tay tôi nắm chặt cái khăn hơn, tôi không muốn có một sơ xuất gì để nó tuột xuống nếu không chắc phải chui xuống đất mà chốn quá!

- Anh Duy, nước hết rồi, anh bật giùm em cái công tắc trên kia.

   Nói xong tôi quay người lại biến vô toilet ngay tức khắc. Không biết hắn nghĩ gì, tôi thật đúng là... 20 phút sau tôi bước ra từ nhà tắm ra. Trên người thì đầy đủ chứ không như lúc nãy. Tôi nhìn xung quanh, không có ai hết, hắn đâu? Chợt tôi nhìn thấy trên bàn, có mấy món đồ ăn, tôi tò mò lại gần xem thử, đồ ăn thơm phức, nhìn là thèm. Có mảnh giấy gì đây? Tôi mở ra đọc...

" Nhóc ăn đi, đây là đồ ăn anh nấu sẵn luôn hồi trưa, qua nhà nhóc không có thấy nấu cái gì nên anh đem qua cho nhóc ăn, nếu nhóc không ăn thì đói ráng chịu à nha"

   Một lần nữa tôi lại ngạc nhiên trước việc làm của hắn. Có ý gì đây, hay chỉ là lòng tốt? Không biết hắn có bỏ gì vô không. À tôi nhớ ra rồi, hôm trước tôi có trôm ở phòng thí nghiệm một hộp giấy đo ph .tôi cố gắng lếch lên lầu lấy xuống và thử... Không sao độ ph ở gần mức số 7 vậy là an toàn. Tôi ăn một cách ngon lành. Quả thật hắn nấu ăn ngon lắm, giá như mình giống hắn nhỉ... Lát sau, tôi đem chén đĩa ra nhà sau, lau dọn bàn thật sạch, tránh để mấy con kiến lãng vãng tới. Tôi đi lòng vòng trong nhà. Chán thật, mẹ đi rồi không biết làm gì đây, cái chân như vầy sao mà ra chơi với tụi nhóc hàng xóm? Tôi ngồi một mình nhìn ra ngoài, hát mấy câu vẩn vơ, chợt tôi thấy bóng của hắn thấp thoáng ngoài cửa.

- Anh Duy đó hả? Vô chơi.

   Hắn bước vô, lúc này nhìn hắn mới cơ bắp, hắn không mặc áo mà chỉ có cái quần lững jean màu đen, nhìn thật nam tính

- Này nhóc, nhìn gì thế? Sao mà thờ người ra vậy?

- Em... em có nhìn gì đâu, chỉ hơi mệt thôi.

- Nhóc mệt không nghỉ đi, kêu anh làm gì?

- À thì mệt thôi, chưa buồn ngủ. Anh vô nói chuyện cho vui. Anh này, sao mà cứ gọi em là nhóc thế?

   Hắn cười và nói 

- Sao nhóc không thích à? Vậy anh sửa lại ha... Em ơi...

   Ôi trời! Sao mà khi nghe hắn hai từ ấy tôi lại muốn nổi da gà, không còn tự nhiên nữa. Kỳ vậy ta

- Thôi anh ơi, anh gọi nhóc được rồi, nghe cũng hay.

*bịch* Hắn ngồi ngay bên tôi và cầm chân tôi lên...

- Ơ, anh gì thế? Chưa hết đau đâu.

- Anh biết, bây giờ nhóc thấy đỡ chưa? - hắn lại xoa xoa như hồi trưa. lúc này sao mình cảm thấy thích. Hừm, sao hắn lại quan tâm tôi nhỉ? Mình có phải là em ruột của hắn đâu nhỉ. Hắn quay sang nắm lấy cái tay của tôi thật chặt...

-  Đau quá! Anh làm gì vậy?

- Hì, anh thử nhóc thôi mà ai ngờ... nhóc yếu quá mai mốt chắc anh phải ở bên nhóc thường xuyên hơn.

   Hắn nói gì kỳ thế tự nhiên bên tôi là sao? Người gì mà không có tế nhị gì cả, đúng là điên! Nhưng tay hắn sao thế kia? Chảy máu à?

- Tay anh bị gì vậy?

- À thì bị trầy xướt tí xíu thôi mà, không có gì đâu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro