Chương 4: Chuyện gia đình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Anh! Em để ý, dạo này anh hay lén em ra ngoài xem điện thoại lắm, lén lén, lút lút."

" Ừ!"

" Anh nói xem, có phải anh giấu em chuyện gì?"

Em đang ngồi trong lòng hắn ở phòng khách, mắt dán vào phim nhưng miệng hỏi thì vẫn hỏi. Dew cứ ngồi gõ tin nhắn lạch cạch miết khiến em buột miệng. Được mèo nhỏ hỏi, hắn cũng không giấu giếm gì, thành thật trả lời.

"Em muốn đi đến địa điểm khác trong một ngày không?"

" Đâu?"

" Nhà anh.".

Miếng bim bim rơi xuống, Nani cứng đờ người ra, trạng thái mặt biểu hiện sự hoảng loạn. Hắn nhìn miếng bánh bị mèo nhỏ làm rơi, nhanh cầm lên lại trước khi nó từ bắp chân hắn rơi xuống đất, đưa lên tận cửa miệng cho Nani, em cũng không ngại mà mở miệng ra cắn lấy miếng bánh, rồi hắn thả nhiên đưa vào miệng mình nửa miếng còn lại.

" Đ-điên à? Làm gì mà vô nhà anh."

" Ra mắt bố mẹ thứ hai."

" Anh nói chuyện kiểu gì thế?"

Nani nhăn nho đánh một cái lên đùi.

" Thì sau này kêu bằng bố với mẹ, không phải thứ hai à?"

" Điên à? Em chưa chuẩn bị gì?"

" Vác cái xác chứa linh hồn em đi là được. Bữa giờ mẹ cứ gọi đòi gặp em nhiều vãi."

" Vậy bữa giờ anh đi ra ngoài ban công nghe điện thoại là chuyện này."

" Ừ."

" Wow! Bất ngờ quá."

" Sao trân vậy?"

" Địt mẹ, anh chả nói em."

" Mắc đéo gì chửi tục, miệng xinh hay chửi, tôi cắn rách bây giờ."

" Bộ anh là chó à?"

" Con mẹ nó, em nói lại giúp."

" Bộ anh là chó à?"

" Ừ... tôi là chó đấy, thằng này là chó đây này, và em nên nhớ rằng thằng chó này thương em hơn con chó hàng xóm đấy."

Nhắc con chó hàng xóm đến 3 lần rồi anh ơi =))

" Tự nhiên anh nhắc đến con chó nhà hàng xóm."

" Ừ anh ghen với nó đấy. Muốn đem nó lên thớt làm 7 món."

" Tự nhiên anh ghen với nó, nó có làm gì đâu."

" Thích vậy đó, tin tôi đưa em lên thớt luôn không?"

" Đã ăn rồi còn đâu."

"..."

" Thế mai mấy giờ đi?"

" Em dậy chừng nào đi chừng đó "

" Ừm... anh nè, em buồn ngủ quá."

" Thế ngủ đi."

"Không, anh mau bế em đi."

" Nhiều chuyện, làm như bị què."

Dew xoay người Nani lại để hai người đối diện nhau, chân em co quắp dính chặt vào hai bên hông hắn. Dew từ từ đứng dậy, đưa bàn tay to lớn bế mông em lên, tay còn lại xoa xoa tấm lưng em. Nani đưa hai tay vòng qua cổ hắn, khuôn mặt tựa lên vai hắn, dụi dụi vài cái vào hõm cổ, mèo nhỏ tận dụng cơ hội để hít hà mùi hương của anh lớn.

Hắn từng bước từng bước cẩn thận lên bậc thang, ngó nghiêng nhìn cái cửa để đảm bảo em không bị đụng đầu khi đi qua.

Hắn ngồi xuống giường, để em trên thân mình đang thiêu thiêu ngủ. Hắn thở dài, giờ phải làm sao để đặt em xuống giường mà không thức giấc. Vặn vẹo một hồi, Dew chỉ mấp máy đôi môi rồi chìm vào giấc ngủ. Hắn yên tâm chạy xuống kiếm tra cửa rồi tắt đèn, xong xuôi lại chạy lên phòng của em.

Vừa đặt lưng xuống, con mèo này vội tìm đến thân nhiệt ấm áp mà chui rút sâu hơn. Dew xoay người đối diện nhìn em nhỏ xinh đẹp này. Tuy xinh đẹp nhưng hơi khó bảo, cũng khó chiều luôn. Là người khác, hắn đã ném vào một xó nào rồi. Dew vuốt nhẹ lên gương mặt của em, chồn người đến hôn nhẹ vào tóc rồi xuống chán vừa cuối cùng là đôi môi. Hắn ôm em vào lòng rồi nhắm mắt.

___________

Sáng sớm, Nani đã mở trân trân mắt nhìn sàn nhà, người bên cạnh vẫn còn say giấc nồng, em với lấy chiếc điện thoại trên đầu bàn, bật lên xem giờ. Mới 5h30 thôi, kỷ lục dậy sớm nhất của em.

Nani không để tâm nữa, muốn thoát ra khỏi cánh tay đang ôm trọn cả eo em nhưng mà không được, móng vuốt sói chắc quá. Em đưa đôi mắt nhìn lên gương mắt người phía trên, được dịp em ngắm nhìn người kia.

Khuôn mặt góc cạnh nam tính, đôi mắt to tròn, khi mà trợn lên em cứ sợ nó rớt ra lúc nào không hay. Đôi môi đầy đặn hồng nhạt đã bao lần ngấu nghiến môi em một cách mạnh bạo để lấp đầy nỗi thèm thuồng muốn chiếm lấy riêng. Tất cả sao mà làm em mê mẩn đến như vậy.

Nani đưa ngón tay chọt chọt vô má lúm khi cười, em cũng chợt mỉm cười theo khi thấy đối phương nhăn nhó đôi mày, Nani tiếp theo lại lần mò ngón tay lên đôi mày hắn, cứ như thế mà trêu đùa tất cả chỗ khác một cách vui vẻ.

Hắn thương em lắm nhưng mà hắn không nói, cách yêu của hắn rất đặc biệt, hắn yêu em theo cách hắn muốn, nhưng chưa bao giờ khiến em không thoải mái về điều đó.

Em cũng yêu hắn, cực kì yêu, cực kì thương, em nói em thích một người ôn nhi dịu dàng, đúng, mẫu người yêu của em là vậy đấy. Nhưng so với việc tìm kiếm một người ôn nhu, dịu dàng thì việc em có hắn đã là may mắn.

Em nhìn hắn hồi lâu rồi vươn người lên hôn một cái chóc vào môi hắn, định rời ra nhưng bị bàn tay kia nhanh hơn mà đè đầu em xuống. Tiếng hôn phát ra khiến Nani đỏ mặt, em đẩy hắn ra, lau phần nước bọt để chảy xuống cằm. Hắn chỉ nhếch mép rồi từ từ mở đôi mắt đang nhắm nghiền, hắn nói.

" Sở thích của em là hôn nhau khi chưa đánh răng nhỉ."

" Em có đâu, em chỉ định hôn lên môi thôi chứ có đưa lưỡi vào trong."

" Ha..."

Hắn phì cười nhìn con mèo nhỏ cãi lí. Liếc xem đồng hồ, hắn thở dài, đưa tay nhéo nhéo đôi má.

" Dậy sớm thế? Bình thường ngủ như heo."

" Em không biết nữa, tự nhiên hôm nay dậy sớm."

" Ừ, bố mẹ em biết chắc mừng đấy."

" Cơ mà dậy rồi em chẳng muốn rời khỏi giường."

" Vậy thì khỏi rời, anh vệ sinh xong sẽ lên bế em."

" Em không muốn, em muốn nằm với anh, rúc sâu trong lòng anh và hôn lấy anh."

" Nghe mắc nôn ghê."

" Anh chả biết lãng mạn là gì!"

" Anh biết chứ, chẳng qua là anh với nó không hợp tuổi thôi."

" Em với nó hợp nhau nè, em thích mấy người lãng mạn lắm, vừa ôn nhu vừa dịu dàng, hay khen em xinh nè."

"..."

" Sao anh không nói gì thế?"

" Thấy em kể gu người yêu hăng say quá nên nghe thôi."

" Cái mặt anh bí sị đến nơi rồi "

" Kệ con mẹ anh."

" Em yêu anh lắm ý!"

" Ừ... anh thì không..."

" ??? Mà anh nè, anh nói thương em đi."

" Đéo em nhé."

" Người ta hay bảo yêu là chỉ trong phút chốc còn thương là cả một đời anh đấy."

" Thế người ta bỏ qua cái này rồi, anh là kiểu người khác, anh yêu bằng lời nói và thương em bằng hành động."

Đã nói rồi mà, cách yêu của hắn rất đặc biệt, hắn yêu em theo cách hắn muốn, hắn chiều em theo cách hắn thích.

Hắn yêu em bằng lời nói.

Hắn thương em bằng hành động.

Hắn yêu em theo cách hắn muốn.

Hắn thương em cũng theo cách hắn muốn.

Hắn cho em là người duy nhất, là người con trai mà hắn dùng cả đời để yêu thương.

Nani cười tít cả mắt, dường như em yêu hắn quá rồi, cứ tăng chứ không giảm.

___________

Nani đứng trước nhà gia đình Dew, em hồi hợp đến mức khó thở, tay siết chặt lên tay hắn hơn. Hắn nhận ra, cũng chỉ vỗ vỗ nhẹ lên mu bàn tay em rồi thì thầm to nhỏ.

" Em yên tâm, tôi ở đây."

Hắn nói xong thì nhấn chuông cửa. Không chậm đã nghe được tiếng chân đang chạy ra, cửa vừa mở, Nani nhanh bị sức nặng của người đè lên khiến em loạng choạng mà ngả ngửa ra sau, may mắn là có Dew đỡ, nếu không thì chắc nãy giờ em yên thân nằm trên nền cỏ.

Dew khó chịu rít lên một câu.

" Mẹ, buông em ấy ra. Muốn em ấy làm bạn với đất sớm à?"

" Ranh con, nín!"

Mẹ hắn thả em ra rồi nhanh kéo em vào nhà, miệng không ngừng nói.

" Nani đây sao?"

" Con xinh quá đi "

" Còn đáng yêu nữa."

" Gia đình cháu ở đâu?"

"Cháu sinh ngày mấy tháng mấy?"

" Tên cháu đẹp quá đi."

"Cháu có muốn ghi tên vào sổ hộ khẩu nhà cô không?"

" Chời sao cháu gầy thế, Dew ăn hết phần con à?"

Nani nghe mà choáng cả đầu. Lần đậu tiên, trong cuộc đời em, gặp một người có hai cái motor trong họng, nói còn nhanh hơn cả em.

" Mẹ đừng hỏi em ấy nữa, em ấy không bắt kịp.."

" Mẹ biết rồi, à Nani này, lát ở đây ăn cơm con nhé, cô nấu nhiều đồ cho cháu lắm đấy."

"D-dạ vâng."

" Mẹ, ba đâu?"

Dew vừa hỏi vừa đặt túi quà lên bàn, ngồi xuống bên cạnh em người yêu nhằm trấn an em ấy bình tĩnh chứ nãy giờ thấy hoảng hơi nhiều.

" Nói ông già đó làm gì? Ở công ty cả 1 tuần mà không chịu vác mặt về nhà, mẹ gửi hành lí cho ổng ở đó luôn."

" Ha..."

Hansa Chaiyawan nhăn nhó chửi rủa Somchai Jirawat, rồi quay sang, nhẹ nhàng áp đôi bàn tay Nani lại, từ tốn nói.

" Cháu đừng bận tâm nhà cô. Cô đang nấu ăn ở dưới, chờ cô một lát sẽ có thức ăn ngay, cô phải dỗ béo con mới được, con gầy quá."

Nói xong thì đỏng đảnh xuống phòng bếp, để Nani ở lại với Dew. Khi thấy Hansa rời đã lâu, em mới dám thở phào mà nói với Dew.

" Mẹ anh ghê quá, em bắt không kịp."

" Thế đừng bắt làm chi, mẹ tự biết điểm dừng, bơ một lúc là im luôn."

" Sao anh nói như thế. Mà mẹ anh trẻ ghê á."

" Ở nhà có nhiều thời gian chăm sóc da lắm."

Dew vừa lướt điện thoại vừa trả lời em. Nani tự tiện nằm xuống đùi Dew, em vu vơ nói.

" Ơ mà mẹ anh nhiệt tình quá, lúc nãy em còn hồi hộp, lúc sau sang hoảng loạn, giờ thấy bác thân thiết ghê. Sao chả giống anh?"

"Anh giống bố, nhưng chửi tục thì học từ mẹ."

" À mà nhắc đến bác trai, bác gái thì cho phép rồi, lỡ bác trai không cho thì sao?"

" Thì thôi chứ sao."

" Anh sẽ chia tay em?"

" Ừ..."

" Anh định chia tay với em?"

" Con mẹ em, sống chậm lại, chưa nói hết."

Dew nhìn mèo nhỏ giận dữ đến nỗi mặt mày đỏ ửng hết cả lên, hắn mỉm cười, tay nhéo chiếc mũi nhỏ nhắn kia mà vỗ về em bé.

" Ý anh nói là... ừm tôi mà chia tay em thì sau này sẽ sống cô đơn đến chết."

" Anh nói nhanh đi chứ, mắc gì ừm, môn văn dở tệ."

Nani thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa nhẹ lòng ngực. Em đã nói rồi, Dew mà bỏ em, em sẽ cho hắn biết tay cho mà xem.

" Nào, nằm lên đây."

Dew vỗ tay vào đùi mình vài cái, ý bảo Nani mau nằm lên để hắn âu yếm.

" Có sao không?"

Nani thì có chút dè dặt, dù gì cũng là nhà tương lai, có phụ huynh ở đây, thật sự có chút e ngại nếu mất hình tượng.

" Sao trăng gì chứ, nhà em mà cứ tự nhiên."

Dew vừa nói vừa kéo tay Nani lại gần mình, đỡ em gối lên đùi mình.

Nani nằm vắt chân, gối đầu lên đùi Dew, đưa miếng bim bim vào miệng, dán mắt lên trần nhà. Dew ngồi lướt điện thoại, tay còn lại vuốt tóc em. Hansa Chaiyawan còn loay hoay trong bếp, thỉnh thoảng nghe tiếng đổ vỡ, Nani có hỏi thăm nhưng mà mẹ hắn nhất quyết không cho vô, bảo là cứ ở trong phòng khách mà ngồi chơi đi. Em lo lắng, nằng nặc muốn vô nhưng bị hắn quát vài cái nên ngoan ngoãn ở lại.

" Cứ ở đây đi, bị điếc à?"

" Nhưng..."

" Nhưng con c*c, yên."

Khoảng nửa tiếng sau, Hansa Chaiyawan mới lên tiếng gọi hai con người đang tình tứ nằm trên sofa.

" Nani vào ăn cơm con. Thằng kia vào ăn cơm!"

Nhưng mà cái giọng điệu câu trước với câu sau lạ lắm.

Nani hớn hở chạy vào bếp, để Dew nhởn nhơ đi theo sau.

Một bàn đầy ấp đồ ăn xuất hiện trước mắt, nhìn bề ngoài có vẻ ngon, Nani bây giờ chảy cả nước bọt rồi. Dew ngồi xuống bên cạnh em, lấy khăn giấy bên cạnh rồi chùi chùi miệng Nani.

" Tôi bỏ đói em à?"

" Hmmm."

" Được rồi, ăn cơm thôi nào."

Mẹ Dew bưng ra một bát cơm cho Nani, rồi ngồi xuống bắt đầu bữa của mình.

"Nhìn ngon quá, cô tự nấu hết hả?"

" Đúng rồi, cô đây lần đầu đầu tiên vô bếp nấu cho người khác, mong cháu không chê."

" Không, sao mà chê được ạ, nhìn ngon quá. Con mời cô ăn."

" Nói nhiều quá, ăn đi."

Dew mất kiên nhẫn nghe hai cái miệng này nói chuyện, bỏ một câu cằn nhằn rồi đụng đũa. Hắn gắp một miếng trứng, bỏ vào miệng nhai nhai vài cái, đặt đũa xuống, hắn nhìn trân về phía Hansa Chaiyawan. Mẹ hắn cũng để ý, mỉm cười một cái, Hansa Chaiyawan hỏi.

" Sao thế con trai?"

" Đừng có đuổi ba ra khỏi nhà nữa."

"Gì cơ?"

" Muốn không đói sớm vì đói thì đừng đuổi ba ra khỏi nhà nữa."

" Anh nói chuyện kiểu gì thế?"

Nani đang nhai cơm, nghe Dew jirawat nói mà sặc. Dew lấy ly nước đưa cho Nani, em cũng nhận lấy mà uống một ngụm.

" Con nói rồi, bảo ba về nhà đi."

" Ranh con, nói chuyện mất dạy."

" Con nói đúng mà."

" Đồ ăn mùi vị thế nào mà phải kêu ba về nhà?"

" Nhìn bề ngoài ngon đó."

" Ừm..."

" Ăn xong chỉ muốn nôn."

" Nói chuyện kiểu gì vậy hả nhóc con? Mẹ tốn công sức nấu mà con lại chê như vậy."

Hansa Chaiyawan đỏ mắt, giận dữ đập đũa xuống, bà không nghĩ sao nuôi dạy thằng bé này khôn lớn đến vậy, đến đồ ăn mẹ làm cũng chê, thà nhét lại vào bụng còn hơn.

"Trứng nấu đơn giản nhất mà mẹ nấu còn không được thì mấy món khác làm sao hả mẹ?"

" Dew, anh nói gì vậy?"

Nani thấy tình hình căng thẳng, cũng chỉ nói một câu giải quây, kết quả cũng bị Dew mắng luôn.

" Nín!"

" Dạ..."

Hansa Chaiyawan bắt đầu ứa nước mắt mà nhìn Dew lại vẻ bình thản.

" Đừng có mà giả bộ đáng thương, con sống chung với mẹ 18 năm rồi đấy."

" Mẹ méc ba con cho coi "

Mẹ hắn vừa nói vừa mếu máo.

" Cô ơi, đừng khóc cô nhé. Chẳng phải cô nấu cho con ăn hay sao, kệ Dew đi, cái miệng ảnh hỗn dữ lắm."

Nani xuýt xoa lên tiếng giải quây, em đói quá rồi mà còn gặp chuyện lục đục gia đình. Hansa Chaiyawan nghe Nani mà tươi lên hẳn, hởn hở đẩy dĩa trứng trước mặt Nani.

" Bây giờ em mới hỗn đấy."

Dew nghe Nani nói câu trước xém chút sặc, nuôi 3 năm liền còn không bằng gặp mẹ hắn mới 5 tiếng đồng hồ.

" Anh im đi."

" Đúng rồi, cô nấu cho con ăn mà. Kệ thằng nhóc đó đi, đẻ ra chi cho mệt hổng biết."

Nani gật gật đầu, cầm đũa gắp một miếng trứng không lâu bỏ vào miệng. Nhai nhai một hồi, em tặc lưỡi, để đôi đũa ngay ngắn bên cạnh chén cơm, em thật sự không dám nhìn thẳng vào đôi mắt lấp lánh mong chờ kia, chỉ né tránh rồi ấp úng nói.

" Ưm... cô ơi... cô gọi chú về đi ạ."

" ?"

Hansa Chaiyawan từ thất vọng chuyển qua tuyệt vọng, con ruột lẫn con rể đều muốn mình gọi chồng, thật sự dở đến mức nào. Hansa Chaiyawan ngay lập tức lộ bộ mặt buồn bã khiến Nani càng áy náy hơn, em réo lên định an ủi thì Dew đã nhanh tranh phần em.

" Còn bã buồn gì hả mẹ? Mau gọi ba về cho con."

Hansa Chaiyawan mếu mặt, chạy nhanh lấy điện thoại, phút sau nghe người kia òa lớn.

" Chồng ơi, về mà coi Điu điu bé bỏng của chúng ta bắt nạt em này."

" Con đã làm gì mẹ đâu."

" Im đi thằng ranh con. Chồng ơi về nhanh nha, Điu điu chuẩn bị lấy ghế rồi."

" Địt mẹ, cái đéo?"

Dew hết nói nổi mẹ hắn, cũng gần 50 rồi mà như con nít, y như Nani nhà hắn.

Nani xoa xoa bụng nhỏ của mình, quay qua làm nũng Dew.

" Anh ơi em đói quá."

"Nuốt anh này."

" G-gì..?"

" Chớ có con mẹ món nào táp được đâu mà than đói với chả không. Còn thịt người nè, nuốt luôn đi."

" Em chỉ nói vậy thôi, mắc gì anh quát em?"

Nani nhăn nhó nhìn Dew, dạo này người yêu em cứ cọc cằn, nói chuyện chẳng vào đâu. Khó hiểu thật mà.

Em không nói nữa, bậm miệng ngậm ngùi nhìn chằm chằm xuống đất, người nhanh tỏa ra sự tủi thân. dew cảm nhận được, liếc mắt nhìn gấu nhỏ kia tự dưng thấy mình cũng hơi quá đáng. Hắn đưa tay lên xoa đầu em, ngay lập tức bị dội cho một thùng nước đá, em gạt tay hắn xuống, bắt đầu động đũa ăn mấy món trên bàn.

" Ăn cái gì mà ăn? Bụng dạ thì yếu, mấy món đây mặn quá, ăn cho chết sớm hay gì?"

Dew giật đôi đũa trên tay Nani, giọng điệu pha chút giận dữ mà nhắc nhở. Nani cũng không chịu thiệt, đứng lên đi lấy cho mình một đôi đũa khác, rồi quay lại ghế đối diện hắn, thả một câu rồi chăm chú ăn.

" Đằng nào chả chết."

"..."

Dew không hiểu sao hắn bị cứng họng, nhìn mèo con hiện rõ vẻ tổn thương đối diện, mắt có chút dịu lại. Đứng dậy rót một ly nước cho bạn nhỏ, từ tốn đặt xuống bên cạnh em. Dew không biết nói gì, chỉ chằm chằm nhìn em ăn.

'Muốn chết sớm thì cho chết sớm luôn. Thích thì chiều.'

Mèo nhỏ ăn mà không dám ngước mặt lên nhìn hắn, nửa cái cũng không. Em không muốn hắn thấy cái vẻ mặt nhăn nheo cũng mình vì độ mặn không thể tả trong món ăn, loay hoay một hồi mới hết một chén cơm, cầm ly nước bên cạnh rồi uống một hơi. Nani chính thức giận hắn rồi, ăn xong cũng không nhìn hắn một cái, nói chuyện tuyệt đối càng không. Đảo mắt xung quanh căn nhà bếp, trong đầu không ngừng rít lên mấy suy nghĩ.

'Wao... bếp đẹp thật đấy.'

___________

Khoảng 10 phút sau khi Nani ăn cơm xong, ba của hắn mới về. Nghe tiếng cửa, Hansa Chaiyawan lật đật chạy ra, ôm chầm lấy chồng mình mà hôn hít, Nani nhìn mà co rúm cả người theo phản xạ. Somchai Jirawat vỗ về Hansa Chaiyawan bằng mấy lời nói đường mật, sau đó nghiêm mặt tiến đến bếp. Dew Jirawat bên cạnh, vẫn chăm chú lướt điện thoại mà chẳng để ý gì, kết quả là bị đánh một cái vào đầu và suýt chút chửi thề, may là hắn có mắt nhanh hơn miệng. Somchai nhìn Dew mắng cho một câu rồi mới để ý người nhỏ ngồi bên cạnh, ông ban đầu có hơi ngạc nhiên nhưng sau đó chỉ lặng lặng cười trước cái gật đầu như lời chào của Nani.

" Nhóc con, con làm gì vợ bố thế?"

" Con chả làm gì."

"Thế sao vợ bố nói con nạt mẹ."

" Con nào có quyền, hỗn lắm."

" Chứ chuyện gì?"

" Ăn thử món mẹ nấu đi rồi bố sẽ biết."

Somchai Jirawat múc một miếng canh, ông nhăn mặt ngay khi cảm nhận được vị mặn ngọt ngào giả dối kia, cuối cùng lại thở dài.

" Thôi, ăn chắc chết sớm, gia đình ta ra ngoài ăn thôi."

Somchai Jirawat sống với Hansa Chaiyawan hơn 10 năm, đây là lần đầu tiên ông thấy bà vào bếp, hồi giờ chỉ có ông, chả trách sao, món ăn lại tệ đến vậy.

Dew nghe đề nghị thì vội từ chối, hắn kéo tay Nani, đan ngón tay vào nhau rồi nhanh bước thẳng ra cửa.

"Thôi, con về đây, chiều nay Nani có tiết. À quên, con giới thiệu với bố, đây là Nani Hirunkit, người yêu con."

" G-gì cơ?"

Tiếng đóng cửa vang lên để lại sự im lặng trước câu hỏi của Somchai Jirawat, ông chính thức không hiểu chuyện quái gì đang xảy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro