CHAPTER 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyên Nguyên đi được không lâu, Tuấn Khải vô cùng lo lắng nên liền gọi điện thoại cho Mã ca, dù sao tiểu tử này bản tính hay ngang ngược vẫn là nên nhờ Mã ca trông nom hộ

- Alô, Tiểu Khải, anh nghe, khuya thế này gọi anh có việc gì sao?

- Mã ca, Nguyên Nguyên đã đến công ty chưa?

- Đến công ty? giờ này em ấy đến công ty làm gì?

- Hai đứa em cãi nhau, em ấy giận đòi lên công ty ngủ, em lo cho em ấy nên mới gọi hỏi anh

- Không có, nhưng em yên tâm đi, khi nào Nguyên Nguyên đến anh sẽ nhắn cho em biết

- Vậy cảm ơn anh trước. Tạm biệt

Cúp máy, Tuấn Khải nhìn lên đồng hồ đã trễ vậy rồi Vương Nguyên sao có thể còn chưa đến công ty. Vương Tuấn Khải thực sự lo lắng rồi, anh tự trấn an mình rằng Vương Nguyên hẳn như lời của Mã ca nói đi, chắn chắc đang trên đường đi..... 5 phút, 10 phút, 20 phút rồi lại 30 phút nhưng vẫn chưa có tin từ Mã ca, Tuấn Khải gọi lại xác thực lần nữa

- Mã ca, Nguyên Nguyên đã đến chưa!? - Anh nói bằng giọng gấp gáp

- Chưa, Tiểu Khải, em đã gọi cho Nguyên Nguyên chưa, có thể thằng bé đổi ý sang nhà ai khác cũng nên?

- Được, được

Tuấn Khải tức tốc gọi điện hỏi thăm những người mà Vương Nguyên quen biết nhưng kết quả nhận được cũng chỉ là con số không, vơ vội chiếc áo khoác trên móc anh quyết định chạy ra ngoài tìm cậu

Vào cùng thời điểm, Vương Nguyên chán nản dựa đầu vào cửa xe taxi, cậu đang suy nghĩ rất nhiều chuyện và hơn cả cậu đang thực sự sợ hãi, mối quan hệ giữa cậu và anh Vương Nguyên không muốn nó đỗ vỡ, một lần là đủ rồi.
"Vương Tuấn Khải, em phải làm sao bây giờ?"

- Này cậu, cậu muốn đi đâu? - Bác tài xế chợt hỏi, đánh ngang mớ hỗn loạn đang hiện hữu trong đầu cậu

- À chú cho cháu đến... - Chưa kịp dứt lời, chuông điện thoại Vương Nguyên vang lên - Alo

- Nguyên Nguyên, mình là Thụy Lâm đây, bây giờ....cậu rãnh chứ?

- Ra là Thụy Lâm, mình rãnh, cậu gọi mình có việc gì không?

- À chả là hôm nay tâm trạng tớ không tốt muốn tìm một người cùng đi giải tỏa một lát, nhưng không hiểu sao người mà tớ nghĩ tới đầu tiên là cậu....ờ....vì vậy....

Vương Nguyên nghe giọng của cô gái bên đầu dây kia không khỏi bật cười, ngại ngùng gì chứ, cũng tốt, Vương Nguyên cậu đây cũng đang chán muốn chết rồi

- Tớ hiểu rồi cậu không cần phải ngại đâu, cho tớ địa chỉ đi tớ sẽ tới ngay

- Thật sao, vậy thì tốt quá, tớ gửi ngay.

Vương Nguyên lắc đầu cười thầm, cô gái này sao có thể đáng yêu vậy chứ, mặc dù chỉ mới quen biết nhưng cậu cảm thấy Thụy Lâm là một người bạn rất đáng quý.

Ở một nơi khác, Vương Tuấn Khải vô cùng lo lắng, anh đã gọi cho Nguyên rất nhiều lần nhưng lúc nào cũng máy bận. Giờ này đã khuya lắm rồi và ngoài trời cũng đang rất lạnh, chợt nghĩ đến lúc cậu đi cũng chỉ mặc mỗi chiếc áo khoác trong nhà mỏng tanh anh không khỏi bất an. Lục tung cái danh bạ mong sao có thể tìm một số điện thoại hữu dụng, đó là Thiên Tỷ, phải rồi anh phải nhờ tới sự trợ giúp của Thiên Tỷ ngay, sao anh có thể quên điều ấy chứ

Nhà riêng của Thiên Tỷ

Reng...Reng...Reng - Chiếc điện thoại vang inh ỏi trong phòng khách và chủ nhân của nó vẫn chưa có dấu hiệu đến bắt máy

- Aiya...ai mà rãnh rỗi giờ này còn gọi điện thoại không biết - Thiên Tỷ nặng nề lê từng bước ra khỏi phòng ngủ, chuyến bay dài khiến cậu mệt mỏi không thôi ấy vậy mà vừa chợp mắt được 1 tí đã bị người khác gọi hồn dậy

- Alo, ai đấy - Ngáp 1 cái

- Thiên Thiên, là anh, Tuấn Khải đây

- Hửm, Đại ca! không phải bây giờ anh đang hạnh phúc bên tình yêu của anh sao? Còn thời gian mà gọi tán gẩu cho em à

- Đừng nói nhảm nữa, anh và Vương Nguyên cãi nhau, cậu ấy bỏ đi rồi

- Không phải chứ!? Cái miệng em linh vậy sao!? Nhưng mà giờ này thì cậu ấy có thể đi đâu được chứ. Khải ca, bây giờ anh đang ở đâu em đến chỗ anh ngay

- Anh...hiện tại anh cũng không biết mình đang ở đâu nữa..

Duang - Có lộn không vậy, ̉ mình ở đâu còn không biết vậy mà đòi đi tìm người - Nội tâm Thiên Tỷ phẫn nộ

- Ok ok, vậy trước tiên anh bật GPS lên đã, em sẽ lần theo đó đến tìm anh, được chứ

- Ừm, anh biết rồi. Vậy anh đợi em

Cúp máy. Thiên Tỷ không khỏi xoa xoa thái dương, thiên a~ rốt cuộc kiếp trước cậu đã nợ gì hai người họ vậy không biết

Địa chỉ mà Thụy Lâm gửi đến là một con phố đông đúc với nhiều màu sắc rực rỡ. Không ngờ, ở đây từ nhỏ đến lớn mà cũng có vài nơi cậu không biết

- Nguyên Nguyên!!! Ở đây!!!

- A! Chào cậu, xin lỗi đã để cậu đợi lâu

Thụy Lâm hôm nay trông thực sự rất đẹp, cô hầu như không trang điểm chỉ là tô một ít son lên môi, cô mặc một chiếc đầm màu vàng nhạt rất hợp thời trang cùng đôi giày đế thấp. Nhìn cô bây giờ không mang chút dáng vẻ của ngôi sao mà giống nhừ bao cô gái bình thường đi dạo phố cùng bạn bè

- Này, này Vương Nguyên, cậu ổn chứ? - Thấy thật lâu Vương Nguyên không lên tiếng Thụy Lâm chợt khó hiểu

- À ừm tớ ổn...xin lỗi cậu hôm nay tớ ăn vận như vậy...có chút không ổn - Nhìn cậu mà xem, lúc nãy vì giận dữ đi quá gấp nên không kịp thay đồ, trên người cậu bây giờ một chiếc áo phông đơn giản, quần sọt và chiếc áo khoác mỏng tanh à còn cả đôi dép huyền thoại nữa chứ

- Hi không sao, tớ lại cảm thấy cậu mặc đồ như vậy mới thực sự giống đi dạo phố, rất thoải mái mà

- Cảm ơn cậu, vậy...chúng ta đi đâu đây?

- Đi chợ đêm đi! Tớ chưa bao giờ được đi cả, gần đây có 1 khu chợ nổi tiếng tớ muốn đến đó 1 lần

- Chợ đêm sao? Vậy...cùng đi thôi

Thiên Tỷ sau 1 hồi vòng quanh cũng tìm được Tuấn Khải, cậu chỉ muốn cùng anh nhanh nhanh tìm được Vương Nguyên sau đó mau trở về đánh 1 giấc thật ngon, âyya mai cậu còn có lịch làm việc nha

- Tuấn Khải!!!

- Thiên Tỷ, cậu mau giúp anh, anh lo cho Vương Nguyên lắm, em ấy bảo đến công ty ngủ vậy mà anh gọi đến công ty lại không có, gọi cho em ấy cũng mất liên lạc - Tuấn Khải sốt ruột

- Ô ô anh bình tĩnh, nhưng mà 2 người vừa gặp lại sao có thể cãi nhau ra nông nỗi này chứ

- Hừm, cũng tại anh, không hiểu sao anh lại nông nổi ghen tuông với em ấy

- Thôi được rồi tìm người quan trọng hơn, chúng ta đi về phía trước hỏi xem sao, phía trước có "phố đêm" đông đúc lắm, em nghĩ có lẽ sẽ tìm được cậu ấy

- Vậy đi thôi

Chợ đêm đúng chất là một nơi lí tưởng cho những người thích đi chơi khuya, ở đây không hề thua sự nhộn nhịp, tấp nập của buổi sáng. Vương Nguyên cùng Thụy Lâm đi chơi rất vui vẻ, họ cùng nhau ăn các món ăn vặt, cùng nhau đi mua các đồ lưu niệm nhỏ nhắn vô cùng xinh đẹp. Họ cảm thấy thật vui khi ở đây họ được vui chơi thoải mái không phải bận tâm lo lắng ai nhận ra họ

- Này này Nguyên Nguyên, cái kẹp tóc này đẹp không? - Thụy Lâm vừa nói, vừa ướm lên tóc chiếc kẹp hình con bướm

- Ừm đẹp lắm, hay để tớ mua tặng cậu nhé! Tớ thấy nó rất hợp với cậu

- Thật sao!? Cảm ơn Nguyên Nguyên

- Không có gì, đây, để tớ cài lên giúp cậu

Vương Nguyên tiến lại gần giúp cô kẹp tóc. Mặt Thụy Lâm bỗng chốc ửng đỏ, cô không ngờ có thể cùng Vương Nguyên trong khoảng cách gần tới vậy, mặt cô như dán vào ngực cậu... Vương Nguyên nhìn gần như vậy thật đẹp, cô có thể thấy rõ các đường nét sắc sảo trên gương mặt của người con trai này.... Cô thật sự...thật sự...thấy thích cậu

- Vương Nguyên!!! Em đang làm gì vậy hả!?????

- A! Tuấn Khải!?



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro