CHAPTER 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4

Thiên Tỷ dần mở đôi mắt nặng trĩu của mình. Cảnh vật xung quanh thật lạ, căn phòng màu kem nhạt nhẽo cùng với những vật dụng cần thiết, khá đơn sơ và giản dị. Cậu muốn ngồi dậy nhưng sao khó quá, bật tung chiếc mền to tướng đang nằm trên người ra, Thiên Tỷ khá bất ngờ. Chân cậu bó cục bột dài to tướng trông thật xấu xí mà tay cậu cũng vậy, kèm theo đó là sự xuất hiện cũng mấy miếng băng keo cá nhân dán đầy ngừơi khiến cậu cảm thấy khó chịu mà nhức nhối hơn bao giờ hết

"Cạch" - Có tiếng mở cửa

Từ bên ngoài bước vào là 1 chàng trai cao ráo, nước da hơn ngâm, trông cũng khá điển trai. Anh ta cầm trên tay tô cháo nóng hổi, bước đến cạnh giường của Thiên Tỷ nở nụ cười hết sức ôn nhu, đấy cũng chính là ấn tượng đầu tiên của Thiên Tỷ đối với người lạ này

- Khoan hãy ngồi dậy, cậu còn yếu lắm chưa thể động đậy được đâu - Anh ta nói

- Xin lỗi nhưng tôi có thể hỏi anh là ai hay không? Hình như đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau thì phải - Thiên Tỷ vốn là người ngay thẳng, cậu không thích những việc mập mờ chẳng hạn như thân thế của người đang ngồi trước mặt cậu

Anh ta khẽ cười vì tính tình "thẳng quá mức" của cậu nhưng cũng ngồi xuống mà giải thích tận tình cho cậu

- Tôi tên Diệc Phong, họ Lưu, tên tiếng anh là David, tôi là người Trung gốc Anh tính ra năm nay tôi cũng 29 tuổi rồi, hừm có phải già rồi không?

- Chào anh, tôi tên Thiên Tỷ, Dịch Dương Thiên Tỷ, tên tiếng anh của tôi là Jackson, tôi năm nay 25 tuổi, xem ra anh hơn tôi lận 4 tuổi đấy!

- Ồ, nếu tôi nói không sai, cậu chính là thành viên của nhóm nhạc đình đám nhất thế giới hiện nay - TFBOYS - Anh ta cười phì một cái, không ngờ lại có 1 ngày anh lại được ở cùng nhà với người nổi tiếng, lại còn rất nổi tiếng cơ chứ

- Anh đừng nói quá như vậy chúng tôi còn nhiều thiếu xót lắm à nhưng mà tại sao tôi lại ở đây, tôi chỉ nhớ tôi đang leo núi cùng mọi người thì dây thắt lưng chợt tuột ra, tôi bị rơi xuống vực, còn sau đó ra sao tôi không nhớ nữa - Cậu lắc đầu 1 cách cực khổ

- Ừm... mọi chuyện là như vậy

Cũng vừa lúc Thiên Tỷ rớt xuống là khi Diệc Phong đi ngang qua. Nói ra cũng thực tình cờ đi, Diệc Phong vốn là người có sở thích ngao du, tự tại, anh ta khám phá mọi nơi, mọi cảnh đẹp trên thế giới đến nỗi những người bạn thân của anh cũng chẳng thể đếm nổi rốt cuộc anh chàng người Anh này đã đi đến bap nhiêu nơi rồi nữa. Diệc Phong ở Trung Quốc cũng gần 3 tháng vậy mà tiếng Trung của anh chàng còn rõ ràng hơn những người ngoại quốc ở đây đến 2 năm và lí do khiến anh chàng ở lại đây cũng chỉ có một: Đó là để khám phá và khu rừng Bách Viên chính là điểm dừng chân cuối cùng ở đây

Ban đầu anh chỉ định vào đây chụp lại những loài gỗ và thú vật quý nhưng không ngờ càng đi sâu vào trong Diệc Phong càng tìm ra nhiều sự lí thú của cánh rừng mênh mông, vô tận "không có đáy" này. Đi sâu vào 1 chút, anh đột nhiên bắt gặp 1 cậu trai thân hình nhỏ nhắn đang nằm dưới vực sâu, trông cậu ta thật tệ và biểu cảm trên mặt cũng chẳng khá hơn tí nào và với vốn kinh nghiệm "không hề ít" từ những lần thám hiểm rừng, anh đủ thông minh để nhận biết cậu trai ấy đang gặp sự cố. Vội vàng xốc cậu ấy trên lưng, 2 người thoát khỏi rừng 1 cách nhanh chóng.

Anh đưa cậu ấy về nhà, tận tình chăm sóc cho cậu. Nghĩ lại cũng thật lạ, Diệc Phong là người luôn sống với những quy tắc riêng của mình, những quy tắc đã đặt ra, anh chưa bao giờ vi phạm 1 lần nào và để người khác nằm trên giường của mình (trừ khi đó là vợ) chính là quy tắc đầu tiên của anh chàng, tự lắc đầu khó hiểu, anh bắt tay xuống bếp nấu cháo cho cậu cũng vừa hay tin tức trên ti vi đăng tin Thiên Tỷ bị mất tích kèm theo là hình của cậu thì anh mới ngạc nhiên không kém

- Cảm ơn anh, Diệc Phong!

- Không có gì, ai như tôi trong hoàn cảnh đó cũng phải vậy thôi. Cậu nghĩ đi, còn về gia đình và công ty cậu, tôi nghĩ chưa nên thông báo lúc này. Cậu biết đó, tôi không thích mình trở nên nổi tiếng!

- Tôi hiểu! Làm phiền anh nhiều rồi

Nói xong, 2 anh chàng "đường ai nấy đi", Thiên Tỷ tâm trạng tự dưng rối bời, vắt tay lên trán suy nghĩ hệt như ông cụ non - mọi chuyện sau này phải giải quyết sao đây!?

Tại nhà riêng của Khải

Suốt từ hôm Thiên Tỷ mất tích đến giờ, tâm trạng anh lúc nào cũng rơi vào trạng thái ủ rũ, là do anh sợ mất cậu chăng? Hay vì lí do nào khác, thú thật anh cũng chẳng biết mình nên làm gì lúc này.

Vì lí do trên mà công ty phải tạm thời hủy bớt một số chương trình nhằm củng cố lại tinh thần của các fan và cũng để cho 2 thành viên còn lại có thời gian tập lại đội hình 2 người. Quả thật 1 nhóm nhạc mất đi 1 thành viên là cả 1 vấn đề

Thường ngày, chị Nhậm sẽ có vai trò chăm sóc cho Khải còn anh Mã sẽ chăm sóc cho Nguyên, 2 người cứ luân phiên qua lại mà chăm sóc cho 2 đứa trẻ thật vất vả biết bao. Mà dạo gần đây, những tạp chí lá cải cũng thật rãnh rổi đi, ở không chẳng có gì làm lại viết linh tinh về 3 cậu, mọi việc vốn đã phức tạp nay còn phức tạp hơn

Theo chúng tôi tìm hiểu, bên phía công ty giải trí TF Gia Tộc vẫn chưa có lời giải thích thỏa đáng nào cho việc thành việc Dịch Dương Thiên Tỷ đột ngột mất tích. Điều này thật sự đã gây ra sự mất mát không hề nhỏ đối với các Tứ Diệp Thảo. Hiện giờ chúng tôi đang có mặt trước cổng công ty, mọi thông tin chúng tôi sẽ cố gắng cập nhật nhanh nhất. Xin cảm ơn!

Dịch Dương Thiên Tỷ, Dịch Dương Thiên Tỷ, Dịch Dương Thiên Tỷ!!!

Không cần nói cũng biết hiện giờ bên ngoài công ty đang rối loạn như thế nào, các fan lần lượt kéo đến biểu tình mà các tên phóng viên rãnh rỗi cũng chẳng thua kém gì. Tuấn Khải trưng mắt nhìn màn hình, chỉ hận không thể đập nát nó đi, hỗn tạp thật hỗn tạp

- Tiểu Khải, vào ăn cơm đi em - Tiếng chị Nhậm đánh thức anh trở về hiện tại

- Giám đốc dạo này chắc bận rộn lắm hã chị? - Anh nhỏ nhẹ hỏi

- Ừm, dạo này chú bận dữ lắm, em hiểu mà muốn giải quyết êm xuôi chuyện này đâu đơn giản, chưa kể... - Nói đến đây chị ngập ngừng, mắt mũi cũng chợt ửng lên

- Sao vậy? Sao chị không nói nữa?

- Chưa kể dạo này số lượng anti tăng lên rất nhiều, các page cũng ngừng hoạt động, chị cũng không biết phải làm sao bây giờ nữa? - Chị thở dài, giọng nói có phần não nề

- Vương Nguyên... em ấy... như thế nào rồi?

- Khi sáng chị có nghe Tiểu Mã nói em ấy có hẹn với bạn rồi, nghe đâu sẽ đến Đài Loan

- Thằng nhóc này! Điên rồi sao!

- Chị cũng chẳng biết nó nghĩ gì trong đầu nữa, em mau ăn đi, chị về công ty giải quyết tiếp đây!

- Tạm biệt chị!

Căn nhà lại rơi vào trạng thái u ám, một sự im lặng không hề nhẹ bao phủ quanh đây. Từ tròn túi quần, Tuấn Khải lấy ra 1 chiếc vòng đen nhỏ - là của Thiên Tỷ, vật còn sót lại khi cảnh sát tìm được dưới đáy vực

"Tách" - một giọt, hai giọt nước mắt khẽ rơi. Trong đầu anh chợt hiện lên hình ảnh 1 chàng trai nhỏ nhắn cười đùa với lúm đồng điếu rất sâu - kí ức tràn về khiến anh đau lòng hơn tất thảy. Anh nhớ cậu! Nhớ lắm!

Cầm lấy chiếc điện thoại đang đặt trên bàn, anh nhấn dãy số dài quen thuộc

- Alo

.......

- Em về ngay đi, anh muốn gặp em!

.......

- Ngày mai tại nhà riêng của chúng ta!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro