Chương 1: Ánh sáng cứu rỗi tôi cũng đã giết chết tôi!​

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đau.. rất đau..

Không cam tâm.. cô hận!

Nếu có một cơ hội nữa để làm lại, cô nhất định sẽ khiến những người tổn thương cô.. sống không bằng chết!

Chín năm trước, trong căn nhà rộng lớn, được bao phủ bởi không khí tưng bừng náo nhiệt, cô bé đứng ở một góc ít người, mặc bộ đồ khá đẹp nhưng đã cũ lắm rồi.. cô nhìn về phía người em gái đang đứng bên cha mẹ, những vết thương sau chiếc váy bạc màu lại đau rát, không nói một lời, ngồi lên một chiếc ghế gần đó.. cô chỉ mới mười tuổi, nhưng cô đã biết được cái gọi là nỗi đau thể xác nào so được với nỗi đau trong tâm hồn..

Cũng đã ba năm từ khi mẹ cô qua đời, cô chỉ được hưởng chút náo nhiệt từ tiệc sinh nhật của Hạ Minh Lan, đứa em gái kém cô một tuổi, nực cười thay là người con riêng này ngày sinh lại ngay sau ngày sinh của cô.. Cứ thế sinh nhật của cô bị bỏ qua và ngày hôm sau là bữa tiệc linh đình của "em gái".

"Hạ Liên, sao em lại ngồi đây?" Đang ngẩn ngơ thì một giọng nói nhanh nhẹn kéo cô về thực tại.

"Anh là.."

"Anh là Lâm Thanh Diệp, anh hay đến nhà em mà, à.. anh cũng không hay gặp em, anh chỉ tò mò vì thấy em thường ở một mình."

"Vậy sao.."

"Sao em không qua chơi cùng em gái?"

"Không sao." Dù sao nơi đó cũng không có chỗ cho cô đặt chân.

"Vậy anh có thể ngồi đây với em được không?"

"Tùy anh."

Đối diện cô là một nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, nụ cười thật sự dành cho cô, hồn nhiên, trong trẻo không chút tạp, lần đầu tiên trong đời từ khi mẹ cô ra đi.. cô mới được nhìn thấy một nụ cười đẹp đẽ đến vậy, trong lòng cô bỗng chốc rộn ràng, cô cảm thấy tâm hồn mình như được thắp sáng..

Kết thúc bữa tiệc nhạt nhẽo, nhưng năm nay lại có một niềm vui nhỏ, ít nhất thì cô không trải qua tuổi mới một mình..

"Hạ Liên!"

"Hạ Minh Lan, nhị phu nhân, có c.."

Chát!

Thân thể cô ngã nhoài xuống đất, một bên má nóng lên, truyền đến đau rát..

"Hạ Liên! Mày không thử xem lại bản thân mình đi, chả là cái thá gì trong nhà này mà mày dám cố tình gần gũi với con trai của Lâm gia hả, sinh nhật em gái mày mà mày lại muốn dành sự chú ý à! Chả nhẽ mày không biết Lan Lan muốn làm thân với Lâm Thanh Diệp mà còn lôi kéo người ta cả buổi tiệc! Muốn tranh với cả em mình? Đúng là cái thứ không có mẹ dạy dỗ mà!"

"Con xin lỗi!"

"Mày xin lỗi làm gì hả, có lẽ tao chưa dạy mày đàng hoàng.. Người đâu, mang roi ra đây!.. Hôm nay tao không đánh cho mày nhớ thì không hả cơn giận này!"

"Mẹ, mẹ đừng mạnh tay quá.. nếu chị ta không đi lại được thì làm sao làm việc nhà!" Giọng nói thản nhiên mà cay nghiệt của đứa trẻ mới chín tuổi, chính là học từ bà mẹ tốt này đây.

Tiếng roi quất xuống hòa với tiếng nức nở thương tâm của cô vang vọng cả căn nhà. Đây là điều thường xảy ra với cô nhưng ngay cả người cha ruột của cô còn không quan tâm thì ai có thể giúp đỡ được..

Trong góc nhà kho tối tăm bẩn thỉu, một thân ảnh nhỏ gầy khoác trên mình bộ đồ thô cũ, còn không bằng đồng phục của người làm.. vài tia sáng qua khe cửa chiếu lên những vết thương đáng sợ đã được bôi thuốc trên người cô.. ngay cả người trưởng thành cũng không thể chịu được sự đau đớn từ chiếc roi da nặng nề ấy, vậy mà nó lại ở khắp nơi trên cơ thể một cô bé. Cũng may là vị quản gia trong nhà đã từng hầu hạ mẹ cô luôn quan tâm cô, những vết thương này sẽ mau khỏi. "Cha mẹ" cũng không để ý vì họ còn cần diễn cảnh gia đình ấm áp nữa mà, đâu thể để người ngoài thấy cô cả của nhà họ Hạ thương tích đầy mình, đây có thể coi là cô vẫn còn may mắn không?

"Mẹ ơi, con nhớ mẹ quá! Thật là đau.."

Những ngày tháng như vậy luôn tiếp diễn, cô đi học, sau đó lớn hơn thì có thể đi làm thêm bên ngoài để tự chi trả rồi lại làm việc nhà. Việc cô bị đánh chửi vô cớ cũng vẫn vậy, như một thứ phát tiết để gánh chịu mọi khó chịu từ "người nhà".

Điều duy nhất khiến cô vui vẻ chính là Lâm Thanh Diệp. Chín năm trôi qua, cô luôn thích anh ta, cô được học cùng trường với anh ta và em gái nên cô luôn chủ động tìm tới để được gặp mặt, bữa trưa luôn làm hai phần để một phần cho anh ta, bất cứ việc gì mà anh ta muốn cô làm cô đều không từ chối, vì người đó chính là tia sáng đẹp đẽ nhất trong cuộc đời u tối của cô.. Có lẽ chính vì vậy mà cô luôn mù quáng yêu anh ta, cho đi sự dịu dàng, quan tâm, thoải mái nhất dù cô mệt mỏi, bận rộn đến đâu.

Sau khi tốt nghiệp, cô không học đại học dù thành tích tốt, cô để tuổi mười tám của mình trôi qua trong công việc, những tiếng la mắng, còn lại là dành thời gian với Lâm Thanh Diệp..

Cho đến ngày sinh nhật tròn mười chín tuổi, mỉa mai thật.. trong khi cô háo hức đợi lời chúc từ anh ta, em gái cô gửi cô địa chỉ khách sạn kèm bức ảnh của anh ta, nói mừng sinh nhật sớm.. Cô tự nhủ với bản thân, không có chuyện gì đâu mà, không phải chỉ là chúc mừng thôi sao? Trong khi cô tự an ủi bản thân thì đã dừng chân trước cánh cửa to lớn ấy từ khi nào. Cánh tay cô run rẩy đưa lên, nhấn chuông, nhấn liên tục, cánh cửa mở ra..

"Chị đến rồi!" Người mở cửa là Hạ Minh Lan, cô ta nhìn cô, tặng cho cô một ánh mắt khiến cô khó chịu vô cùng. Trên người cô ta là bộ đồ ngủ hở hang, khiến người ta nhìn mà nhức mắt.

"Lan Lan, ai vậy.. H.. Hạ Liên? Sao em lại ở đây?" Người con trai từ trong nhà tắm bước ra, khoác lên chiếc áo tắm trắng, cơ thể vẫn còn hơi nước phả ra. Nhìn hai người trong tình trạng như vậy, dù có ngốc đến đâu cũng không thể không hiểu.

"Anh Thanh Diệp.. chuyện này là thế nào?" Cô cố nuốt nước mắt vào trong, đôi mắt của cô đỏ ửng như muốn nhỏ máu..

"Chị, chị nghe em giải thích.. bọn em yêu nhau thật lòng, xin chị đừng cướp anh Thanh Diệp đi, em không thể sống thiếu anh ấy.." Cô ta nức nở níu lấy tay Lâm Thanh Diệp, bộ dáng đáng thương cực kỳ.

"Lan Lan ngoan, đừng khóc, không ai cướp anh đi cả, anh ở bên em." Người con trai cô dành cả thành xuân theo đuổi, dịu dàng như vậy, cưng chiều đưa tay lên xoa đầu người con gái trong lòng.. không phải cô.

"Anh Thanh Diệp.." Cô ta cảm động mỉm cười rồi vùi đầu vào ngực hắn.

"Hạ Liên! Tôi và Lan Lan yêu nhau thật lòng, hy vọng cô sau này đừng bám lấy làm phiền chúng tôi nữa."

Cô vội vàng cầm lấy tay anh ta. "Anh và cô ta là thật lòng? Vậy còn em thì sao! Tình cảm em dành cho anh chín năm qua tất cả đều là giả dối sao!.. Bám lấy.. làm phiền.. những gì em làm vì anh bao năm qua hiện tại.. chỉ còn bốn chữ ấy.. anh Thanh Diệp, em đã yêu anh rất nhiều năm rồi, anh cũng luôn dịu dàng với em, kể từ ngày anh bắt chuyện với em, trao em nụ cười ấy, em đã xác định tình cảm này rồi.. chín năm nay.. là em chưa đủ tốt sao.. em.. em sẽ cố gắng hơn nữa mà.. anh T.." Chưa đợi cô nói hết, hắn đã tuyệt tình đẩy cô xuống đất.

"Cô thôi đi, tôi có thể bắt chuyện với tất cả mọi người, khi đi học, là cô tự nguyện bám lấy tôi, nghe tôi sai bảo, ha.. có kẻ ngu ngốc tự dâng lên thì tôi sài thôi.. cô tự ngộ nhận rồi la lối cái gì.. tất cả là do tự bản thân cô!"

Tự nguyện.. đúng vậy, từ đầu đến cuối đều là do cô tự mình đa tình, tự mình ngu ngốc.. Sàn nhà lạnh buốt nhưng cô cũng không cảm thấy gì, dường như sự lạnh lẽo ấy không thể so được với trái tim chết lặng của cô lúc này.

"Hạ Liên.. muốn tranh với tao.. đừng có mơ!" Người con gái mới vừa đáng thương nép vào ngực hắn, bây giờ trên mặt lại nở một nụ cười khinh bỉ.

* * *

Người con trai với nụ cười hồn nhiên, đầy sức sống năm nào đã không còn, hiện tại hắn chỉ là một tên khốn không tim không phổi, tại sao, tại sao không ai thật lòng quan tâm cô, tình yêu thực sự chỉ có trong tiểu thuyết thôi ư?

Lê những bước chân nặng nề trên đường, cô như người mất hồn, trong ánh đèn đường loé lên những hàng nước lóng lánh chảy dài trên khuôn mặt nhỏ bé đầy tuyệt vọng của cô.. ánh sáng, cuộc đời này ánh sáng căn bản không biết đến sự tồn tại của cô..

Bípppp!

Ánh đèn ô tô che hết tầm mắt, chiếc xe lướt qua kéo theo cả sự sống của cô..

"Này cô, cô không sao chứ.."

"Cô gì ơi.."

* * *

Cô không còn nghe thấy gì nữa.

Ấm ức, tủi thân.

Ý thức của cô ngày càng mơ hồ, nằm trong vũng máu lạnh lẽo, hơi thở cô yếu ớt. "Đau.. rất đau.. Không cam tâm.. tôi hận.. Nếu có một cơ hội để sống lại.. tôi nhất định sẽ khiến các người.. sống khống bằng chết!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro