Chương 2 : Sống lại rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hạ Liên!"

"Hạ Liên, con nhỏ chết tiệt kia, mau cút xuống cho tao!"

"Hạ Liên!"

Mơ màng mở ra đôi mắt nặng trĩu, khung cảnh vừa lạ lẫm vừa quen thuộc hiện ra trước mắt. Cô mở mắt lại nhắm mắt mấy lần, cố nhìn rõ, cô đang ở phòng của mình sao, nói là phòng nhưng thật ra chỉ là căn nhà kho tăm tối ngày nào đã được cô sửa lại trên tầng cao nhất của ngôi nhà, sau khi nhìn rõ đây là đâu cô mới chợt hoàn hồn!

Chuyện gì vậy.. cô.. chưa chết sao?

Rõ ràng cô đã bị tai nạn cơ mà, sao lại ở trong nhà.. rốt cuộc là có chuyện gì? Chẳng nhẽ cô nằm mơ?

"Hạ Liên!"

Cố Ngọc Hà không ngừng la hét tên cô ở dưới nhà. Đây là tầng bốn đó, bà ta cũng thật khoẻ quá, hét lên tận phòng cô được, khiến cô giật cả mình, trở về thực tại, cô cũng không thể nghĩ nhiều nữa, nếu còn không xuống không biết bà ta sẽ lại kiếm chuyện gì với cô.

Sửa soạn lại đầu tóc, cô vội chạy xuống nhà.

"Tiểu thư! Buổi sáng tốt lành, tối qua cô ngủ ngon chứ?"

"Chào chú, chú Trần, tôi ngủ râ.."

Quản gia Trần! Cô giật mình nhớ ra, chả phải ông ấy đã nghỉ hưu khi cô tốt nghiệp sao?

Cô vội hỏi: "Chú Trần, không phải chú đã nghỉ việc rồi sao?"

"Tiểu thư đây là muốn tôi về quê sớm sao.." Ông giả bộ tủi thân, nói đùa.

"A không.. tôi không có ý đó.. tôi.. tôi năm nay.. bao nhiêu tuổi rồi vậy?" Cô nghi hoặc.

"Tiểu thư! Năm nay cô tốt nghiệp, đã sắp đến sinh nhật 18 tuổi của cô rồi! Cô.. cô có sao không.. hay ốm rồi!" Ông lo lắng.

Cô đơ người, vậy cô không nằm mơ, cô thật sự gặp nạn không chết lại xuyên về một năm trước!

"Không sao đâu, tôi hỏi vậy thôi, chắc do gần đây tôi làm việc mệt quá, tôi đi trước đây."

* * *

Vậy là chuyện Lâm Thanh Diệp lợi dụng cô, Hạ Minh Lan và hắn cùng nhau.. khiến cô sụp đổ chìm vào vô vọng rồi bị tai nạn.. không phải là mơ.. đến chết rồi cô mới biết.. rốt cuộc thì không có ai, không điều gì tốt đẹp đứng về phía mình.. nếu cuộc sống này đã quay lưng trước.. vậy.. cô cũng không cần lưu luyến gì nữa..

Không cần biết lí do tại sao, nhưng cô đã sống lại lần nữa, nhất định lần này cô sẽ.. trả lại những kẻ đó gấp bội!

Vừa nghĩ cô vừa bước xuống nhà, chưa đến nơi đã nghe tiếng chửi inh tai của Cố Ngọc Hà "Mày chịu vác mặt xuống rồi hả, mày muốn tụi tao đói chết đúng không?"

Phải, nhưng chết thì dễ cho các người quá, tôi muốn để các người biết thế nào là sống không bằng chết!

"Nhị phu nhân! Tôi sẽ đi làm bữ.." CHÁT!

Lại nữa, một cái tát trời giáng in lên mặt cô, thật.. nóng.. có lẽ do đã trải qua sinh tử, cô dường như không còn thấy đau, nỗi hận trong tim cô đã đóng băng cảm giác đau đớn rồi.

"Mày còn dám nói, tụi tao nuốt nổi cơm của mày nữa à!" Một cái tát nữa chuẩn bị rơi xuống.. Bộp! Cô nắm chặt lấy tay bà ta, bóp mạnh..

"M.. mày dám đỡ.. mày.. a.. aaaa.. buông.. buông ra!" dưới một đống phấn dày cũng không che được khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn của bà ta.

Cô liếc qua nét mặt nhăn nhó của bà ta: "Cái tát vừa rồi coi như tôi khuyến mại cho bà, nhưng đây cũng là lần cuối cùng, nếu bà dám động đến tôi lần nữa, sẽ không chỉ là chút đau đớn này đâu!" Hất tay bà ta ra, cô bước thẳng vào bếp. Dù bề ngoài nhìn cô có vẻ hờ hững nhưng ánh mắt vừa rồi, có thể chỉ là trong tích tắc nhưng sự lạnh lẽo không rõ ràng từ đôi mắt ấy khiến Cố Ngọc Hà bất giác run lên.

"Mẹ, mẹ có sao không?"

"Hạ Liên, mày.. sao mày dám ra tay với mẹ, đợi cha công tác về mà biết, nhất định không tha cho mày!"

"Mẹ? Mẹ cô.. không phải mẹ tôi!"

"Mày.. mày cứ đợi đấy!"

Con nhỏ chết tiệt, rốt cuộc nó lấy đâu lắm sức như vậy, nó bóp tay mình muốn gãy rồi, con nhỏ Hạ Liên này, đột nhiên thái độ lại thay đổi như vậy, chả nhẽ.. không.. có lẽ mình nghĩ nhiều rồi, nó không dám.. nó bình thường sợ cha nó như vậy, không bao giờ dám kêu ca một câu.. lí nào lại có nhiều tâm tư khác được. Sau này phải mạnh tay dạy dỗ lại nó mới được, cục tức hôm nay không thể nuốt trôi! Bà ta ôm chặt lấy cổ tay sưng đỏ thầm nghĩ.

Dù bao năm nay là bà ta hành hạ cô, luôn đứng từ trên cao chà đạp, chèn ép cô, nhưng không hiểu sao chỉ nghĩ lại ánh mắt lạnh lẽo của cô cùng vết đỏ đậm in trên cổ tay, bà ta không khỏi lạnh sống lưng.

Cố Ngọc Hà vừa nghĩ mông lung vừa đi theo con gái ra khỏi nhà.

Nghĩ là cô yếu ớt, không dám chống lại sao.. thật ngu ngốc, người xưa nói không sai, khinh địch.. sẽ không có kết quả tốt. Cô đã đạt đai đen taekwondo cửu đẳng ba năm trước từ khi vào cấp ba, uất ức vì sự yếu đuối của bản thân, vì sự bất công mà họ đối với mình, cô vừa học, vừa làm, tập luyện, dường như không được nghỉ ngơi, mỗi ngày chỉ ngủ ba, bốn tiếng.. chịu đủ khổ sở, vất vả, nhưng đến người mà cô lầm tưởng là ban mai bao bọc cuộc đời u tối của cô lại khiến cô.. nhất định cô sẽ cho hắn biết cái gì mới gọi là lợi dụng!

Cô chưa từng chống lại Cố Ngọc Hà không có nghĩa là cô không thể, đúng là cô từng e ngại Hạ Văn Sơn nên chưa từng kêu ca, chỉ yên lặng chịu đựng, dù gì ông ta cũng là "cha" của cô, chưa góp vui đánh cùng là may rồi.

Nhưng bây giờ nghĩ lại thấy.. bản thân thật ngu ngốc.. tại sao cô phải chịu đựng chứ.. vậy thì cứ coi như cô đã trả hết nợ của mình cho Hạ Văn Sơn, dù gì ông ta cũng là cha ruột, dù ghét bỏ cô nhưng ít nhất chưa vứt cô ra đường, đã trả xong thì cô cũng nên đòi lại món nợ mà họ đã nợ cô.

"Các người cứ đợi đấy, thứ mà các người nợ tôi, Hạ Liên này sẽ đòi lại từng chút một!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro