Chương 4: Mẹ... còn sống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mệt mỏi cả nửa ngày mới về đến cửa Hạ gia, trong đầu cô hiện tại chỉ còn hình ảnh chiếc giường nhỏ thân yêu.

"Văn Sơn, anh vẫn chưa tra được tung tích ả tiện nhân Phụng Kiều Hinh sao!" Một giọng nói the thé vang lớn vọng ra ngoài cửa.

Cánh tay Hạ Liên đang định mở cửa chợt khựng lại.. cái gì, tung.. tung tích?

Cô mở nhẹ cửa chỉ để một khe nhỏ, nhìn vào trong, tại phòng khách trên ghế sofa là Hạ Văn Sơn và Cố Ngọc Hà, đây.. rốt cuộc là chuyện gì..

"Tôi đã điều tra khắp nơi rồi, nhưng bao nhiêu năm nay vẫn không tìm thấy, cô ta cứ như đã bốc hơi vậy, một manh mối cũng không tra được." Hạ Văn Sơn nâng lên tách trà, tâm tình cực kém khó chịu trả lời.

"Sao có thể chứ, lúc đó cô ta đã vô dụng đến nỗi nói chuyện còn là một chuyện khó khăn, sao nói biến mất là biến mất được!.. Dù thế nào ông cũng phải tìm bằng được ả, không thể để cô ta sống sót, nếu không một ngày nào đó nhất định cô ta sẽ quay lại cắn ngược chúng ta." Bà ta hét lên, đáy mắt hiện lên toàn là sự căm thù.

Cái gì, mẹ cô.. cô như chết lặng trước cửa, trái tim nhói lên đau đớn như bị hàng ngàn mũi tên găm vào.

* * *

Đêm hôm ấy, Hạ Liên trằn trọc không thể chợp mắt, những lời Hạ Văn Sơn và Cố Ngọc Hà nói cứ luẩn quẩn trong đầu cô. Nước mắt cô từng hàng từng hàng chảy dài.. phải, cô khóc, cô không thể kìm nén được sự đau đớn lúc này. Bọn họ nói gì.. mẹ cô suy yếu đến nói chuyện cũng.. khó khăn.. rốt cuộc bọn họ đã làm gì mẹ của cô..

* * *

"Mẹ.. mẹ đang ở đâu.. con.. rất nhớ mẹ.."

Bầu bạn với màn đêm tĩnh lặng lạnh lẽo chỉ còn tiếng khóc thê lương của cô gái nhỏ.

Đêm ấy Hạ Liên nằm mơ, cô trở về làm một đứa nhỏ trong vòng tay của mẹ, người mẹ đôn hậu dịu dàng, bên trong đôi mắt đang nhìn cô là cả một mùa xuân, bao bọc xung quanh cô đều là ấm áp.

Hạ Văn Sơn không biết từ đâu đi đến, hướng về hai mẹ con cô nhẹ nhàng mỉm cười, bước lại xoa đầu Hạ Liên, rồi lại cúi xuống hôn nhẹ lên trán của mẹ.

Tầm nhìn của cô bị che mất, cô không biết lúc ấy mẹ có biểu cảm gì, là đang hạnh phúc sao..

Bỗng một chất lỏng nóng hổi nhỏ xuống tay cô, một màu đỏ tươi, Hạ Liên sợ hãi nhìn tay mình rồi lại ngước lên, gương mặt của mẹ cô đã tắm trong dòng máu nóng chảy ra không ngừng từ khoé mắt, trong đôi mắt đẹp đẽ ấy như phản chiếu hình ảnh của địa ngục, là thống khổ, là bi thương, là căm hận, cũng có.. đau lòng, quyến luyến..

Đến sáng hôm sau tỉnh dậy, mắt Hạ Liên đã thâm quầng, quả thật khủng khiếp mà. Ngồi trước gương, cô vẫn thẫn thờ, những lời nói kia không ngừng vang lên trong tâm trí cô.

Khi đã bình tĩnh lại, Hạ Liên chợt nghĩ đến một vấn đề, bọn họ nói không tra ra tung tích của mẹ cô là có ý gì, mẹ không phải đã mất rồi sao?

Nói như vậy, mẹ cô năm đó có khả năng đã thoát được và có lẽ.. không.. mẹ cô.. vẫn còn.. sống!

Gương mặt cô dãn ra, ít nhất thì mẹ cô vẫn còn sống, ít nhất thì.. giọt nước mắt hạnh phúc nhẹ rơi xuống. Mười hai năm rồi.. đã mười hai năm mẹ con cô bị chia cách, mười hai năm sống trong đau đớn về thể xác và cả tâm hồn.. chồng chất lên đó cả sự cô đơn lạnh lẽo, nỗi nhớ nhung da diết hơi ấm từ mẹ. Không biết mẹ cô hiện giờ ra sao. Những kẻ độc ác tham lam đó đã nhẫn tâm vì bản thân mà đẩy mẹ con cô đến bờ vực sâu thẳm.

Nhất định cô phải tìm được mẹ trước bọn họ, không thể để chúng động đến mẹ, cô tuyệt đối sẽ không để ai tổn thương mẹ con cô nữa.

Hạ Liên chỉnh trang lại, dùng phấn che đi gương mặt tiều tuỵ cùng đôi mắt thâm quầng, thêm một chút son nhẹ nhàng, cô sẽ không để ai thấy sự yếu đuối của mình nữa, những gì cô phải chịu đã quá đủ rồi.

Xuống nhà làm bữa sáng, đối mặt với gia đình kia, cô không buồn để ý, lạnh lùng lên tiếng: "Lão gia, nhị phu nhân!"

Thấy cô, Cố Ngọc Hà lại bắt đầu gây sự: "Đây là thái độ của mày khi gặp trưởng bối sao, đúng là cái thứ vô học, không có mẹ dạy dỗ, sao mẹ mày lại để lại thứ nghiệt chủng như mày chứ, tốn cơm, tốn gạo. Văn Sơn, ông xem xem đứa con gái tốt của ông kìa, thật là không có phép tắc mà."

Không có mẹ dạy dỗ.. bà ta có thể thốt ra câu đó mà không có cảm giác gì sao, lương tâm bà ta không có chút gì.. à, cô quên mất, Cố Ngọc Hà không có tim, thứ lấp đầy tâm trí bà ta chỉ có tiền tài, danh vọng mà thôi.

Hạ Văn Sơn hiện tại mới rời mắt khỏi tờ báo, đưa mắt nhìn về phía 'cô con gái' của mình, nhìn thiếu nữ sạch sẽ, tươi tắn trước mặt khác hẳn với con bé bẩn thỉu, người đầy vết thương ngày nào. Nét mặt ông ta thoáng qua tia ngạc nhiên nhưng rất nhanh liền trở lại vẻ ghét bỏ: "Xin lỗi nhị phu nhân mau!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro