Chương 5: Gặp gỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Xin lỗi nhị phu nhân mau!"

Xin lỗi! Thật nực cười..

"Lời xin lỗi của tôi, sợ rằng các người nhận không nổi!"

"Mày.. mày nói vậy là có ý gì.." Không kịp nhớ đến thái độ nói chuyện của cô, cả Hạ Văn Sơn lẫn Cố Ngọc Hà đều giật thon thót..

Mới sáng sớm đã phải đối phó với đám người khốn kiếp, chẳng còn tâm trạng cô trực tiếp đi ra khỏi nhà, mặc kệ hai vợ chồng kia thấp thỏm ngồi đó..

"Hạ Liên! Mày đứng lại đấy cho tao! Văn Sơn, còn nhỏ đó vậy là có ý gì? Có khi nào nó đã.."

"Không thể nào! Chuyện này dừng tại đây đi!" Miệng nói như vậy nhưng đáy mắt ông ta lộ ra sự lo lắng rõ ràng.. nhìn thấy vậy Cố Ngọc Hà càng thêm sốt ruột mà không nói được lời nào.

* * *

Ở bên phía Hạ Liên, cô đang dùng bữa sáng tại một cửa hàng nhỏ, tận hưởng những giây phút yên bình của một con người đang.. thất nghiệp..

Đúng vậy.. cô vẫn đang là một kẻ vô công rỗi việc sống đến ngày hôm nay dựa vào vài đồng lương ít ỏi nhờ mấy công việc bán thời gian.

"Pipipi.. pipipi.. pipipi.."

Phá tan bầu không khí tĩnh lặng, màn hình điện thoại hiện lên một dãy số lạ.. Cô chợt nghĩ đến chẳng lẽ là bên công ty phỏng vấn gọi đến, vui vẻ nhận điện thoại. Đầu bên kia truyền sang giọng nói chuẩn mực lịch sự.

"Hạ tiểu thư, chào cô! Không biết khi nào cô có thể tới phỏng vấn, chúng tôi đã bắt đầu!"

"Phỏng vấn?"

"Hạ tiểu thư, chẳng phải hôm qua chúng ta đã nói chuyện rồi sao? Tôi là trợ lý chủ tịch thuộc tập đoàn AT, chúng tôi đã xem được hồ sơ của cô, điều kiện của cô rất phù hợp với vị trí mà chúng tôi cần, hy vọng bây giờ cô có thể đến trụ sở chính tập đoàn để tiến hành phỏng vấn.."

"..."

"..."

"Hạ.. Hạ tiểu thư.." Điện thoại đã ngắt kết nối từ bao giờ, khổ thân anh trợ lý khóc ngàn dòng sông..

Ha.. đúng là tên khùng.. cô nghe không nhầm, anh ta nói AT, đó là nơi nào chứ, chính là công ty đại boss toàn cầu làm mưa làm gió chỉ cần nhấc tay có thể hủy hoại cả một tập đoàn trong truyền thuyết đó nha! Không nghĩ đến hiện tại lại có kẻ dám lừa gạt đẳng cấp vậy..

Kết thúc bữa sáng đầy dinh dưỡng của mình, cô đến cửa hàng hoa làm việc, cô làm ở đây cũng được một thời gian rồi, bà chủ rất tốt tính, thường xuyên thưởng tháng cho cô. Thật không nghĩ đến một người ngoài lại khiến cô cảm thấy ấm áp hơn cả những "người thân" kia..

Đang sắp xếp lại các chậu hoa ở cửa tiệm, bỗng một chiếc xe sang trọng đỗ lại trước cửa hàng, đôi chân thon dài qua cánh cửa bước xuống. Một người đàn ông khí chất cao quý trong bộ vest đen, mái tóc vuốt lên gọn gàng hoàn toàn lộ ra gương mặt sáng chói không góc chết, đôi mắt phượng hờ hững cùng đôi môi bạc mỏng lạnh lẽo hoàn toàn toát lên vẻ cấm dục. Từ khi xuất hiện anh đã thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn của người xung quanh.. mà người đàn ông tỏa ra khí chất đặc biệt này lại đang tiến về phía cửa hàng, nói đúng hơn là về phía cô.

"Anh muốn mua hoa sao, là tặng bạn gái, hay là vợ.." Cô giữ đúng thái độ chuẩn mực, nhiệt tình giới thiệu. Chỉ thấy anh không một lời mà cứ đứng đó nhìn chằm chằm cô khiến cô có chút không thoải mái. Đến khi miệng cô sắp khô cứng rồi mới thấy anh phản ứng lại.

"Hồng đỏ."

"A.. vậy anh muốn bao nhiêu bông?"

"Theo cô!"

"Hả.. vậy.. cái này.. hoa là tặng bạn gái sao? Vậy lấy 99 bông nhé!"

"Được!"

Nhận hoa xong anh vẫn còn đứng đó chưa có ý muốn rời đi khiến cô có chút lúng túng.

"Anh.. còn muốn mua thêm gì sao?"

Đột nhiên không nói lời nào anh bỗng rút khăn lau nhẹ mồ hôi trên trán Hạ Liên khiến cô không kịp phản ứng.

"Không có!" Nói rồi anh quay người rời đi.

Lúc này cô mới chợt bừng tỉnh.. "chuyện.. chuyện gì vừa xảy ra vậy?" Bộ não của cô vẫn chưa load kịp thì người đã đi mất rồi.

Nhưng cô cũng đã chết đi sống lại một lần rồi, đâu thể như tâm hồn thiếu nữ bay bổng, rất nhanh cô đã điều chỉnh lại trạng thái, quay lại với công việc.

Khách của tiệm vẫn đông như mọi ngày, hoa của bà chủ rất tươi, hầu như đều là hoa mới lấy vào sáng sớm, cũng một phần do cô nàng bán hoa xinh đẹp thu hút ong bướm khắp nơi nữa rồi.

"Hôm nay cũng bán đắt khách quá nhỉ!" Một bà lão khoảng 60-70 tuổi đi đến, gương mặt hiền từ cười nói. Bà chính là bà chủ của tiệm hoa này.

"Bà Trần, bà đi chợ về rồi sao? Hôm nay có món gì vậy ạ?"

"Hôm nay có nguyên liệu đặc biệt, nhưng mà phải xem cháu có tận dụng được hay không đó nha!"

Bà sống một mình nên cô thường ở lại cùng bà nấu nướng ăn bữa cơm, hai con người xa lạ nhưng lại gần gũi hòa hợp đến lạ kỳ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro