Chương 6: Thụ sủng nhược kinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ngày tiếp theo, ngày nào anh ta cũng đến mua 99 đóa hồng đỏ, đến nay cũng đã được một tuần. Cũng thật ngưỡng mộ, ngày nào cũng tặng hoa người yêu!

A vừa nhắc đã đến! Người đàn ông này cũng quá là đẹp trai đi, ôi cái nhan sắc ấy.. thật quá nghịch thiên rồi..

* * *

"Nhìn đủ chưa!"

"A.. Anh!" Thanh âm của anh vang lên khiến cô giật mình trở về thực tại. Anh đã đến trước mặt cô lúc nào không hay! Thật là mất mặt quá đi!

"Ch.. Chào anh, anh lại đến mua hoa hả?" Cô vội vàng chào hỏi.

"Không phải!"

"Hả.. Vậy.."

"Tôi tới tìm cô!"

"Tìm tôi?"

Bên trong cửa hàng, đối diện cô gái nhỏ nhắn đang không hiểu chuyện gì là một người đàn ông lãnh đạm, chân vắt chéo ngồi trên chiếc ghế gỗ không phù hợp, toát ra khí chất cao quý!

"Sao cô không đến?"

Hả? Đến đâu chứ?

"Anh đang nói.. về việc gì?"

"Phỏng vấn.. AT!"

Phỏng vấn.. A.. AT? Hả từ từ.. cô vẫn chưa load kịp.. sao lại có người kiệm lời vậy chứ! Mỗi lần gặp anh ta là bộ não đáng thương của cô phải vận động hết công suất, bao nhiêu chất xám cũng sắp vắt kiệt đến nơi..

"Ý anh là AT.. đó.. đó hả!" Cô ngập ngừng.

Đôi mắt phượng của anh đưa lên, khiến cô không khỏi rùng mình.

"À thì.. quả thực tôi có nhận được mấy cuộc gọi mời đến tập đoàn AT phỏng vấn, nhưng đó là nơi nào chứ, sao có chuyện tôi được phỏng vấn ở đó, nên.. tôi nghĩ là lừa đảo a!" Giọng của cô ngày càng bé dần. Trời ơi đáng sợ quá đi, anh ta.. chẳng lẽ là tên trợ lí chủ tịch đó sao.. nhưng.. nhìn đi nhìn lại cũng không giống a.

"Rốt cuộc anh là ai!" Cô lấy hết dũng khí chống lại cái nhiệt độ âm kia hỏi.

Anh từ tốn rút ra một tấm danh thiếp đưa cho cô.

Cầm tấm danh thiếp, đọc kĩ không sót chữ nào. Tập đoàn AT, chủ tịch Mặc Phong Vũ..

Mắt cô sắp rơi ra rồi, người đàn ông ngồi trên chiếc ghế cũ, ngày tại cửa hàng hoa nhỏ này, trước mắt cô lại là chủ.. chủ tịch AT..

"Ngày mai nhớ đúng giờ!" Để lại một câu rồi anh đứng dậy rời đi.

Đến khi tiếng xe của anh đã không rõ nữa cô mới hoàn hồn! Đây rốt cuộc là việc gì a!

Nhưng mà đúng là hiện tại cô vẫn đang thất nghiệp, bây giờ lại được đến AT làm việc, thật đúng là không còn gì tốt hơn.. Nhưng cô cũng không có gì nổi bật, chẳng qua chỉ là thành tích tốt một chút, ngoại hình đẹp một chút thôi, sao lại thấy có chút nguy hiểm a.. Ây mặc kệ đi, cứ đi thử rồi tính.. ông trời có lẽ đang thương hại tấm thân tội nghiệp của cô thì sao! Cô vui vẻ cất danh thiếp đi, tung tăng ra tưới mấy chậu cây..

"Tiểu Hạ, có chuyện gì mà vui quá vậy?" Là bà Trần.

"Bà đi chợ về rồi sao! Cháu sắp được vào làm ở một công ty siêu lớn luôn đó nha!"

Cô hớn hở khoe với bà.

"Vậy sao, cô gái nhỏ nhà ta thật giỏi quá nha! Vậy hôm nay chúng ta phải ăn mừng một bữa thật lớn thôi!" Bà vui vẻ.

"Được ạ!" Cô chạy đến nhận lấy những chiếc túi đồ sộ đầy nguyên liệu từ bà Trần.

Trước nay cô không thấy người thân của bà, chỉ có mình bà sống cách đây vài con đường nhỏ, căn nhà của bà theo phong cách xưa, tuy không quá lớn nhưng nhìn rất cổ kính, lại yên tĩnh. Tuy vậy cô lại rất thích nơi này, nó mang đến cho cô cảm giác bình yên và ấm áp đến lạ.

* * *

Hôm nay cô lại dậy thật sớm, trang điểm nhẹ nhàng rồi khoác lên mình bộ đồ công sở gọn gàng. Cô cầm túi xách đi xuống nhà, bây giờ cô không còn ăn cơm ở nhà nữa, mà thường ăn ở ngoài. Thật ra trước kia cô cũng không ăn cơm cùng bọn họ bao giờ, là không được phép. Cô chỉ có thể đợi họ dùng bữa xong, dùng những thứ còn sót lại để lấp đầy cái bụng trống rỗng. Đến người hầu còn khinh rẻ cô, luôn nhanh chóng dọn dẹp để cô phải nhịn đói. Cũng may có Trần quản gia luôn quan tâm cô, lén mang đồ ăn cho cô.

"Hạ Liên! Mày ăn mặc.. như vậy là muốn đi đâu? Không lẽ.. lại đi dụ dỗ mấy gã hói đầu có tiền sao? Muốn có tiền thì mở miệng xin xỏ, tao sẽ nể tình lão gia mà bố thí cho mày, không để cho mày suốt ngày ra ngoài tìm đàn ông, hủy hoại danh tiếng nhà họ Hạ!" Không biết Cố Ngọc Hà từ đâu đi đến, lại bắt đầu kiếm chuyện với cô.

Hôm nay tâm trạng cô rất tốt, thật sự không muốn nhìn thấy vẻ mặt đáng ghét của bà ta, cô không kiên nhẫn. "Nhị phu nhân!"

"Đây là thái độ gì chứ! Mày không biết chuẩn mực cơ bản khi chào hỏi trưởng bối sao? Được rồi, không sao, tao cũng không nên chấp nhặt mấy chuyện lễ nghĩa này với mày. Dù sao thì.. mày cũng là đứa con hoang không có mẹ dạy dỗ!" Bà ta cố tình nhấn mạnh câu cuối cùng, đánh vào vết thương lòng của cô.

"Bà im miệng!"

"Sao nào? Tao nói có chỗ nào không đúng?"

Cô cố nén ngọn lửa căm hận trong lòng, cô không muốn bản thân phải chật vật trước ai, điềm tĩnh đáp trả. "Nhị phu nhân, tôi gọi bà một tiếng nhị phu nhân không phải vì nể sợ bà hay Hạ gia này.. mà là tôi muốn nhắc cho bà nhớ.. bà, chỉ là vợ lẽ của Hạ Văn Sơn, nói đúng hơn là hồ ly tinh phá hoại gia đình tôi! Còn mẹ tôi Phụng Kiều Hinh, con gái duy nhất của Phụng gia mới là vợ cả, và con gái của bà ấy- Hạ Liên tôi mới là đại tiểu thư của gia đình này! Tôi nhớ là đã từng cảnh cáo bà, đừng cố tình động vào tôi, mẹ tôi các người càng không có tư cách nhắc đến.." Giọng nói cô trầm xuống đanh thép như muốn nuốt chửng Cố Ngọc Hà. Để mặc bà ta chết lặng tại đó, cô trực tiếp bước đi.

Lúc này Cố Ngọc Hà mới phản ứng lại. "M.. mày.. Hạ Liên.. tao nhất định sẽ không tha cho mày!"

* * *

Trước cửa tập đoàn Mặc thị: AT

Hạ Liên cố ngước lên nơi cao nhất của tòa nhà, cổ muốn gãy tới nơi. "Đây chính là AT sao, có cần lớn vậy không?"

Cô xốc lại tình thần, hớn hở đi vào bên trong. Trời ơi, đây.. cũng quá là xa hoa rồi..

"Chào cô, cô muốn tìm ai sao?"

"A! Không! Tôi.. tôi đến nhận phỏng vấn!"

"Phỏng vấn sao? A.. cô là cô Hạ phải không?"

"A đúng vậy.. là tôi."

"Mời cô lên phòng chờ của chúng tôi, đi thẳng, rẽ trái, đi thang máy thứ nhất lên tầng 75, trợ lí Diệu đã đợi sẵn ở đó, anh ấy sẽ hướng dẫn cho cô."

"A.. cảm.. cảm ơn.." Dịch vụ ở đây tốt vậy sao!

Suy nghĩ một hồi cô đã lên đến tầng 75. Ngay cửa căn phòng gần đó đã có một người đàn ông đứng đợi, là anh trợ lí Diệu đó sao?

"Chào anh!"

"Cô Hạ, cuối cùng cô đã đến, chúng tôi đợi cô đã lâu! Công việc của cô rất đơn giản, thực hiện yêu cầu công việc và sinh hoạt mà chủ tịch giao phó. Hôm nay cô chỉ cần đến nhận phòng làm việc là có thể trở về, ngày mai bắt đầu đi làm."

Hả từ từ.. khoan đã.. "Khô.. không cần phỏng vấn sao? Tôi.. công việc đó.. là chức vụ gì vậy?"

"Chúng tôi đã xem xét trước hồ sơ của cô và đã thông qua. Vị trí của cô là thư ký riêng của chủ tịch."

"Thư.. thư ký riêng?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro